Đưa con cho chồng, tôi bảo:
– Bố bế em nào để mẹ đi quấy bột rồi còn nấu ăn chứ. Ngoan nhé! Mẹ yêu em…
Ông giơ tay đón con, bàn tay còn cố tình sờ nhẹ vào hai bầu vú đang tụ sữa của tôi, mắt hấp háy, hỏi:
– Thế yêu chồng không?
Tôi cầm tay ông đưa vào háng mình, ngón tay ông bắt đầu ngọ nguậy dọc khe đào nguyên đang ri rỉ nước…
– Không yêu mà lại thế. Cho hôn Ɩồŋ từ khi… người ta mới có 8 tuổi đầu, rồi cho địŧ khi… con bé mới 13 và chịu chửa đẻ đúng khi 18 theo ngoéo tay rồi còn gì…
– Lúc nào chồng cũng muốn yêu vợ…
– Em cũng thế! Từ ngày bé, không lúc nào quên cái xúc xích của em. Mà em mang bầu 4 tháng rồi đấy. Liệu mà giữ gìn nhé!
Hiện nay tôi 22 tuổi, đang mang thai lần 2, đã ở tháng thứ tư. Đứa đầu con trai nay đã gần 4 tuổi.
Tôi có chửa đứa đầu đúng tuổi 18, con trùng ngày sinh với mẹ. Nhiều lúc tôi chọc ông:
– Hiếp con nhà người ta ở tuổi vị thành niên, mới 17 tuổi 3 tháng và để lại hậu quả rành rành nhá! Có sợ bị em kiện ra toà không?
Ông vuốt má rồi hôn tôi, cười rồi kéo tay tôi vào bẹn. Cái dương vật cứng nóng và 2 bìu dái săn của ông là lối ra vào quen thuộc của hai bàn tay tôi, của miệng tôi từ lâu lắm rồi…
– Có mà kiện mấy củ khoai này hả em?
Tôi nứng Ɩồŋ quá bèn kéo hai bố con vào giường, vén váy lên bảo:
– Chồng ơi! Em bắt đền đấy! Ai bảo làm cho cô bé khóc nhè rồi.
Thế là tôi và chồng lại quằn quại, háo hức địŧ nhau mặc cho cu con ngồi nghịch mấy thứ đồ chơi. Khi mãn nguyện, bõ thèm rồi tôi ra bếp chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà. Vừa làm tôi vừa quay ngược kim cái đồng hồ sinh học của mình về quá khứ…
Đúng sinh nhật lần thứ 13 của tôi, tôi sốt ruột lắm, muốn cho tiệc vui buổi trưa nay nhanh kết thúc. Sau khi tàn cuộc vui trong nhà, tôi cứ nhìn ông chòng chọc và đợi chờ. Vừa lúc ông bà nội và bố mẹ tôi có việc phải đi. Cửa vừa khép, tôi lao ra chốt lại cửa từ bên trong rồi lao vào ông. Hai bầu vú non tơ của tôi lại được ông nhào nắn và bú mút. Mu Ɩồŋ tôi giật giật và tưng tức. Tôi luồn tay vào cạp quần lót của ông, lôi cái buồi quen thuộc ra và đưa lên miệng mút lấy, mút để cho tới khi những dòng tinh trùng bắn sâu vào trong họng. Tôi nuốt chậm rãi để tận hưởng cái mùi vị tinh trùng mà không lúc nào không thèm.
Ông vật ngửa tôi ra, đưa cái đầu chim nhẵn bóng cà cà, quệt quệt dọc khe Ɩồŋ đang ứa đầy dâm thủy của tôi. Tôi rên lên khe khẽ và nén thở đợi chờ phút giây này.
– Đau lắm đấy, Phương ạ!
