– Anh biết đây là gì không? – Vy nói xong thì cười mỉm chi.
– A… n… h… có. – Tôi rùng mình một cái khi trả lời em.
– Chắc anh đang thắc mắc nhiều thứ lắm phải không Quân?
– Đúng vậy, em giải thích được không?
Em cúi đầu xuống, cười phì một cái như kiểu cũng không biết phải bắt đầu thế nào với tôi. Ngồi hẳn xuống một bên, em tựa vai vào thành giường, từ tốn giải thích:
– Trước hết, thì đây… sẽ là… công cụ… để hoàn thành quá trình biến đổi của anh! – Vy Vừa nói, vừa gật gù, ngắt chừng.
Công cụ? Quá trình biến đổi của tôi? Tôi mông lung suy nghĩ về nhiều thứ nhưng vẫn im lặng luôn để lắng nghe từng lời của em.
Vy:
– Thật ra… em vốn đã biết “sở thích” này của anh từ rất lâu rồi… Ngày hôm qua chỉ là một bước ngoặt đáng phải có để điều này đến dễ dàng hơn mà thôi, Quân ạ!
– Anh có biết suốt gần 2 năm nay – cứ mỗi đêm vào giường ngủ trong sự cô đơn của mình, em đã phải gắng gượng như thế nào không?
– Anh nghĩ chỉ có mình anh là biết niệm lại những gì xảy ra giữa hai đứa và cảm thấy bế tắc thôi sao? Xin lỗi, CẢ EM CŨNG THẾ – Vy gằn giọng dứt khoát.
– Anh tự cho mình cái quyền xấu hổ trong nội tâm, không thốt ra một lời nào, cứ thế tự trách mình kém cỏi, trong khi có vợ anh đây, anh chưa một lần hé môi để thổ lộ, thừa nhận, tâm sự!
– Anh tha hóa dần dần rồi ngại ngùng em, sợ mất thể diện đối với em đủ kiểu! Anh xem em là gì? Là người dưng hay thực sự là một gia đình? Cái tôi anh quan trọng thế cơ à Quân? Anh nói anh yêu em nhiều lắm đó sao???
– Anh tưởng là em không quan tâm hay nghĩ đến những rối bời, bất lực, bất tài của anh sao? Trông em có giống một đứa ngu để không thể nhìn ra điều đó chăng? Sao anh không hỏi vợ anh rằng mình nên làm gì???
– Chắc hiện giờ, trong tâm trí anh hẳn phải cho rằng em đang càng ngày càng thu mình lại và khinh anh lắm phải không? Nhìn lại xem, thật sự người nào đã làm vậy trong suốt khoảng thời gian qua?
– Quân à, em cố gắng nhẫn nhịn và chịu đựng để thực sự mong chờ một kết quả tốt đẹp hơn, nhưng không! Càng ngày anh càng trở nên giống đàn bà và hèn kém thật sự. Sâu xa em thấy được… chắc có lẽ đây là bản chất của anh đúng rồi, chứ không phải là tạm thời đâu.
*Vy bắt đầu khóc*
Tôi chỉ biết nín thinh sau mỗi lời chỉ trích của em. Em nói phải lắm, tôi là một thằng đàn bà chết tiệt, thất bại hoàn toàn không thể cứu vãn! Em vỡ òa bằng những giọt nước mắt trong từng cái nấc sau khi thốt ra mọi tâm tư với tôi. Và tôi cũng vậy, nhìn em, tôi khóc cho sự đau khổ của em và sự hèn kém của bản thân mình, lòng tôi đau như cắt muốn thốt lên rằng: “Vy ơi, anh xin lỗi” nhưng em chẳng để tôi làm được điều đó, quệt nhanh hàng mi ướt, em vừa hít sâu vừa nấc, nuốt nước bọt em nghẹn ngào tiếp tục:
– Em nói em có những bí mật, liệu anh có đoán được nó là gì không Quân?
