Một buổi tối nọ, sau khi từ chỗ làm về tới nhà, tôi được bà chủ nhà chuyển cho một lá thư.
Trên bìa thư ghi rõ “Gửi: Phan Trung Tuân, địa chỉ XXX.”
Tôi bóc thư rồi đọc xem trong đó viết gì, nhưng sau khi đọc, tôi chỉ biết thở dài. Đây là thư do mẹ tôi gửi từ quê nhà, gọi tôi về mừng nhỏ em gái mới du học ngoại quốc về. Không cần tìm hiểu thêm tôi cũng biết đây đồng thời cũng là lễ trưởng thành của nó, ngày nó được ba tôi giao lại cho tập đoàn Xgroup.
So với trí thông minh thiên tài của nó, thì tôi chẳng là gì. Mặc dù tôi là con nhà chủ tịch hẳn hoi, nhưng tôi lại chọn một cuộc sống bình dị ở Sài Gòn. Ba mẹ cũng biết tôi không đủ khả năng, nên cũng không phản đối, ngược lại còn giúp tôi một số tiền để ăn học rồi lập nghiệp ở nơi khác.
Lá thư này, tôi không thể làm lơ xem như chưa đọc được.
Mấy bữa sau, tôi bắt taxi về Phan Thiết. Tôi có để dành được ít tiền, hôm trước cũng lấy ra mua bộ quần áo đẹp với dầu thơm xịn để về dự tiệc. Lúc xuống xe, gã tài xế liếc tôi một cái vì chỉ bo có mười ngàn trong khi tôi ăn mặc sang trọng, lại còn dừng xe trước cửa một căn biệt thự.
Tôi chỉ có thể trơ mặt làm ngơ rồi quay đi. Biết làm sao được, có bao nhiêu tiền đều đã tiêu hết vào bộ quần áo với cước taxi chạy về đây rồi, không lẽ bây giờ tôi lại bảo gã tài xế đợi ở đây để chạy vào biệt thự xin tiền ba mẹ ra bo gã? Xin lỗi, tôi cũng hiểu cảm giác gặp phải khách hàng kẹt xỉ, nhưng mà tôi chỉ là một thằng cháy túi.
Bước vào cổng, tôi được mấy người ở hỏi thăm. Tôi trước giờ là dân lao động bình dân, nên nói chuyện với họ làm tôi cảm thấy dễ thở hơn. Lúc vào tới trong nhà, tôi lại bắt đầu thấy ngộp mặc dù tòa biệt thự của ba tôi rộng tới mấy mẫu. Đơn giản là vì không khí trang hoàn ở đây rất nghiêm nghị, tiệc tùng mà giống như là trong phòng họp của sếp lớn vậy.
Tôi đi lên cầu thang rồi bước vào phòng ăn sang trọng trên trần nhà có gắn mấy dàn đèn cổ điển. Chỗ này sau khi dẹp đi bàn ăn gia đình bình thường thì có thể biến liền thành một chỗ đãi tiệc không kém gì nhà hàng sang trọng, chỉ khác ở chỗ không rộng rãi bằng.
Vừa qua khỏi cửa, tôi đã bị nhỏ em từ đâu xuất hiện tóm lấy tay.
– Nhi, mấy năm rồi anh hai không thấy em.
Tôi nhìn con Nhi mà thầm giật mình. Mới bốn năm năm mà nó đã trưởng thành tới mức này. Con bé lóc chóc ngày xưa chẳng còn đâu nữa, chỉ thấy một thiếu nữ cao ráo, thân hình số tám hoàn mỹ với khuôn mặt đẹp hơn cả mẹ của hai đứa trong khi ngày xưa bà từng là một diễn viên nổi tiếng xinh đẹp. Hôm nay nó mặc một bộ đầm ngắn liền mảnh ôm sát, lộ ra những đường cong có thể hủy hoại cuộc đời một gã đàn ông.
– Trường đại học ở bên Mỹ căng thẳng có khi còn hơn trường Việt Nam mình, nên em không có thời gian thăm hỏi gì ai được. Anh hai giận hở?
Cách nó cười bây giờ cũng yểu điệu hơn ngày xưa rất nhiều.
– Đâu có, em ráng học giỏi là được rồi. Đừng như anh hai làm cu li.
– Xì, anh hai mà nghiêm túc học hành thì em làm gì đua điểm lại anh hai.
Nhi bĩu môi phản đối.
Có lẽ nó nói cũng đúng. Nếu tôi thật sự chăm chỉ thì có lẽ tôi đã có công việc trong tập đoàn của ba tôi. Nhưng biết sao được, tôi thích theo đuổi những thú vui đơn giản và bụi đời, tôi không tập trung học tập cách vận hành một công ty được. Có lẽ, vì vậy mà tôi đã nhẫn tâm đổ hết trách nhiệm lên đầu con Nhi.
Tôi đực mặt ra nhìn nó chằm chằm, không nói được gì, tôi cảm thấy như mình không có quyền lên tiếng sau khi vô tâm phủi đít bỏ đi, để nó phải gánh hết hy vọng của ba mẹ từ khi nó còn nhỏ. Trong khi đó, tôi lại nhởn nhơ trên Sài Gòn với bạn bè cà phê cà pháo.
Con Nhi nhìn tôi, sau đó cười khúc khích:
– Nói nghe, hồi nhỏ em thích nhất là nghe ba kể về thương nghiệp này nọ.
– Ừ, đúng thiệt.
Tôi không biết là nó đang nói thật hay chỉ đang an ủi tôi, nhưng nếu nó thật sự yêu thích quản trị kinh doanh, vậy cảm giác tội lỗi của tôi có thể giảm đi một ít. Hiện tại cũng đã quá muộn rồi, tôi chỉ có thể ở một bên cổ vũ cho nó.
Con Nhi kéo tôi vào trong rồi giới thiệu tôi với đủ thứ loại doanh nhân. Tôi không rành lắm mấy chuyện bọn họ hỏi nhau, nhưng nếu họ hỏi tôi thì tôi chỉ có thể dùng trải nghiệm lao động của chính mình ra trả lời.
Buổi tiệc kéo dài khá lâu với đủ thứ loại chương trình giải trí. Mọi người đều thoải mái cụng ly ca hát, chỉ riêng tôi không chịu nổi mùi vị của rượu bia. Mấy món ăn rất ngon, nhưng trước mặt bá quan văn võ tôi cũng không dám mạnh tay gắp, chỉ có thể nhịn thèm ăn đỡ mỗi thứ một miếng.
Tôi đứng dậy, lén lút lẻn lên lầu.
Tìm về tới phòng cũ của mình ngày xưa, tôi định thử mở cửa thì nghe có âm thanh phát ra từ bên trong. Tôi nhẹ nhàng hé cửa nhìn vào thì thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Con Nhi đang nằm trên giường cũ của tôi, nó ôm cái gối tôi nằm từ nhỏ lên mặt mà hửi như một con chó. Cái đầm sang trọng của nó đã được vén lên tới bụng, còn quần lót của nó thì nằm trên đất. Vừa hửi cái gối, con Nhi vừa hăng say lấy tay xóc le. Tôi dỏng tai nghe kỹ thì nhận ra nó đang vừa thủ dâm vừa kêu rên “anh hai đụ em mạnh lên nữa đi.”
Trong đầu tôi vang lên một tiếng nổ chấn động. Tôi không ngờ được con Nhi lớn lên xinh đẹp đứng đắn như vậy lại có thể thủ dâm một cách loạn luân như vậy. Vẻ ngoài như nữ thần của nó ban đầu còn khiến tôi nghĩ về sau sẽ không có thằng đàn ông nào đủ tự tin để với tới. Nhưng bây giờ thì sao? Nó đang nằm trên giường cũ của anh hai nó say sưa súc Ɩồŋ.
Khoảng cách từ cửa tới giường quá xa nên tôi không thấy rõ được, nó cũng không có mở đèn nên bên trong tối om. Vừa nghĩ tới đây, tôi bỗng cảm thấy kỳ quặc. Sao mình lại muốn nhìn chim em gái mình tới vậy? Từ một cảm giác bất thường đó, một chuỗi suy nghĩ rối loạn xảy ra trong đầu tôi. Tới lúc tôi nhận ra là mình thèm khát con Nhi thì con cu trong quần đã nứng tới mức đau nhức.
Vừa lúc tôi nghe đâu đó phía sau gáy có tiếng nứt gãy, tôi đột nhiên tỉnh hẳn ra, đẩy cửa đi vào. Con Nhi đang say mê móc le thấy tôi thì giật bắn mình ngồi dậy, vẻ mặt nó tái xanh, ngay cả một âm thanh cũng không kêu lên nổi.
– Em, ừm, em…
Nó bối rối tới tột độ, không biết phải nói gì. Còn tôi thì nhẹ nhàng đóng cửa lại phía sau rồi khóa chốt trong. Tôi từ tốn bước về phía giường rồi thẳng tay đè con Nhi xuống, mùi thơm nước hoa của nó khiến nó càng quyến rũ hơn nữa.
– Anh hai, từ từ, anh hai!
Nó càng hoảng loạn hơn nữa, nhưng tôi nhanh chóng cúi xuống hôn môi nó. Giãy giụa một hồi, con Nhi bắt đầu đáp lại nụ hôn rồi vòng tay qua cổ tôi. Một khi nó buông xuôi, chúng tôi lập tức bắt đầu ăn cháo lưỡi. Hồi con Nhi còn nhỏ xíu, tôi vẫn thường hay hôn lên gò má nó, nhưng hiện tại thì hoàn toàn khác. Cặp môi mềm mại thơm tho của nó như là bùa ngải khiến tôi mút mãi không chán.
Vừa hôn, tôi vừa cởi cúc áo nó ra. Cái đầm tay dài liền mảnh của nó ôm sát người nên tôi không cởi ra được, nhưng sau khi mở cúc thì có thể tuột phần trên ra, để lộ bộ ngực khủng được cái áo ngực vải ren màu tím nâng đỡ. Hồi nhỏ nó phẳng lì, ai cũng nghĩ lớn lên nó sẽ lép, nhưng bây giờ nhìn xem, vú nó còn to hơn vú mấy cô người mẫu bikini gợi cảm.
Tôi tuột áo ngực con Nhi xuống rồi tham lam bú đầu ti màu đỏ đậm của nó. Nó thích thú ôm đầu rồi vuốt tóc tôi, mặc cho tôi muốn bú, muốn bóp, muốn nắn vú nó ra sao nó cũng chịu.
Cuối cùng, tôi nứng quá không nhịn nổi nữa, nhanh chóng cởi đồ ra rồi ướm đầu cặċ vào Ɩồŋ con Nhi. Ở gần như vầy tôi mới nhìn kỹ thấy nó đã có đầy đủ lông Ɩồŋ, bên dưới là hai mép đỏ hồng lộ ra hai miếng da nhỏ giống hệt như Ɩồŋ mấy cô gái trưởng thành đóng phim sex. Tôi vừa bất ngờ vừa thèm chảy dãi.
– Nhi, anh hai đút vô được không?
– Dạ.
Con Nhi dễ dàng đồng ý, hơn nữa còn dang háng ra cho tôi chen mình sâu hơn vào giữa hai đùi nó. Tất nhiên là tôi không đủ sức mạnh tinh thần để chống lại lời mời gọi như vậy. Tôi lập tức đẩy cặċ vào trong, cảm nhận thấy từng lớp thịt mềm trơn nhầy bao bọc lấy con cặċ đang căng cứng.
Tôi không để ý kỹ lắm, tới lúc đút vào tận trong rồi mới để ý thấy Ɩồŋ nó rỉ máu.
– Có đau không? Thôi chắc anh hai rút ra…
– Đừng. Em không sao, không có đau.
Con Nhi nhìn không hề hấn gì, chắc nhờ nó thủ dâm ra nước bôi trơn nên mới dễ dàng như vậy. Nếu đã vậy, tôi cũng không ráng nhịn nữa, bắt đầu đưa đẩy. Con cặċ tôi lết ra lết vào trong Ɩồŋ con Nhi, khiến cho toàn thân tôi nóng bừng lên, sau lưng đổ mồ hôi hột.
– Ưh ưh… ưh… ưh…
Con Nhi bắt đầu rên nhẹ, tôi cảm thấy lỗ Ɩồŋ nó bắt đầu co giãn nhẹ.
Càng đẩy tôi càng sướng, càng sướng tôi lại càng muốn sướng hơn. Tôi cứ từ từ làm nhanh lên, mặc kệ cảm giác mỏi hai bên hông. Dần dần, chuyển động từ tốn ban đầu biến thành những cú địŧ chắc nịch.
Bạch bạch bạch… bạch bạch… bạch bạch…
– Ứhhh… ứhhh… anh hai đụ em sướng quá… em sướng chết mất… ứhhh ứhhh… ớhhh… đừng có chậm lại… đụ em mạnh lên… ứhh… ứhhh… ứhhhh…
Hai tay con Nhi siết chặt tấm ga giường, mắt lim dim nhìn chòng chọc vào dưới háng nó nơi mà con cặċ tôi đang nắc bành bạch vào Ɩồŋ nó. Nó vừa rên sướng vừa không cho tôi làm chậm lại. Hai chân tôi chống chịu đã mỏi nhừ rồi, nhưng mà nó đang phê như vậy tôi cũng không muốn nó cụt hứng.
Tôi cố gắng thêm chút nữa, tiếp tục duy trì những cú đóng Ɩồŋ không chút nhân từ. Nước Ɩồŋ trắng đục của con Nhi càng lúc càng trây lên cặċ tôi nhiều thêm. Cho dù tôi đã đụ nó tới mức này mà tôi vẫn không hiểu làm sao hai đứa tôi có thể nhìn nhau mà nứng dữ vậy. Suy cho cùng thì tôi và nó là anh em ruột, hai đứa nhìn cũng hơi giống nhau.
