Tôi cũng ôm em, rồi vỗ vỗ lưng em.
Nói không điêu, chị em nhà này nhìn nóng hết cả mắt ấy, cô bé này còn đang mặc đồ ở nhà nữa chứ.
“Anh có biến đi đâu đâu, là do anh không tìm ra chị em em đấy”.
Em buông tôi ra, sau đó em hơi lườm tôi.
“Ai bảo anh chuyển nhà, em nhớ có lần chị em dắt em đi tìm anh để chơi đấy, mà tìm không thấy anh”.
Tôi hơi ngẩn ra.
“Thật?”.
“Đương nhiên, mấy năm nay tụi em cũng hay nhắc anh”.
Phần 4
“Mà tại sao không hỏi bố em vậy?”.
Tôi hơi ngập ngừng rồi hỏi, hình như bố em và mẹ tôi vẫn chơi với nhau xưa giờ mà nhỉ.
Cô bé hơi ngẩn ra, em suy nghĩ một lát rồi thở dài thườn thượt.
“Anh không biết có lần bố em nhậu cùng mẹ anh, sau đó bị bố anh đánh hả?”.
Vcc, ra cái thế lực ngăn cản tôi và em gặp nhau lại là ông già tôi đấy.
Hèn gì, từng ấy năm mà chẳng khi nào thấy bác dắt em qua nhà tôi nhậu nữa, ra là bác sợ ăn đấm.
Tôi cạn mẹ lời khi nghĩ tới điều đấy.
Tôi và cô bé con ngồi chém gió với nhau, trò chuyện mấy thứ linh tinh trên trời dưới biển, em ngồi cạnh tôi, gọi tôi là anh rể ngọt xớt. Sau đó em bắt đầu nhờ tôi tư vấn tình cảm cho bản thân.
Tôi thầm cảm thán, cô bé năm nào giờ đã lớn. Mà nói gì nói, tư vấn tình cảm tôi là chuyên gia đấy.
Chắc khoảng nửa tiếng sau, tiếng bước chân vang lên từ trên tầng, có vẻ cô bạn tôi đã xong.
“Em cảm ơn anh, tiện thể tặng anh một bí mật nha”.
Cô bé con đứng lên, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói.
???
“Chị em chưa có người yêu đâu, anh là người duy nhất chị từng quen đấy”.
Cô bé nói rồi quay lưng đi.
Tôi hơi ngẩn người??? WTF quen, lúc đấy mới có lớp 5.
Mà khoan, hôn nhau cũng tính là quen nhỉ???
“Đi thôi, cậu đang nghĩ gì đấy?”.
Cô bạn tôi xuất hiện, thấy tôi hơi ngẩn người thì hỏi.
“À, con bé lớn nhanh quá, tớ đang nghĩ về lúc hồi xưa nó đi theo tụi mình”.
Em nở nụ cười, hỏi tôi một câu khó trả lời ra phết.
“Vậy, tớ đẹp hơn hay em tớ đẹp hơn”.
Tôi hơi đơ ra, nhìn em.
Em đã đổi bộ đồ khác, phía trên là áo len xám, bên dưới là chân váy màu nâu, em khoác thêm một cái khăn quàng cổ, phía trên đầu đội một chiếc mũ len. Hình như em đã tẩy trang, chỉ tô son trên môi mà thôi.
“Cậu xinh hơn” – Tôi khẳng định – “Mà sao cậu mặc đồ ấm thế, mới 3 giờ chiều”.
“Tớ muốn đi tới tối, không được hả? Với lại tớ muốn đi check in sống ảo, chả mấy khi về Đà Lạt, nên tranh thủ đó”.
Em giải thích.
Tôi gật đầu.
“Cậu thích thì được rồi”.
Em ra cửa rồi mang giày vào, em chọn một cao gót màu đỏ, nó trông khá hợp với bộ đồ em đang mặc.
Tôi nhìn không chớp mắt, ờm đối với tôi ấy, hành động mang giày hoặc cởi giày của con gái khá là kích thích, nhìn đôi chân trần của cô bạn làm tôi tự nhiên thấy hơi nóng.
Chả hiểu sao nhỉ, tôi lại có cái sở thích quái dị đó chứ.
Tôi cúi xuống rồi cũng mang giày.
“Này, sao cậu mặc đồ y như chú rể vậy?”.
Tự dưng em hỏi tôi, thì chuyện là tôi cũng có ý đồ cả, đi đám cưới nên mặc tử tế một chút, nhỡ có gặp được ai thì… ế lâu lắm rồi.
“Vậy đẹp không?”.
Tôi phủi người rồi đứng dậy, cười nói.
Tôi cao khoảng 1m75, hiện tại thì cho dù em có đi cao gót cũng thấp hơn tôi một cái đầu.
Em ngẩng lên nhìn tôi, tay vươn nhẹ nơi cổ áo vest của tôi. Em giống như đang chỉnh lại nó.
“Khá đẹp trai đấy, tớ thích”.
Hình như, cô bạn này cũng có ý với tôi, cảm giác em đang thả thính tôi ấy.
Tôi vươn tay, nắm lấy bàn tay của em, vuốt nhẹ mấy ngón tay thon dài đấy.
“Vậy đi thôi cô nương, cậu muốn đi đâu trước?”.
“Đi cà phê nhé, tớ mới tìm ra một quán hay lắm”.
Quán em bảo là một chỗ mới nổi gần đây, nó là một quán cà phê chó, cá nhân tôi cũng thích chó nên đồng ý luôn.
Nó khá xa trung tâm, chạy xe chắc khoảng 15 phút.
Bật gg map dò đường, tôi gật đầu, sau đó đội mũ bảo hiểm cho em.
Em leo lên xe, ngồi một bên, tay em miết nhẹ vào áo tôi.
“Ôm cũng được, tớ không ngại đâu”.
Tôi chọc em như vậy.
“Tớ ngại, cậu vẫn dễ ghét như năm nào đấy”.
“Thế bám cho chắc nhé, tớ sợ cậu té thôi”.
Tôi rồ ga rồi bắt đầu chạy, cô bé ngồi sau áp sát vào người tôi, có cảm giác sau lưng mình có thứ gì đấy khá mềm mại.
Ban đầu thì em chỉ nắm nhẹ bên áo tôi, sau đó thì em ôm tôi luôn.
Em cho tay mình vào túi áo thôi, siết hông tôi.
Hmm, tôi không biết thế nào nữa, mối quan hệ này dường như hơi kỳ lạ.
“Cho tớ ôm nhé, tớ nhớ cậu”.
Tôi gật đầu, chính tôi cũng nhớ cô bé này lắm.
Những năm tháng hồn nhiên vô tư trước kia, giờ hình như đã phát triển thành một thứ tình cảm kỳ lạ.
“Tớ thích cậu, khá khó tin, nhưng tớ thích cậu sau từng ấy năm”.
Tôi không quay đầu, mà nói như vậy.
Cô bé ôm tôi, ghé đầu vào lưng tôi.
“Tớ biết”.
Hai chữ, hơn vạn lời nói.
Có vẻ tôi và em đã tìm thấy một sợi dây vô hình liên kết giữa chúng tôi, nếu có cái gọi là tình yêu sét đánh, chắc chắn nó là cái này.
Trời hơi nắng, đường xá hơi đông đúc, ồn ã.
Nhưng tôi tận hưởng cái cảm giác diệu kỳ này lắm.
Từng đấy năm, trong những cơn mơ tôi luôn nhớ em, cái thứ tình cảm đầu đời đấy muốn vung đi cũng không vung được. Sau tất cả thì tôi lại tình thấy em. Em đã lớn, tôi cũng như vậy, nhưng thứ tình cảm chúng tôi dành cho nhau vẫn chưa hề thay đổi.
Bắt đầu từ nụ hôn ngây ngô năm nào, những buổi chiều cùng xem phim thả diều bắt dế, những vui buồn giận dỗi trẻ con. Tất cả hòa lại thành một thứ cảm xúc kỳ lạ.
“Hình như, chúng ta chưa từng nói chia tay”.
Tôi nói một câu không đầu không cuối như vậy, em ôm tôi như chặt hơn.
Chắc là cô bé này ngại…
Cuối cùng thì cũng tới cái quán cà phê chó đấy.
Chỗ này không hỗ là chỗ mới nổi, đi vào chỉ thấy toàn người là người, đa số đều là các bạn nữ xinh đẹp, ăn mặc thời trang đang đứng bên cạnh mấy con chó to như sư tử với bộ lông bồng bềnh tạo dáng chụp ảnh.
Người chu môi, kẻ phồng má, bà thì ưỡn mông ưỡn ngực.
Hmm, nếu tôi đi một mình có lẽ nên bắt ghế ngồi xem cái cảnh vui ý đẹp này…
Không khác gì lạc vào động nhền nhện, cơ mà yêu quái nơi này xinh quá.
“Đông người quá”.
Tôi nắm tay em và nói, em cũng hơi kiểu có chút bàng hoàng, không ngờ là sẽ đông dữ như vậy. Thậm chí có một hàng dài các cặp đôi đang xếp hàng chờ tới lượt, tôi thấy vẻ mặt bần thần của mấy ông con trai.
Nhẩm tính thì hôm ấy hình như cận tết tây, khách du lịch đổ về khá là đông.
“Thế thôi, mình đi chỗ khác cậu nhé, tớ còn biết chỗ”.