Tôi bàng hoàng nghĩ ngợi. Ruột gan đau như dao cắt, cũng chẳng muốn nói ra hay phán đoán điều bí mật ấy là gì, mặc dầu từ lâu tôi đã ngờ ngợ rằng em có lẽ đã ngoại tình!
– Anh…
Vy: Đừng dối lòng mình nữa, em biết tính anh rất hay ghen. Đến giờ phút này, anh vẫn không đủ can đảm để kết tội em sao, Quân? *Vy lại bắt đầu khóc nức nở thành tiếng*
– Vy ơi, anh…
Vy: Bao nhiêu đấy thời gian qua đi, những gì em làm là quá rõ ràng! EM ĐÃ NGOẠI TÌNH VỚI ANH MINH BẤY LÂU RỒI ĐẤY ANH CÓ BIẾT KHÔNGGGG… TRỜI ƠIIIII. *Vừa khóc vừa gào lên em tức mình đấm liên tục xuống giường uất ức*
– TẠI SAO, TẠI SAO, TẠI SAOOOOO, TẠI SAOOO CHỒNG TÔI LẠI TỒI NHƯ THẾ NÀY TRỜI OIIII! *Em gục ngã hoàn toàn, nằm úp mặt vào gối càng khóc lớn tiếng hơn*
Tôi ngay lập tức ôm chầm lấy em, cả em và tôi đều gục đầu xuống. Khóc cho một cuộc hôn nhân nhu nhược, thất bại và uất ức.
*Buổi sáng: Cùng ngày – 9: 12 AM…
Sau khi ôm lấy em cùng nhau khóc, cả em và tôi đều nằm đó trong thinh lặng. Vy của tôi, thật sự em đã vụn vỡ hoàn toàn, em bây giờ cũng không khác gì tôi, hoàn toàn bất lực với gia đình nhỏ của mình. Em thẳng thắn thừa nhận rằng em đã ngoại tình với Minh trong sự đau đớn tột cùng, còn tôi, thằng sissy này sau khi nghe lấy thông tin đó cũng không có chút hơi sức nào tức giận, hờn dỗi người phụ nữ đang nằm cạnh mình. Vì tôi biết, chính tôi là hệ quả của hết thảy những điều liên quan đó. Tôi không trách Vy, ngược lại chỉ trách mình bất tài, bất lực đã để mất em vào tay người khác. Bồi hồi, tôi chạnh lòng rớt nước mắt âm thầm. Tôi chỉ muốn giết chết tôi đi ngay lúc này mà thôi, sự tồn tại của tôi không còn ích gì với ai – xã hội hay gia đình này nữa, quan trọng hơn là chẳng còn tư cách gì tốt đẹp để bao bọc cho em.
– Anh có biết trước đây em đã từng yêu anh nhiều như thế nào không, Quân?
Vy nói trong khi nằm co ro trong vòng tay tôi, mắt em nhìn đờ đẫn vào khoảng không như đang nhìn thẳng vào quá khứ. Lần đầu tiên tôi thấy em thất thần và không còn giữ được bình tĩnh lẫn nguyên tắc của mình như thế này. Tôi xấu hổ chỉ biết ngậm ngùi trả lời:
– Anh xin lỗi!
– Lời đó còn có ích gì nữa… – Thoạt nhiên em ngồi bật dậy, lập tức lùi hẳn tôi ra.
Vy lại tuôn trào:
– Mọi thứ bây giờ hoàn toàn là chuyện đã rồi. Em không muốn làm anh hiểu lầm rằng chúng ta sẽ làm lại từ đầu, như lúc trước. Không, không thể nào nữa!
– Cảm xúc trong em bây giờ với anh đã được định hình một khoảng thời gian dài rồi…
– Em đã thuộc về Minh. Chúng em đã ở cạnh nhau suốt 2 năm nay…
– Minh đang chờ ngày em quyết định cho cuộc hôn nhân này giữa chúng mình… – Tôi tròn mắt nhìn em với hai hàng lệ đã ướt.