– Đau cũng được! Ông… à anh nhét vào đi. Thế… thế! Ấn vào sâu nữa đi anh ơi…
Phụp! Tôi hét lên vì đau như dao cắt, dùi đâm. Mắt tôi giàn giụa nước…
– Ối! Mẹ ơi! Đau… đau… quá! Hu… hu…
Ông để yên cặċ trong Ɩồŋ tôi rồi liếm sạch nước mắt đang đầm đìa trên mặt tôi. Nhẹ nhàng nói:
– Thôi nhé em! Để lần sau thì không thấy đau nữa…
Tôi vội ôm chặt lưng ông, gào lên:
– Không! Nữa đi! Đau cũng được! Đừng…
Rồi tôi nghiến răng chịu đau, mím chặt môi để nén tiếng kêu khóc và cảm nhận niềm sung sướng đến tột đỉnh theo mỗi cú thúc của ông. Thấy ông co người, rúm mông và trong Ɩồŋ tôi những đợt tinh trùng nóng ấm cứ xối xả, ào ạt bắn vào. Cơ Ɩồŋ tôi co thắt theo từng đợt…
Tôi đã dâng hiến sự trinh nguyên của mình cho ông để được đón nhận rồi lấp đầy niềm khao khát bấy nay…
– Em phải uống thuốc ngừa thai, Phương ạ. Nếu không là có em bé trong bụng đấy!
– Không! Em muốn có em bé mà.
– Chưa được! Em mới có 13 tuổi. Có thai là anh bị đi tù đấy. Đợi khi em 18, em sẽ đẻ con cho anh…
Thế là từ đó hễ gặp nhau là ông và tôi lại trao thân cho nhau. Ông nghiện liếm dâm thủy ở khe Ɩồŋ tôi, còn tôi cũng nghiện uống sạch những giọt tinh trùng của ông vào miệng.
Bắt đầu khi tôi lên 8, nghỉ hè lên lớp 3. Cũng vào buổi ông lên chơi và ngủ lại. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi chỉ thích và đòi ngủ cùng ông.
Ông ôm tôi vào lòng, xoa lưng cho tôi dễ ngủ.
Lâu không thấy ông đến là tôi thấy thiếu, vắng và rất nhớ. Ông đến là tôi ra ôm ông. Ông hôn tôi cũng chỉ như bố mẹ, ông bà nội hôn tôi mỗi ngày. Nhưng tôi nhận ra sự khác biệt khi môi ông mút chặt làn da tôi, nhận ra sự khác biệt từ vòng tay ôm và ánh mắt ông nhìn tôi. Rồi cũng chẳng biết tự bao giờ tôi thích ngắm nhìn ông, nhìn thẳng vào mắt ông để đón nhận sự khang khác ấy. Tôi nhớ ông đến biếng ăn, biếng ngủ và hay ca thán rằng: “Sao mãi mà không thấy ông Cương đến thăm nhà mình nhỉ?”
Một lần ông hôn má tôi rồi lướt môi qua miệng tôi. Tôi rùng mình và thấy thinh thích. Lần sau khi ông định hôn má, hôn mắt tôi thì tôi chỉ tay lên miệng mình để được ông hôn môi. Thành thói quen mất rồi!
Bữa ấy, cũng từ cái chạm môi thân thuộc ấy, miệng tôi há ra cho lưỡi ông lùa vào. Lưỡi của tôi cũng cuống quýt, xoắn xuýt, vờn lưỡi ông.
Rồi lần khác, bàn tay ông xoa lưng, xoa mông rồi lướt nhè nhẹ lên ngực lép của tôi. Tôi như nghẹt thở và hồi hộp. Tôi không chịu được nữa liền kéo tay ông đưa xuống Ɩồŋ của mình. Ngón tay ông chạm nhẹ và nhấn nhấn vào khe Ɩồŋ tôi. Rùng mình, tôi nhận ra sự ướt át, dinh dính nơi cửa Ɩồŋ.
Rồi lần khác, tôi cũng chỉ vô tình gác chân lên háng ông. Có thứ gì đó cưng cứng, cồm cộm dưới quần lót. Tôi hỏi thầm:
– Ông ơi! Cái gì đấy mà nó cứng…
Ông cầm tay tôi, nhét vào trong đũng quần. Bàn tay bé nhỏ của tôi chạm vào cái xúc xích căng cứng và nóng hổi giữa đám lông dày rậm. Tôi nghiện sờ cặċ ông từ đấy. Rồi cũng chính ông đã cho tôi được sung sướng sớm bởi những lần bú, mút, liếm Ɩồŋ và buồi nhau.