– Ưhhhh… ứhh ứhh… sướng Ɩồŋ quá… anh hai đụ Ɩồŋ em sướng quá… ứhhh… ứhhh… em sắp ra rồi… thêm chút nữa… mạnh lên… ứhhh… ứhhhh… anh hai đụ mạnh lên nữa… em ra… em ra tới!!
Bạch… bạch… bạch bạch bạch…
Tôi ráng cong lưng nắc vào Ɩồŋ con Nhi cho nó lên đỉnh, rồi cùng lúc đó tôi cũng không nhịn nổi nữa, nhưng mà tâm trí tôi lại còn một chút dè chừng nên tôi vội rút cặċ ra rồi bắn tinh lên bụng nó.
Con Nhi nằm xuôi người ra với vẻ mặt đầy thỏa mãn, tôi nhìn kỹ thì thấy lỗ Ɩồŋ nó đang co co bóp bóp giống như đang thở mạnh sau khi hoạt động kịch liệt, còn trên hai mép với lông Ɩồŋ nó thì dính đầy nước Ɩồŋ nhầy nhụa. Trong phòng không có gì dùng được nên tôi tiện tay với lấy cái quần lót của nó rồi chùi cặċ tôi với Ɩồŋ và bụng nó.
Hai đứa không nói gì với nhau, con Nhi chỉ lẳng lặng về phòng mình.
Tối hôm đó tôi hoàn toàn không ngủ được, cứ mãi trằn trọc không biết mình vừa mới làm ra chuyện gì. Xuất tinh xong làm đầu óc tôi tỉnh táo, nên tôi có muốn quên đi cũng quên không nổi.
Nhà tôi là nhà quyền quý, quen biết rộng rãi, mỗi lần tiệc tùng lễ nghi gì là đều kéo dài tới mấy ngày, cho nên tôi không thể cứ như vậy mà xách đít bỏ về Sài Gòn được, mấy ngày tiếp theo tôi cũng phải ở lại với vai trò con trai trưởng.
Sáng ra cả nhà ngồi dùng bữa với nhau, ba tôi bảo:
– Tuân, mày về làm công ty nhà đi.
Tôi chớp mắt không hiểu vì sao ông lại muốn tôi trở về trong khi ngày xưa ông cũng ủng hộ tôi bỏ đi.
– Sao đột xuất vậy ba?
Ba tôi thở dài:
– Mấy ông cổ đông hôm qua nói chuyện với mày xong thì nói với ba đừng để phí một tài năng. Mấy ổng nói nửa chơi nửa thiệt, nhưng mà ba biết mấy ổng có ý muốn ba bắt mày về.
– Con đi làm cu li ở Sài Gòn còn chưa nên thân thì mấy ổng nghĩ con làm gì nổi ở Xgroup?
Lúc đó tự nhiên con Nhi ngồi đối diện tôi phì cười. Tôi chỉ nghía nó một cái rồi không dám nhìn nữa, vì nó cười xinh tới mức sẽ làm tôi đực mặt ra, lúc đó lại không biết ăn nói sao với ba mẹ.
Ba tôi gác đũa, gườm tôi:
– Ba cho người điều tra một chút thì biết được mày ở trong Sài Gòn đi học thì ẵm được cái học bổng. Ra trường đi làm thì vỏn vẹn trong vòng hai năm leo từ vị trí “cu li” lên tới chức quản trị. Nói ra ai tin nổi mày làm cu li?
– Ba hiểu sai rồi. Cái công ty cùi bắp đó toàn chểnh mảng, con phải làm đủ thứ cho mấy người ở trỏng, không phải cu li chứ gì nữa. Cha nội sếp nghĩ nếu như tăng lương tăng chức cho con thì con sẽ tiếp tục cu li cho ổng nên mới thành ra vậy thôi.
– Mày nghĩ người bình thường có đủ khả năng “cu li” giỏi tới mức được sếp chủ động đi nâng đỡ cho tiếp tục làm như vậy hả? Thôi, nói chung tối nay để ba coi tình hình rồi quyết định.
Tôi nhăn mặt thở dài. Ba lại bảo:
– Tuân, mày lớn rồi, ai cũng vậy, tới tuổi này rồi là phải bắt đầu biết trách nhiệm. Có những thứ mình trốn được vài năm nhưng không trốn được cả đời. Mày sợ làm không nổi thì giao cho con Nhi, mày ở một bên “cu li” cho nó là được.
Tôi cảm thấy như mình bị xuyên thủng.
Đúng, có những loại trách nhiệm mà mỗi người đều phải nhận. Nếu tất cả người trong gia đình tôi đột ngột từ bỏ trách nhiệm dẫn dắt tập đoàn, vậy bao nhiêu người lao động bên dưới sẽ chịu khổ?
Để lại một bình luận