Em nói, rồi hai chúng tôi lại leo lên xe.
Chỗ đầu tiên, đông.
Chỗ thứ hai, đông bà cố.
Chỗ thứ ba, đông vãi linh hồn.
Phần 5
Nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ, tôi và em chưa đi được một chỗ nào ra hồn cả vì quá đông người.
Mặc dù Đà Lạt là cái thành phố du lịch, nhưng mỗi khi tới dịp lễ tết thì đều sẽ chật cứng người, kiểu đúng nghĩa chen chúc nhau luôn. Mấy khi ấy, nơi này không còn dáng vẻ gì của thành phố buồn cả, nó trông như một Sài Gòn thu nhỏ hơn.
“Giờ cậu muốn đi đâu?”.
Tôi dựng xe bên đường, dưới một tán cây xanh, đưa cho em chai nước và hỏi em.
“Tớ cũng không biết”.
Khuôn mặt em vẫn hơi có chút thất vọng.
Tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp em, lên đồ đẹp rồi không chụp được kiểu ảnh nào, mà hiện tại thì trời cũng sắp sửa tối.
“Thế thôi, đi chỗ này, tớ biết chỗ cũng đẹp”.
Tôi nói rồi lại rồ ga, phóng đi.
Nơi tôi tính chở em tới là một quán cà phê cách trung tâm khá xa, chỗ đó buổi tối view cũng khá đẹp và ổn áp, bởi vì có thể nhìn xuống thung lũng phía dưới, kèm theo đó là những ánh đèn nhà kính.
Chạy tầm khoảng 30 phút thì tới nơi, hiện tại mặt trời đã lặn, quán không đông khách, tôi nắm tay em bước vào quán.
Chọn một cái bàn sát cửa kính, ngắm trọn view thung lũng, tôi mời em ngồi xuống.
“Chỗ này đẹp đó, sao cậu biết vậy?”.
Dĩ nhiên là tôi không thể nói do hồi đó tôi có tán một em phục vụ làm ở đây được, tôi bèn cười trừ.
“Mình tình cờ thấy nó trên mạng thôi”.
Bạn nhân viên mang nước ra, rồi đốt ngọn nến trắng trên bàn, có cảm giác không khí tự nhiên lãng mạn ra phết.
Tôi gọi một chai bia, còn em là nước trái cây. Em cũng khá bất ngờ khi tôi gọi bia, cơ mà tôi chỉ cười và không giải thích, có lẽ tôi muốn uống một chút để ăn mừng đấy.
Một bản nhạc trữ tình vang lên, nhạc tiếng pháp nên tôi cũng không rõ nó tên gì, chỉ biết là khá dễ nghe thôi.
Em ngồi đối diện tôi, đưa mắt nhìn phía xa nơi chân trời và khung cảnh bên dưới, vẻ mặt em đầy tò mò.
Hmm, nên nói gì bây giờ nhỉ?
“Cậu muốn chơi trò chơi không?”.
Tự nhiên em hỏi tôi như vậy.
“Trò gì vậy?”.
“Chơi nói thật nhé, tớ sẽ hỏi cậu ba câu, cậu phải trả lời thật lòng, sau đó sẽ đến cậu hỏi”.
Em vẫn nhìn bên ngoài, sau đó em nói với tôi, phụ nữ hình như hơi có chút khó hiểu nhỉ.
“Được, cậu hỏi đi”.
Mà dù sao tôi vẫn gật đầu, có vẻ khá thú vị mà.
Em quay sang nhìn tôi, ánh nhìn em khá nghiêm túc.
“Cậu có thực sự thích tớ không?”.
Tôi đáp chắc nịch: “Tớ không chỉ thích cậu, tớ yêu cậu”.
Em hơi mỉm cười, vẻ mặt em có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Được rồi, tạm tin cậu đấy. Câu thứ hai, cậu có ngại yêu xa không?”.
Tôi hơi suy nghĩ một lát, có ngại đấy, nhưng mà, nếu là em thì, có lẽ được.
“Với cậu thì không”.
Em nghe thế gật đầu, em mỉm cười đầy xấu xa rồi hỏi tôi.
“Vậy cậu có ý định làm gì với tớ không?”.
Câu hỏi khó trả lời phết, nhưng có một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi đường hoàng trả lời: “Có!”
“Có là muốn làm gì?”
“Câu thứ tư rồi đó nha”.
“Thì cậu đáp đi, tớ sẽ cho cậu hỏi bốn câu”.
Tôi đường đường chính chính tuyên bố với em: “Muốn làm bạn trai cậu”.
Haha, tôi hiểu ý em, nhưng cố tình trêu em. Em hơi ngẩn ra, em lườm tôi rồi cắn môi.
“Cậu giỏi lắm, cậu hỏi đi”.