Tôi chỉ muốn được ông ấn cái buồi đó vào Ɩồŋ mình. Là chỉ muốn thế thôi chứ chưa biết thế nào là địŧ nhau. Tôi còn bé, vú thì chưa mọc nên mọi ước muốn chỉ là trong mường tượng nhưng cứ dai dẳng và lớn lên cùng tôi.
Ông hôn Ɩồŋ tôi rồi bảo:
– Đợi khi nào Phương 13 tuổi, có kinh nguyệt, có lông Ɩồŋ và có vú thì ông và cháu… làm vợ chồng, là… chúng mình địŧ nhau nhé.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
– Vâng ạ!
Niềm hạnh phúc ấy tôi nuôi nấng và chăm bẵm suốt tuổi thơ của mình.
Phần 2
Khi Phương đưa tôi xem “Bản tự thú” của nàng. Tôi hoàn chỉnh nốt phần của tôi. Bắt đầu từ khi Phương báo tin có bầu đứa con đầu của tôi.
Bố của Phương là cháu, gọi tôi là chú. Tôi và ông nội của Phương là anh em họ đời thứ 4 rồi. Nhà tôi và nhà anh đều cảnh độc đinh. Anh lấy vợ sớm và sống ở quê – Một thị trấn miền Trung du. Còn tôi, do mải mê công việc và kiếm tiền nên chẳng quan tâm chuyện vợ con. Đã có nhiều cô muốn cùng tôi “kết tóc xe duyên” nhưng chả có đám nào tôi thích. Tôi biết có nhiều sự nghi ngờ về giới tính, về khả năng đàn ông của tôi. Nhưng tôi không quan tâm.
Một tháng sau ngày sinh nhật thứ 18 của Phương, nàng hồ hởi báo tin đã có thai.
– Em thích nhưng sợ lắm. Sợ mọi người mắng nhiếc, chê bai không chồng mà chửa.
Tôi an ủi:
– Cứ bình tĩnh để anh thu xếp sẽ ổn thôi.
Khi đó tôi 42 tuổi rồi.
Tôi lên nhà sau khi đã bàn trước kỹ càng với Phương rồi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai đứa trẻ em của Phương đã lên tầng trên học bài. Còn lại 6 người lớn gồm Ông bà nội của Phương (với vai vế là anh chị của tôi), bố mẹ Phương (là cháu gọi tôi là chú, kém tôi 2 tuổi) và hai chúng tôi. Phương thú tội với cả nhà rằng mình có thai tháng thứ 3 rồi và quả quyết: “Đừng ai bắt con phá thai. Con đẻ được thì con nuôi được dẫu phải đi ăn mày để có tiền nuôi con, con cũng chịu. Và cũng đừng ai hỏi bố đứa bé là ai. Rồi sau này mọi người sẽ biết…”
Cả nhà (trừ tôi ra) đều sửng sốt, lo lắng và có vẻ giận dữ.
Ông nội lớn tiếng:
– Thế ra mày đem tiếng xấu cho ông bà, bố mẹ. Có giỏi thì bước ra khỏi nhà ngay hôm nay đi…
Bà nội và mẹ Phương chỉ có sụt sùi khóc. Bố của Phương không nói gì, chỉ thấy nét bực tức trên mặt. Phương khóc to rồi lên gác. Vừa đi vừa nói: “Cả nhà đuổi thì con đi, không phải tìm con nữa…”
Bà nội và mẹ Phương ngượng ngùng nhìn sang tôi với ánh mắt cầu khẩn. Tôi vẫn lặng im, đăm chiêu suy nghĩ…
Thấy vậy, ông nội quay qua tôi, hỏi:
– Ông đã nghe chuyện của cháu gái ông rồi. Thật xấu hổ…
Tôi an ủi:
– Thôi chuyện đã vậy, ý của cháu đã vậy thì có đánh mắng, chửi rủa nó cũng vô ích và khác gì vạch áo cho người ta xem lưng…
Bà nội hỏi:
– Thế thì làm sao bây giờ hở trời. Tính con này nó thế, chẳng lay chuyển được đâu. Khéo nó quẫn chí làm liều thì mình mất con, mất cháu…
Tôi đứng dậy, giọng rõ ràng:
– Chỉ còn cách đưa con bé ra thành phố ở nhà em vừa trông nhà cho ông, vừa tránh mặt thiên hạ. Đợi nó sinh nở xong rồi tính…
Liếc thấy các nét mặt giãn ra, bớt lo lắng. Tôi bồi tiếp:
– Nhưng liệu nó có chịu không?