– Nhưng không! Như lời em đã nói… chúng ta sẽ không dừng lại!
– Và thật ra em cũng đã hiểu bản thân mình cần gì ngay lúc này rồi… Em đã suy nghĩ khá nhiều chuyện, đối với Minh – em cho rằng ấy cũng chỉ là một sự bù đắp được chêm vào giữa lúc trơ trọi, cô đơn em đang gồng gánh mà thôi. Em không chắc bản thân mình có yêu anh Minh không hay chỉ là em đang cần thiết mối quan hệ ấy?!
– Minh đem lại cho em cảm giác được bảo vệ và bình tâm giữa lúc chơi vơi với anh. Trong cuộc sống hàng ngày, anh ấy giúp em và làm cho em nhiều thứ, hành động đó khiến em hoàn toàn tin tưởng rằng mình có một bờ vai đủ tốt để dựa vào. Nhưng có điều này mà em phải thừa nhận – Chuyện tình dục với Minh làm em phải đắn đo suy nghĩ về việc sẽ đi lâu dài với anh ta. Ôi, có chăng thì Minh cũng chỉ giỏi hơn anh một chút mà thôi… haha…
Vy vừa cười vừa nói hết thảy mọi điều trong thái độ tỉnh táo như đó không hề là vấn đề gì to tát trước mặt tôi vậy, mắt em hãy vẫn còn sưng, má vẫn chưa khô dòng nước mắt, thì lạ lùng thay cảm giác trong tôi phản ứng lại có lẽ cũng hơi biến thái, đó là thay vì tôi nên đau buồn, hay tức giận ghen tương sao đó cho đúng với hoàn cảnh éo le này nhưng trái lại con cu tôi cứ cẫng lên từ khi em nói em ngoại tình với Minh, chưa cần đến em khai báo chuyện địŧ nhau với hắn thì tự tôi đã nghĩ đến cảnh tượng ấy trong thâm tâm rõ mồn một rồi! Tôi bắt đầu dần thấy sự thay đổi về cảm xúc của cả hai đứa qua sự kiện nhớ đời này rồi đấy. Đang tự vấn tâm tình thì Vy nói tiếp:
– Thông qua anh, mà bây giờ con người em đã vươn đến một tầm cao mới trong xu hướng tình yêu và tình dục… Đúng, trăm sự nhờ anh cả đấy…
Nghe đến đây, tôi như kiểu: “Ê cái gì vậy, khoan dừng lại đã nào, chỗ này anh không hiểu thật sự???”
Vy: Tầm khoảng tháng 6 năm ngoái, ấy là thời gian hai vợ chồng mình đi chuyến du lịch cùng công ty em ra Phú Quốc. Vẫn như thường lệ, tối đến anh không hề vào nằm với em dù là đang trong chuyến đi chơi vui vẻ. Anh lấy cái Lap đi ra phía góc bàn ngồi canh chờ em ngủ rồi làm gì đó, em rất bức xúc. Tối hôm ấy, em hoàn toàn không ngủ trước anh, quyết xem anh đang làm cái quái gì sau lưng em, em giả bộ trùm cái chăn lên và nghía anh từ trong bóng tối.
– Phòng thì tối, mà laptop thì sáng bừng soi rọi một cách rõ ràng trước mắt em, toàn cảnh anh đang sục!!!
– Em lúc đó kiểu: “What??? Cái cứt gì thế này, Thằng khốn!”
– Em chửi anh trong lòng như điên như dại, em quay ngắt người sang bên rõ mạnh mà lúc đấy anh cũng chẳng hay gì, đúng quả thật là nhập tâm kinh lắm. Rồi em quyết định từ đó sẽ theo dõi anh!
– Dần dà về sau em biết hết mọi thể loại mà anh hay xem, ban đầu nó khiến em vô cùng bứt rứt, khó hiểu. Ấy cũng vì đó mà dẫn em đến việc ngoại tình với Minh một cách rõ ràng. Vì em nghĩ anh sẽ phải trả giá với sự bất tài cùng những ham muốn biến thái đó của mình!
– Tuy nhiên, từ việc biết rồi đó cho tới lúc ngoại tình, em vẫn không khỏi băn khoăn về xu hướng mà anh đang nghiện như ma túy ấy. Em thúc mình tự nghiên cứu và tìm hiểu, anh biết tính em rồi đấy, phải cho ra ngô ra khoai chuyện này.
– Cuối cùng cho tới tận giờ phút ngay tại đây, em đã hoàn toàn phát hiện ra mình đã thấm nhuần cái tư tưởng bệnh hoạn này của anh rồi. Và rõ ràng hơn là em đang lậm sâu trong khía cạnh ngược lại ở xu hướng mà anh yêu thích ấy, Quân ạ!
Tôi cắt ngang:
– Ơ… thế tức là như nào?
– Tức là bây giờ: Em… rất rất rấtttt thích kiểm soát hành vi của anh và hoàn toàn muốn được trên cơ anh, anh hiểu không?
– …
Vy: Mối quan hệ của chúng ta bắt đầu từ bây giờ sẽ là như thế, anh rõ chưa?! Cũng như anh, một góc một mình trong phòng ngủ lẻ loi, em phải tự thỏa mãn chính mình qua những Video sexxx! Em không tìm đến Minh nhiều trong tình dục vì bây giờ em đã cảm thấy mình hoàn toàn khác, mộng tưởng của em đó là trở thành Mistress, và không ai khác, em muốn làm Mistress của anh! “Tình yêu” em dành cho anh bây giờ sẽ là như vậy đó Quân, em có trong lòng mình sự khinh bỉ anh, ghét bỏ anh nhưng cũng vẫn muốn giữ anh để làm của riêng em nữa! Sự thỏa mãn của em bây giờ đã được anh luyện tập cho hàng ngày thông qua việc anh để em quyết định hết tất cả mọi việc trong nhà, rồi ngồi lên đầu anh từ đó đến giờ! Em thích, phải nói rất thích… Anh nên cảm ơn em đi vì chính em cũng đã trở nên “biến thái” như anh rồi đấy. Đàn ông em thấu rõ từ thằng này đến thằng khác, em cảm giác như mình chắc phải cần hơn hẳn một bờ vai mất rồi… Rõ ràng hơn em cần kẻ làm hài lòng mình bằng tất cả những gì em muốn. Dù anh hay Minh hay bất cứ ai tìm đến sau này, em cũng chỉ muốn được trở nên là Nữ Hoàng của tất cảảảảả!!! Anh nghe rõ không Quân. Kể từ giờ em sẽ sống đúng với con người thật của mình, rồi anh sẽ thấy bất ngờ như thế nào khi có một Mistress như em! Em cảm thích thích vô cùng khi được ngồi trên đầu đàn ông các anh, quả là một fantasy tuyệt vời với emmm!
Tôi đắm đuối em trong sự ngỡ ngàng khi nghe những lời này. Vậy là cũng vì chính tôi mà bây giờ tự em đã đình hình được xu hướng của mình trong đời sống bao hàm cả tình yêu và tình dục. Đây sẽ là niềm vui hay nỗi buồn dành cho tôi sau này đây? Tôi không nghĩ qua đến hôm nay thì tất cả đều đã lộ trần trụi ra hết con người của nhau như thế này. Đây là một giấc mơ hay là sự thật, tôi dần cảm thấy lạc lối! Sau một hồi hả hê với bản thân mình, Vy lấy lại sự điềm tĩnh, hít thở nhẹ nhàng nhìn tôi đang lo lắng, em hỏi:
– Ổn không anh?!
– Anh… cũng không biết nữa?!
– Sáng nay như vậy là quá dư thừa so với dự định em muốn nói.
– …
– Nhưng ngày hôm nay của chúng ta còn chưa hết đâu Quân! Vào rửa mặt đi, rồi ra đây cùng học cách sử dụng chiếc Ɩồŋg em đã chuẩn bị cho anh nào!
Phần 5: “Có đau không Quân?”
*Buổi sáng: 10/08/2019 – 9: 43 AM…
Bước vào phòng tắm trong tâm trạng chơi vơi lạc lõng. Bây giờ tôi là ai, là gì trong căn nhà này?! Với em, với gia đình sẽ còn mặt mũi nào cho một thằng đàn ông như tôi! Chạnh lòng tôi nhìn sâu vào trong tâm thức bản thân: “Có phải tôi đã thỏa hiệp với sự thất bại rồi không?”. Trong khi tất cả mọi người đều đứng dậy sau vấp ngã, còn tôi, tôi đang làm gì với chính bản thân mình?! Còn đó những hoài nghi và thắc mắc, tôi mộng mị những thứ vốn từ trước đây chưa phải là sự thật, mà bây giờ? Chưa kịp làm quen với việc mộng tưởng này sẽ sao khi thành hiện thực, thì tôi đã phải học cách chấp nhận nó! Nghẹn ngào, tôi đóng cánh cửa lại quỳ bệt xuống trước bồn rửa mặt, tinh thần tôi không còn gì là vững vàng ngay từ giây phút này nữa, chỉ cần thêm một điều gì bất ngờ xảy ra nữa thôi chắc cũng đủ làm tôi nổ tung trong sự tủi nhục đáng khinh này. Vy ơi, mọi chuyện đến nhanh quá, anh còn chưa kịp hiểu nổi chính mình sự thật là như thế nào thì em đã lập tức định hình cho anh 1 vị trí bắt đầu từ lúc này cho đến mãi về sau.
Phải chăng đây đúng là cái giá mà tôi phải trả cho suốt quãng thời gian tôi bỏ quên thực tại để đắm chìm vào những mộng tưởng của mình hay không? Khi nghe em nói rằng chúng ta sẽ không thể nào quay lại như lúc trước, và “tình yêu” mà hiện giờ em dành cho tôi chỉ như một sự thương hại bất đắc dĩ được hình thành, tôi không thể nào không đau đớn. Dẫu cho sự biến thái trong bản thân có lớn đến mức nào thì đối diện với thực tại ấy ai cũng sẽ cảm thấy rằng: “Mình sai rồi”. Đáng lẽ mọi điều này không được phép xảy ra, đáng lẽ người ta trong cõi nhân giới này không được phép suy nghĩ và hành động như thế. Đạo đức ở đâu, luân lý ở đâu, nhân cách ở đâu, sự khôn ngoan, sự sáng suốt, trí thông minh của một con người ở đâu, tình cảm ở đâu, trách nhiệm ở đâu??? Tại sao tất cả mọi nền tảng cơ bản để hình thành lên một con người lại đi thua kém hơn dục vọng của chính mình! Sự loạn dục này bắt đầu hình thành từ khi nào? Tại sao tôi lại là một trong những người thuộc “cõi thiên thai” này mà không phải là ai khác?? Lẽ nào tình yêu tôi dành cho Vy, sự tôn thờ mà tôi nhất mực đồng ý ấy là hiện thân cho bản ngã của tôi chăng? Một thằng đàn ông sinh ra trong cuộc đời này đều được ông trời ban cho hắn lòng tự tôn để khẳng định sự tồn tại của mình, cái tôi ấy giúp cho vị trí của một người đàn ông được đứng vững vàng trong xã hội, được trưởng thành mà làm trụ cột trong gia đình. Vậy thì… lòng tự tôn của tôi đâu rồi? Tôi đã vứt bỏ nó ở đâu? Liệu bây giờ lấy lại có còn kịp không? Tôi…
Để lại một bình luận