Mình nghe những giọt tinh dịch chú phóng ra xối xả vô tử cung mình, người mình nghe rũ rượi, vùng háng với bướm mình nghe tê dại.
Không biết thời gian trôi đi bao lâu, bỗng nhiên mình nghe tiếng có ai về nhà chú, mình như chợt tỉnh cơn mê mình vùng dậy mặc quần áo vô thì hoảng hốt, ủa! Ai giấu hết quần áo của mình vậy ta, 2 tay mình bấu vô lưng trần của chú, mình nói như muốn khóc:
– Chú quần áo con đâu, chú có lấy của con không, chết con rồi, thím về rồi kia kìa.
Chú cũng đang trần truồng luống cuống chưa biết làm gì, tiếng dép của thím tư đã lẹp xẹp trong nhà, mình liều lĩnh không còn biết suy nghĩ gì nữa, trần truồng cắm đầu chạy về phía nhà dì mình, chui thắng vô buồng tắm thấy quần áo còn vắt ở đó mới vỡ lẽ, may mà nhà không có ai, vội vàng chồng đại bộ đồ rồi chạy vô nhà mà vẫn còn run. Mình áp tay lắng nghe động tĩnh bên nhà chú tư, tiếng thím tư càu nhàu:
– Có ông ở nhà mà bày biện lung tung, không ai dọn dẹp, quần áo gì mà vứt lung tung vầy nè.
Mình lắng nghe rất kỹ, hình như thím cằn nhằn chuyện bình thường chứ chắc không phát hiện điều gì, mình thở phào nhẹ nhõm định lo chuẩn bị nấu cơm thì nghe ở dưới của mình có gì lạ lạ khó chịu, đi lại rất khó khăn vì nó cọ vô quần nó đau, mình mò tay xuống xem thử thì hoảng hồn, lật đật chạy ra buồng tắm kéo quần xuống xem thử, trời đất mình giật mình, hột le của mình nó dài lòng thòng bên ngoài cửa mình, không rút được vô trong, mình thấy ân hận, hơi tiếc vì chuyện đó với chú tư, tự nhiên mình thấy nhớ chồng, không biết giờ chồng về nhà chưa hay có la cà ở đâu không nữa. Mình lấy điện thoại gọi cho chồng, chuông reo chồng bắt mấy rất nhanh.
– Alo em đó hả.
– Dạ em nè, anh về chưa.
– Ukm anh mới về nè, không có vợ ở nhà buồn hiu, nhớ em quá đi.
– Thiệt hong đó, mấy nay vắng em rồi có này nọ với cô nào không đó.
– Làm gì có, anh chỉ mê có vợ anh thôi, có cô nào mà đẹp hơn em chớ.
– Hihi nịnh quài, mà em biết có gì với cô nào là biết tay em à nha.
– Mà nè mấy nay bà xã anh dưới đó có cực lắm không? Tối ngủ ngon không.
– Hihi bình thường có gì mà cực, chỉ có điều xa ông xã nên nhớ vậy thui à.
– Nghe bà xã nói anh cảm động quá, chắc mấy nay ốm ha, hay chụp tấm hình cho anh coi coi nè.
– Dạ hihi để em chụp…
– Úi chà nhìn bà xã thương quá đi.
– Nhờ ở dưới này dì rất thương em nên mọi chuyện suôn sẻ.
– Thảo nào nhìn cặp mắt bà xã mơ màng như mãn nguyện rồi.
Mình giật mình, sao tự nhiên chồng dùng câu mãn nguyện là sao trời, hay là mình có gì thể hiện qua khuôn mặt không ta, chắc tại mình có tịch thì rục rịch vậy mà, mình tự an ủi như vậy, đang suy nghĩ mông lung chợt nghe chồng nói:
– Sao bà xã giận gì sao mà yên lặng vậy.
Mình giật mình trả lời theo quán tính:
– Hỏng có, em giận chú tư chớ hỏng phải anh.
– Em nói gì vậy em, chú tư nào.
Tôi hoảng hồn thật sự, đầu óc mình giờ nó lộn xộn hết rồi, càng nói càng sai.
