Mặc cho hàng xóm hay thiên hạ chê bai, dè bỉu mẹ con tôi với tội nọ, lỗi kia rằng con tôi là thằng đàn ông ham của, còn tôi là đứa đàn bà lẳng lơ câu trai trẻ.
Tôi cũng chẳng quan tâm đến những thông cảm, ủng hộ hay xáo hơn nữa là ngợi ca mối quan hệ tình cảm của mẹ con tôi.
Chúng tôi thấy đó là hạnh phúc. Hạnh phúc thực sự của tôi bên chồng.
Tôi bỏ người yêu và trốn về quê với cái bụng đã lùm lùm. Anh ta không hề biết gì về tôi ngoài việc hùng hục địŧ sau khi dúi vào tay tôi một xấp tiền khá dày. Đi làm thêm ở quán Karaoke ngoài giờ học, ít khi tôi vớ được những con cá gộc như anh chàng khách này. Qua 4 năm học tử tế và hành cũng chăm chỉ, tôi có được số tiền không nhỏ. Tôi bỏ thi tốt nghiệp để về quê. Sau khi biếu bố mẹ tiền đủ để sang sửa ngôi nhà đã xập xệ thành khang trang nhất xóm và làm sổ tiết kiệm cho bố mẹ có thêm để trang trải và nuôi thằng em tàn tật, di chứng sau trận ốm thập tử nhất sinh hồi còn bé.
Tôi xuống trạm xá xã sinh con.
Khi con tròn tuổi ta, tôi xin bố mẹ ra ở riêng trên khoảng đất tự mua rộng gần 1 sào ven đường quốc lộ, cách nhà chừng 10 cây số và không xa phố huyện. Tôi thuê thợ dựng nhà, xây tường bao quanh khu đất và dựng một quán nước làm nơi dừng chân cho khách lỡ độ đường. Thấy cuộc sống của hai mẹ con tôi ngày càng sung túc, người các làng, xã quanh đấy cũng đua nhau mua đất, cất nhà. Chỉ qua vài ba năm, nơi đây đã đông đúc, sầm uất. Nhất là khi Nhà nước mở con đường mới cạnh nhà tôi, nối phố huyện đi các xã sang huyện bên. Bỗng chốc & dần dần thành một cụm dân cư với gần trăm hộ. Những người nhiều tuổi thì trêu gọi tôi là “Bà cô khai trấn”, lũ trẻ thì nhìn tôi với ánh mắt cung kính, còn đám đàn ông con trai tầm tuổi thì hay liếc trộm tôi mà chẳng người nào dám ỡm ờ.
Người ta thành lập cụm dân cư gọi là Thị tứ và người dân vì tin yêu, vì cảm ơn tôi là “người mở cõi” nên bầu tôi là người đứng đầu. 5 năm ” dẫn lối, đưa đường” cái Thị tứ con con của tôi đã phồn vinh, đông đúc và có phần thịnh vượng hơn phố huyện. Tôi ” rửa tay, gác kiếm” để chỉ chăm chú chuyện kinh doanh và chăm sóc dạy dỗ đứa con trai đã 10 tuổi, học lớp 6 của mình.
Nó không có nét nào giống tôi và có giống cái thằng đàn ông gieo giống không thì tôi đâu có biết và nhớ. Chịu cho hắn địŧ chỉ vì mục đích kiếm tiền chứ yêu đương gì đâu mà nhớ mặt mũi của gã? Nhưng phải công nhận con trai tôi là đứa trẻ đẹp, càng lớn lại càng thanh tú.