Tôi sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu mình, hiện tại hình như là em đang cho tôi một cơ hội tuyệt vời để tôi hỏi em đấy.
Nở nụ cười xấu xa. Tôi nhìn em chằm chằm.
“Lúc trưa, cậu mặc màu gì bên trong?”
Em nghe câu hỏi xong, mặt em đỏ bừng, em hơi cúi đầu cắn môi.
“Tớ không mặc”.
Em thành thật đáp.
Mẹ ôi, hóa ra tôi không nhìn nhầm, chẳng hiểu sao tôi lại nóng người lên.
“Tại sao?”
“Vì tớ thích”.
“Hiện tại thì?”.
“Cũng không”.
Đậu xanh, cái vụ này…
“Cậu có…”
Em tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt em kiểu vừa ngại vừa có chút gì đó khác lạ.
“Muốn”.
Em gỏn lọn đáp.
Tôi nhìn chằm chằm em, em nhìn chằm chằm tôi, sau đó hai đứa phá lên cười.
Em hiểu ý tôi phết, không rõ vì sao mà tôi cảm giác em có thể đọc được suy nghĩ trong lòng tôi nhỉ.
“Muốn gì đấy?”
Tôi lại trêu em.
Em khẽ cắn môi, gương mặt em có vẻ hơi khiêu khích.
“Cậu đoán đi, tớ không cần trả lời nữa rồi”.
Phần 6
Tôi và cô bạn sau đó chuyển sang ngồi cạnh nhau, hai đứa lại tâm sự chuyện trên trời dưới biển, có cảm giác sau vài câu hỏi nọ thì chúng tôi lại gần gũi nhau hơn, khá là giống một cặp đôi.
Tôi không hỏi lại về chuyện em không mặc gì, dù sao thì chuyện tình này cũng tiến quá nhanh rồi, mới hôm qua thôi, chúng tôi còn là hai người xa lạ cơ mà.
Đáng tiếc nhất, là ngày hôm đấy chúng tôi cũng không làm gì nhau được, tôi chỉ chở em đi ăn rồi lại đưa em về mà thôi. Bởi chuyến xe đêm của em sẽ khởi hành lúc 10h tối, em phải về lại để tiếp tục việc học của mình.
Thời gian bên nhau quả thật là siêu ngắn ngủ.
“Chờ tớ nhé”.
Tôi dừng xe trước cổng nhà em, em ôm tôi thật chặt rồi nói với tôi như thế.
“Ừm, về tới nhớ báo tớ biết”.
Em bước xuống xe, trông em rất không nỡ.
Tự nhiên chả hiểu sao lòng tôi lại có cái gì đấy mềm yếu.
Tôi cũng bước xuống xe, kéo em vào ngực mình.
“Gọi anh yêu nghe xem nào”.
Tôi đùa với em để cái chuyện chia ly này bớt buồn bã hơn chút.
Em ôm chầm lấy tôi, vùi đầu trong ngực tôi.
“Cảm ơn anh đã tìm em suốt mấy năm qua, em vui lắm”.
Em nói rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt em có vẻ như muốn khóc.
Cảm giác thật là…
Em liếm môi mình, sau đó em kéo đầu tôi xuống, hôn lên môi tôi.
Nụ hôn khá trúc trắc, tôi ôm em chặt hơn, cảm nhận thứ tình cảm nơi em.
Nụ hôn này không còn ngây ngô như năm nào nữa, tôi và em hôn nhau cuồng nhiệt, chỉ có ánh đèn đường làm nhân chứng.
“Em sẽ về cùng anh sớm thôi, cấm anh không được cua cô nào khác đấy”.
Em lè lưỡi nói với tôi.
“Lần tới, anh sẽ đón em nhé”.
Chúng tôi tạm chia tay nhau, nhưng dù sao hai đứa cũng có đủ thông tin liên lạc của nhau rồi, lần này nhất định sẽ không để mất nhau nữa.
Tôi về nhà mà lòng vừa vui vừa buồn, đêm đấy tôi thức tới sáng.
Ba tháng sau đấy, tôi và em chỉ liên lạc qua fb với nhau, thi thoảng rảnh thì bọn tôi gọi video một chút.
Em cũng khá bận học, còn tôi thì cũng mãi xoay vần với công việc của mình, thành ra hai đứa vẫn không có tâm sự nhiều lắm.
Chỉ có điều là tôi ngày càng nhớ em hơn.
Mà tôi ghét cảm giác yêu xa như thế này vãi luôn, mang tiếng là có người yêu mà hằng đêm vẫn an ủi thằng em bằng tay.
Có đôi khi, cô bé này cũng hay khiêu khích làm tôi nứng lắm, đơn cử như em hay hỏi tôi rằng: “Đoán xem hôm nay em mặc màu gì”.
Để lại một bình luận