– À hỏng có gì anh em nói lộn thôi, tại sáng giờ em đi chợ về nắng quá nên hơi nhức đầu xíu mà.
– Ukm bà xã ráng ngủ sớm, giữ sức khỏe khỏe nha, không được làm gì quá sức.
– Dạ em biết rồi, ông xã yên tâm đi.
– Ukm vậy thôi em nghỉ đi ha.
– Dạ bibi ông xã.
Suy nghĩ chuyện vừa xảy ra sao mình thấy nó rất vô duyên, mình là người đoan trang có chồng mà sao lại dễ dàng làm được chuyện vậy với chú tư. Mà cái chú tư này cũng quá quắc, rõ ràng mình bị lừa chớ, càng suy nghĩ mình càng thấy ấm ức mà ân hận nữa, phải chi mình lỡ dại với thằng Khánh thì còn chấp nhận được, mà nghĩ tới thằng Khánh mình mới nhớ, thiệt tội nghiệp cho nó quá, đáng lẽ ra là cái ấy… để dành cho nó mới đúng.
Đang suy nghĩ lung tung thì dì mình về, hỏi thăm dì qua loa rồi mình lo phụ dì mấy thứ lặt vặt thường ngày, dượng thì đem về cả thùng lươn đồng, dượng nói của người bạn gửi qua cho, dượng nhờ mình làm 1 it chiêng giòn lát nửa rủ chú tư qua lai rai.
Chú tư khen nức nở món lươn chiên giòn với nước mắm me cua minh, chú còn nói dượng gọi di với mình lên ngồi chơi cho vui nửa, mình ngại vì phần mới xảy ra vụ hồi chiều nên mình mất tự tin, dượng với chú tư càng về sau rượu càng nhiều, nói đủ thứ chuyện trên đời, mình nằm sát vách nghe ngóng hồi hộp, chỉ sợ chú tư say xỉn vô rồi nói hớ ra chắc mình chết.
Bữa sau cũng như thường lệ, khoảng hơn 10 giờ trưa mình vừa tới gần nhà đã gặp thằng Khánh đứng trước cửa như đón mình vậy, nó mừng rỡ cười với mình từ xa, không hiểu sao bữa nay mình cũng thấy mến nó nhiều hơn, mình có cảm giác như cô lỗi gì với nó vậy, thằng Khánh vẫn vô tư hồn nhiên:
– Chị! Bữa nay chị em mình đi bắt cua đồng đi chị.
– Mà chị còn công chuyện nhiều lắm, chưa làm xong sao đi được em.
– Hỏng sao chị, lát em qua làm phụ chị cái rụp là xong à, chị bắt em làm gì cũng được mà.
– Hihi được rồi, hứa mà làm hỏng xong là ăn đòn nghe cưng.
– Dạ chịu hết, với chị thì cái gì em cũng chịu hihi.
Hai chị em bơi xuồng đi cũng kha khá xa, mình hỏi thằng Khánh:
– Bắt cua đồng mà xa vậy hả em.
– Hỏng xa chị, tại em đi vòng tránh qua khúc sông lớn, mình chèo xuồng qua nguy hiểm lắm, lở có tàu nó chạy qua, mình lật xuồng như chơi.
– Ukm vậy hả, chị thấy ở dưới quê cũng có nhiều cái vui em ha.
– Buồn thấy mồ có gì vui đầu chị, chỉ lúc nào có chị em mới vui thôi.
– Ukm Khánh nè.
– Dạ.
– Bộ em chưa có bạn gái hả em.
– Dạ chưa chị, em chưa nói chuyện với con gái nữa, chị là người đầu tiên à.
– Chị thì cũng vậy thôi, lớn lên rồi lấy chồng cũng đâu biết gì nhiều đâu.
– Mà chị nè em hỏi cái này, lấy chồng vậy rồi ngày nào chồng chị cũng bắt chị… vậy hả.
– Hihi thì tùy thôi em đâu phải lúc nào cũng vậy đâu.
– Mà chị nè hỏng biết con gái có giống con trai chuyện đó hôn chị.
– Chuyện đó là chuyện gì em.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận