Phần 7: Quà
Con tim Hà như được sưởi ấm, thằng Lâm đã cho cô biết thế nào là tình người, dần dần cô thấy quý mến nó, không biết từ lúc nào, loại tình cảm cô dành cho nó đã trở thành tình yêu.
Một người giáo viên dành tình cảm cho một đứa học sinh nhỏ tuổi, nghe thì thấy nực cười. Đối với Hà, cô thực sự đã yêu thằng Lâm mất rồi, một người con trai tuy nhỏ tuổi nhưng rất ấm áp biết quan tâm đến người khác.
Chỉ bấy nhiêu đó đủ để kéo một cô gái đã chết mất tâm hồn như cô từ cõi chết trở về, chỉ bấy nhiêu đó là quá đủ để chinh phục hoàn toàn con tim của Hà, chỉ bấy nhiêu đó đủ khiến cho Hà vượt qua mọi loại đạo lý mà yêu say đắm chàng trai trẻ tuổi này.
Thằng Lâm thì lại không biết nữ thần trong lòng mình đã yêu mình từ bao giờ, bộ óc non nớt chưa trải sự đời của nó không giúp nó hiểu rõ ràng được tình yêu là gì. Ngay chính giờ phút này con tim non nớt của nó mới bắt đầu cảm nhận được thế nào là yêu.
Hai con người đang cảm nhận tình yêu của nhau không quan tâm đến thế sự, chỉ biết chì đắm vào nụ hôn say đắm. Hà từ từ hé miệng mình ra để cảm nhận tình cảm đối phương dành cho mình nhiều hơn nữa.
Nhưng người mà cô dành tình cảm chỉ mới 14 – 15 tuổi, cô dù đã 27 tuổi nhưng trong tình yêu cũng chẳng khác một đứa trẻ là bao, cô chỉ biết hé miệng ra thế thôi chứ không biết phải làm gì tiếp theo.
Hà nhớ đến những bộ phim Hàn Quốc mà mình thường xem, nhớ đến những nụ hôn kiểu Pháp mà người ta thường nói, cô chậm rãi vươn cái lưỡi nhỏ nhắn của mình ra phía trước.
Thằng Lâm thấy Hà đưa lưỡi ra hơi có chút bất ngờ, dù thấy có hơi kỳ lạ nhưng nó cũng rất thích thú, nó chậm rãi ngậm lấy đầu lưỡi thơm tho nhỏ nhắn của đối phương mà nhẹ nhàng mút.
Đến lúc này đây, ngay cả khi hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, thành Lâm vẫn cứ luôn hành động nhẹ nhàng như vậy không khỏi khiến cho cơ thể Hà mềm nhũn ra, cô cảm thấy bản thân đã yêu đúng người rồi.
Hôn một hồi lâu Hà thấy hơi thở mình không kéo dài thêm được nữa mà rụt lưỡi lại để hít không khí lấy hơi, hành động của cô khiến cho thằng Lâm cảm thấy hụt hẫng, nó lập tức vươn đầu lưỡi ra tìm kiếm đầu lưỡi đối phương.
Chủ nhân hai con tim đang rung rinh cứ thế chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Mãi cho đến khi họ hụt hơi mới tạm thời rời nhau ra. Có thể thấy được trong ánh mắt hai người lộ rõ tình cảm của mình dành cho đối phương, nhưng lại không nói ra.
Hà vươn người nằm vào trong Ɩồŋg ngực rắn chắc của thằng Lâm, miệng khẽ mở ra ngập ngừng nói nhỏ:
– Lâm có khinh thường Hà không?
– Sao em lại khinh thường cô được, em thương cô còn không hết.
Chỉ cần một câu này của thằng Lâm thôi đủ khiến cho Hà cảm thấy sự tồn tại của cô trên cuộc đời này không hề vô nghĩa.
Khuôn mặt Hà đỏ bừng lên như vừa bị tạt sơn đỏ, đôi môi hồng hào đã hơi sưng lên vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi khẽ mở ra thủ thỉ.
– Hà là của L…
Hà còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên thằng Lâm thốt lên khiến cô giật mình một phen:
– Thôi chết rồi…
– Gần 11 giờ rồi.
Hai con người chìm đắm trong say mê đến mức quên cả thời gian, đến lúc này thằng Lâm vô tình nhìn đồng hồ mới giật mình phát hiện ra đã khuya đến như vậy. Nó mà không về sớm thì bố mẹ đổ cho nó tội đi chơi khuya thì trăm miệng cũng không cãi được.
Tuy là muốn ở bên Hà thêm nữa nhưng nó vẫn sợ bố mẹ hơn, không còn cách nào khác nó đành phải chào tạm biệt Hà mà ra về.
Hà nhìn theo bóng lưng nó đang hối hả chạy đi mà không khỏi phì cười một phen, ít nhất nỗi buồn xuất hiện trên khuôn mặt cô đã tan biến, thay vào đó là một khuôn mặt của một người con gái đang yêu.
Kể từ khi biết được nữ thần trong lòng mình dành tình cảm cho mình cuộc đời thằng Lâm như nở hoa, nó ngất ngây như một thằng ở trên mây, mặt nó lúc nào lơ mơ như mấy ông thợ xây bị say thuốc lào lúc sáng sớm.
Thằng Lâm lên lớp mà cứ ngây ngốc như kẻ mất hồn, thậm chí đến giờ văn mà nó yêu thích cũng chẳng thèm để ý như mọi khi nữa.
– Sắp đến quốc tế thiếu nhi rồi đấy.
Thằng Lâm đang ngồi ngây ngốc nghĩ đến khuôn mặt xinh xắn của Hà thì đột nhiên tiếng cái Lan vang đến bên tai kéo nó trở về với thực tại.
Thằng Lâm còn chưa hiểu được đến ngày đó thì có liên quan gì thì cái Lan lại tiếp tục lên tiếng:
– Trường có làm báo tường đấy, Lâm có muốn tham gia không?
Bình thường mỗi khi có mấy cái việc như là làm báo tường thế này thằng Lâm thường là người góp công đầu trong những việc ấy. Cơ bản vì, tuy là con trai nhưng chữ thằng Lâm lại rất đẹp, lời văn của nó cũng rất hay.
Thằng Lâm vốn có ý định rút lui trong việc làm báo tường lần này, dạo gần đây nó hơi lơ là trong môn văn nên cảm thấy không đủ tự tin cho lần báo tường này, mọi sự chú ý của đang được đổ dồn về phía môn toán, nói chính xác là nó dồn tâm ý vào người dạy toán.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, thằng Lâm giật mình một cái, nó nhớ lại có lần nó thấy trên tờ lịch được treo trên tường của Hà có khoanh vào ô ngày mùng một tháng sáu, bên cạnh ghi chữ “Happy my birthday”.
Ban đầu nó không biết có nghĩa là gì, về sau đi hỏi nó mới biết đấy có nghĩa là ngày sinh nhật, thế là nó hiểu ra ngày 1/6 chính là ngày sinh nhật của Hà. Ngày đó cũng trùng với ngày tết thiếu nhi.
Nghĩ đến đây nó lập tức đồng ý với lời đề nghị của cái Lan, trong đầu nó nhen nhóm một ý tưởng đặc biệt cho lần viết báo tường này.
– Lâm định làm gì thế?
– Lâm sẽ viết một bài thơ.
Ngày mùng một tháng sáu cuối cùng cũng đến, tất cả giáo viên được tập trung lại đánh giá những bài báo tường được viết, được trang trí rất bắt mắt.
Tất cả bọn họ sẽ cùng nhau chấm xem bài nào hay nhất để được trao giải, giải thưởng cũng chỉ là vài cái bút với vài quyển vở ghi thôi nhưng đấy cũng là lực để những đứa trẻ phát huy tài năng của chúng.
Lúc này đây tất cả giáo viên cùng nhau tập trung vào một bài viết được trang trí rất đẹp mắt, như những đứa trẻ khác thường vẽ những bông hoa, hay những người lái đò với ý nghĩa thầy cô như những người lái đò giúp đỡ các em học sinh.
Bài viết này thì khác hoàn toàn, đó là một bài thơ được trang trí xung quanh với những hình trái tim. Điều này không khỏi khiến cho các thầy cô thấy kỳ lạ, có điều nội dung của nó mới là điều khiến cho mọi người chú ý:
‘Chúc mừng ngày lễ thiếu nhi…
Cô thầy dạy dỗ khắc ghi ơn này…
Một ngày cô chỉ điều hay…
Ngày này không thể quên thầy quên cô…
Sinh ra chẳng được ấm no…
“Nhật nguyệt” soi sáng các trò sang sông…
Vui chơi không thể quên công…
Vẻ vang công sức vun trồng mầm cây…
Em xin kính chúc cô thầy…
Yêu trò dạy trẻ đong đầy yêu thương…
Cô thầy như một tấm gương…
Nhiều những lớp trẻ trong trường noi theo.’