– Để cháu lên nói chuyện với nó. Mẹ Phương giờ mới rụt rè lên tiếng.
Bố mẹ Phương cùng đi lên gác, còn lại tôi với ông bà nội. Ông bảo:
– Thôi! Trăm sự nhờ ông cho cháu trú ngụ và bảo ban cháu hộ chúng tôi. Chứ con gái mới lớn mà vậy thì biết thế nào…
Một lát thấy bố mẹ Phương đi xuống, nét thất vọng in trên khuôn mặt…
– Nó không chịu, cứ đùng đùng soạn đồ định đi ngay bây giờ đấy.
Tôi bảo:
– Để tôi lên nói chuyện với cháu.
Rồi tôi lên gác. Cuộc “nói chuyện” của chúng tôi là những cú làm tình như mọi khi.
– Chồng ơi! Địŧ nhanh lên, mạnh lên…
Những đợt tinh trùng của tôi lại tới tấp bắn vào Ɩồŋ Phương. Xong, tôi bảo:
– Vợ xuống đi! Anh sẽ bảo sáng mai đi nhưng em cứ phải nằng nặc đòi đi ngay nhé, em yêu!
– Vâng ạ! Vợ nhớ rồi chồng yêu của em ơi.
Thế rồi ngay tối hôm đó Phương theo tôi về dinh, chính thức sống cảnh vợ chồng hàng ngày.
Khi Phương sinh con, bà nội và mẹ ra chăm sóc. Thấy thằng bé có nhiều nét giống tôi, mẹ của Phương bảo:
– Ơ! Càng nhìn kỹ càng thấy cu con giống ông.
Phương cười và bảo:
– Chín tháng mang thai mẹ cháu chỉ thấy mặt ông, nghĩ đến ông. Vì vậy có sự ảnh hưởng đến khuôn mặt thai nhi đấy. Khoa học cũng chứng minh là như thế.
Mấy hôm sau, tôi đưa ra cái giấy đăng ký kết hôn của tôi với Phương. Mọi người tròn xoe mắt ngỡ ngàng và thắc mắc. Tôi bảo:
– Thế cho dễ để hợp thức hóa đăng ký hộ khẩu cho hai mẹ con, rồi sau này còn việc học hành của con và công việc của mẹ Phương được thuận tiện…
Ông nội của Phương (anh họ tôi) đắn đo:
– Làm thế tôi sợ người ta dị nghị và pháp luật không cho phép ông ạ…
Tôi bảo:
– Ở đây có ai biết mà dị nghị. Còn pháp luật không cấm vì tôi với ông bà đã là 4 đời, đến cháu Phương là đời thứ 6. Pháp luật chỉ cấm kết hôn 3 đời thôi…
Phương nói theo:
– Đúng đấy ạ với lại con cũng… yêu ông từ hồi còn bé cơ.
Đấy! Tôi có vợ trẻ kém tôi 24 tuổi đã từng là cháu của ông trong nhà và nay đang sắp làm mẹ đứa con của tôi chỉ đơn giản, không ồn ào như vậy.
Và hôm nay, khi tôi viết tự sự này thì Phương của tôi đang mang thai đứa con thứ hai của tôi – Người đã từng hôn, liếm Ɩồŋ em từ khi em 8 tuổi và lần đầu địŧ nhau khi em mới 13.
Cuộc sống và tình yêu của tôi chỉ dành riêng cho một người duy nhất. Đó là cháu gọi tôi là ông họ, người đã đưa em vào cuộc tình rất lãng mạn.
Còn những chi tiết chúng tôi làm tình thế nào 15 năm nay thì Phương đã kể ở phần trên rồi.
— Hết —
Để lại một bình luận