Bố mẹ tôi theo nhau qua đời sau khi đứa em trai tật nguyền của tôi bị đuối nước ở mương đồng làng. Đất và nhà ở quê tôi thỉnh thoảng về thăm. Tôi chỉ về tranh thủ và về một mình, không bao giờ đưa con về cùng. Ai hỏi về nó, tôi đều trả lời là đã cho người ta làm con nuôi, giờ không biết đâu mà tìm. Ngay con trai tôi, khi nhập học tôi cũng thay tên khác với tên khai sinh đã lập ở xã nhà và năm sinh của con tôi cũng khai tăng thêm 3 tuổi. May mà nó học rất giỏi, học lớp 1 chỉ một học kỳ thấy xuất sắc nên nhà trường đưa vào lớp thử nghiệm năng khiếu, cứ thế nhảy cóc nên lúc 10 tuổi đã hết bậc tiểu học vào lớp 6 luôn. Người làng cũng chẳng mấy quan tâm tới cuộc sống riêng tư của tôi. Họ chỉ biết và thì thào với nhau rằng: “Con gái ông bà Tư giờ giàu lắm, đã chửa hoang nhưng cho con đi rồi. Nay ở một mình mãi đâu tận trên thành phố…”. Mà rồi đúng thế thật, mẹ con tôi cũng bán cơ ngơi ở cái Thị tứ đang phát triển để mua nhà trên thành phố. Nhờ bán cơ ngơi này gặp thời được giá cộng với tích cóp trong ngần ấy năm nên việc mua nhà trên phố chẳng khó khăn gì. Việc học của Long cũng thuận lợi, trơn tru như nước trôi theo dòng vậy.
18 tuổi (nhưng thực ra mới qua 15), Long vào Đại học. Với vóc dáng cao to, hàm ria mép mọc sớm và những suy nghĩ già hơn tuổi nên không ai, kể cả chính bản thân Long nghi ngờ đến tuổi thật của chàng sv. Chỉ có mình tôi biết, một mình tôi biết mà thôi. Dù thế, với tôi và trước tôi chàng ta vẫn ngây thơ như một đứa trẻ 13 – 14, vẫn nũng nịu, vẫn tủi hờn khi bị mắng…
Phần 2
Cuộc sống của hai mẹ con tôi cứ êm ả trôi với kinh tế dư dả. Tôi mua ô tô khi đã có bằng lái và cũng hối Long đi học lái xe và thi lấy bằng. Cậu ta thông minh nên thi là đậu luôn. Thế là tôi nghiễm nhiên có lái xe riêng. Hôm làm lý lịch nhập học Đại học BK, Long thắc mắc:
– Sao con 18 tuổi mà mẹ mới có 32 hả mẹ. Ghi thế thì ai tin?
Tôi phải giải thích rằng tôi nhặt được cậu ta, nhờ bà ngoại chăm và làm giấy khai sinh ở xã. Rồi đổi tên, đổi tăng năm sinh vì học nhảy, năm 2 lớp… vv. Thực ra cậu mới tròn 15. Cậu ta tin mẹ mà không thắc mắc gì.
Học được 2 năm, Long cứ đỏ mặt khi nói chuyện với mẹ:
– Mẹ ạ, mấy chị lớp con cứ tán tỉnh con. Một lần con nghe chị Liên nói với mấy chị bạn: “Anh chàng Long lớp mình hội đủ các tiêu chí để cặp bồ và tiến tới. Này nhé: Đẹp trai, con một, nhà giàu, có ô tô lại còn học giỏi nữa. Tao muốn bao vây để tấn công và… chiếm đoạt chàng ta. Cấm đứa nào xí xớn, tòm tem đấy!”…
Tôi hỏi:
– Rồi sao? Yêu chưa? Cô ta có đẹp không?
– Chị ấy nói nhiều và cứ rủ con đi… tâm sự. Nhưng con sợ lắm mẹ ạ. Chị ấy hơn con 2 tuổi và không đẹp… bằng mẹ.
Tôi cười lớn vì sự tồ tệch, trẻ con của con trai nhưng yên tâm vì con chưa bị lôi cuốn vào chuyện gái trai.
Năm cuối Long vẫn con nít thế. Đi học xong là về với mẹ. Khi Long tốt nghiệp ĐH, tôi bảo:
– Học để biết thế thôi. Giờ ở nhà phụ mẹ kinh doanh và quản lý dần dần cho thạo. Sau này là ông chủ thay mẹ nhé.
Thế là Long ở nhà. Chàng cử nhân 22 tuổi (nhưng thực ra chưa tròn 19) giúp mẹ mọi việc và có nhiều sáng kiến hay, táo bạo và rất hiệu quả. Cứ nói đến chuyện lấy vợ là giãy nảy, không chịu.
– Thế cứ vậy thì định ở mình à? Có vợ rồi còn phải có con để cho tôi bế nữa chứ. Anh mà lì là tôi đi nhắm cô nào ưng mắt để hỏi làm vợ cho anh đấy…
– Ối! Con xin mẹ! Con không thích…
Tôi suy nghĩ mông lung rồi thoáng nghĩ hay con trai bị bệnh sinh lý, hay là “trai cong”. Tôi bắt đầu lo lắng và tìm cách khám phá sự thật.
Rồi tôi vui, rất vui khi có lần nhìn trộm Long tắm. Một cơ thể đầy đủ, phồn thể và đầy năng lượng, rất đàn ông.
Một lần, hai mẹ con đi nghỉ mát trong Sầm Sơn. Thuê phòng đôi hai giường cho hai mẹ con vừa tiết kiệm và quan trọng nhất là để tôi thực hiện kiểm tra cậu chàng. Tôi đẩy 2 giường sáp liền nhau. Đêm nằm cạnh con, tôi cố tình kéo chăn đắp chung như thỉnh thoảng vẫn thế.
Tôi chỉ mặc cái váy ngủ hai dây mỏng và ngắn đến đầu gối, không có coocse. Chàng ta nằm và lướt Web. Tôi cố tình nằm nghiêng để gác đùi lên háng con. Thi thoảng lại cựa cựa và cà cà đùi mình. Tôi nhận thấy cặċ của con trai cứ cồm cộm dần dưới đùi tôi.
36 tuổi, người đàn bà đã từng quan hệ xác thịt với nhiều người đàn ông như tôi và đã hơn chục năm chưa được quan hệ tình dục… nên tôi cũng thấy hứng thú và trỗi dậy mãnh liệt sự thèm khát đàn ông.
Tôi đặt tay lên cái cục thịt cứng của Long, chàng ta không nói gì chỉ thấy thở hổn hển. Bằng kinh nghiệm và trên hết là cái Ɩồŋ tôi đang nứng dần. Không chịu nổi nữa, tôi thọc tay vào quần sịp của Long, túm cái dương vật đang cương cứng của con trai mà vuốt, mà sục. Miệng tôi tìm đúng miệng chàng…
Rồi cái gì đến, ắt đến trong hào hứng của người đàn bà với người đàn ông trẻ do chính mình sinh ra.
Tôi và Long địŧ nhau suốt 3 ngày nghỉ mát. Rất lạ là Long không nói câu nào, cũng không gọi mẹ mà cứ hùng hục địŧ. Tôi là người chủ động và dẫn dắt chàng ta vào vòng tình ái loạn luân. Chàng địŧ khỏe và cũng biết làm tình.
Về đến nhà, tôi mới nói với Long sau bữa ăn:
– Long ơi! Thông cảm cho… mẹ. Cứ coi như mấy ngày vừa qua không xảy ra những việc như thế nhé…
Long vồ lấy 2 bầu vú tôi, rít lên:
– Không! Đấy là hạnh phúc của con, mẹ đã cho thì đừng đòi lại. Con yêu mẹ từ lâu và… muốn mẹ…
– Mẹ thấy tội lỗi…
– Mẹ đừng nghĩ là tội lỗi thì sẽ là hạnh phúc.
Tôi sung sướng trào nước mắt vì lời nói ấy. Tôi ôm chàng vào ngực mình, thủ thỉ:
– Long ơi! Mình là vợ chồng nhé… anh?
– Vợ là vợ của anh rồi mà.
Khi thấy cái bụng tôi to dần, Long vui lắm.
Tôi sinh con năm 37 tuổi, lúc con trai Long của tôi, chồng Long của tôi tròn 20.
Chúng tôi dắt nhau về quê. Mua lại chính mảnh đất của bố mẹ mà tôi đã bán và mua thêm căn nhà mặt phố thị tứ nay đã sầm uất không kém những thành phố cấp tỉnh. Cũng chính tại quê nhà, nơi tôi sinh ra, nơi tôi sinh con 19 năm trước nay là nơi tôi và Long ký vào giấy giá thú. Cũng chẳng ai phát hiện ra chúng tôi là mẹ con ruột. Chỉ nghe người ta thì thầm khen tôi tốt số, giỏi lôi trai trẻ vào tròng và tấm tắc khen vợ chồng tôi trẻ dai, mắn đẻ.
Đến nay, Long – Con trai tôi, chồng tôi – đã cho tôi 4 đứa con bụ bẫm và đẹp như thiên thần.
Hạnh phúc hay tội lỗi với vợ chồng tôi không còn là vấn đề phải suy nghĩ.
Cả chồng và tôi đều đóng chắc một câu: Đó là HẠNH PHÚC.
— Hết —
Để lại một bình luận