Phía dưới cùng của bài thơ có thể thấy được chữ ký rất rõ ràng của người viết “Trần Sơn Lâm”
Cô giáo chủ nhiệm dạy văn của thằng Lâm đọc đến đây thì tự hào lắm, để viết ra được một bài thơ như vậy hiển nhiên các thầy cô khác đều khen người giáo viên dạy văn như bà đã đào tạo được một đứa trẻ tài giỏi như vậy.
Chen mãi mới đến lượt Hà được tận mắt đọc bài thơ của nó, đọc xong cô cũng phải nở một nụ cười, người tình của mình giỏi giang đến mức độ này không khiến cô cảm thấy vui vẻ sao được.
Chợt cảm giác như có điều gì đó bí ẩn, Hà cúi xuống nhìn kỹ bài thơ một lần nữa, lần này đọc xong bất giác một giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt cô. Có điều giọt nước mắt này không phải là do nỗi buồn, bởi vì rõ ràng nụ cười tươi tắn của cô vẫn chưa hề biến mất khỏi khóe miệng.
Buổi tối, vừa đặt chân vào trong nhà nó đã thấy Hà ngồi sẵn ở trên ghế. Thằng Lâm chậm rãi quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô giáo. Nhìn đi nhìn lại nó vẫn không đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Thằng Lâm không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì, đến thở nó cũng chẳng dám thở quá mạnh để không phát ra tiếng. Nó lấm lét như một đứa trẻ sắp bị phạt ngồi xuống cái ghế đối diện với Hà, trong những buổi học trước kia, ghế này chính là cái ghế mà Hà thường ngồi để chỉ bài cho nó, lúc này đây vị trí của cô và nó bị đảo ngược.
– Cái này là em làm?
Hà để cái điện thoại của cô xuống mặt bàn đẩy đến trước mặt thằng Lâm rồi nói.
Nghe giọng điệu lạnh lùng như thế của Hà, thằng Lâm hơi có chút lo sợ cúi xuống nhìn cái điện thoại, trong cái điện thoại chính là bài thơ nó viết để làm bài báo tường.
Thằng Lâm đánh mắt về phía Hà quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cô, nó phải đánh giá xem mình cần hành xử thế nào, chỉ thấy trên khuôn mặt cô toàn là sự lạnh lùng.
– Dạ… dạ vâng ạ.
– Cái này viết cho ai?
Thằng Lâm nhìn biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt cô, nó suy nghĩ một hồi mới dám mở miệng lên tiếng:
– Dạ viết cho lớp ạ.
Nghe nó nói đến đây, nét mặt Hà đanh lại, cô lập tức quát lên:
– CHO AI?
Một câu quát này của cô khiến nó giật mình, miệng nó lập tức lắp bắp:
– Dạ… Dạ… Dạ viết cho cô ạ.
Lúc này cơ mặt Hà mới giãn ra trở về trạng thái bình thường, nụ cười tươi tắn lúc này mới nở trên khóe môi hồng hào của cô. Nhìn nụ cười của Hà khuôn. Mặt thằng Lâm ngây ngốc, nó cứ tưởng cô đang giận nó, ai ngờ cô lại nở nụ cười tươi đến như vậy.
Khuôn mặt xinh xắn như hoa được tô điểm bằng một nụ cười có thể khiến cho con tim bất kỳ thằng con trai nào phải loạn nhịp. Thằng Lâm cũng không ngoại lệ, con tim nó lập tức lệch nhịp bởi nụ cười của cô.
– Thế sao không nói từ đầu?
– Dạ em sợ!
Nhìn biểu cảm của nó Hà không nhịn được mà bật lên cười khúc khích, thằng Lâm mang theo nét ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng lại có sự ấm áp của một người trưởng thành.
Nó viết một bài thơ nhìn qua tưởng như bình thường nhưng phải để ý rất kỹ mới thấy được sự sâu xa trong bài thơ ấy.
Không cần phải là những món quà xa xỉ đắt tiền hay gì cả, không cần phải đưa đi đến những nhà hàng sang trọng hay gì cả, những thứ ấy Hà hoàn toàn có thể tự chu cấp cho bản thân, tất cả những gì cô cần lúc này chỉ là một tấm chân tình.
Một bài thơ không quá ngắn, không quá dài nhưng Hà đã hiểu được những gì thằng Lâm muốn gửi đến nàng.
Tất cả những điều trên cộng lại hoàn toàn đánh gục được con tim vốn rất yếu đuối của một cô giáo 27 tuổi.
Để lại một bình luận