– Chú cởi đồ lên đây với anh chị.
Như chỉ chờ có thế, người đàn ông lẳng lặng trút bỏ mấy thứ sơ sài trên mình và tiến lại bên tôi, tự động bò xuống chân giường và khom người úp mặt vào giữa đôi chân tôi, miệng lưỡi anh khởi sự làm việc một cách điêu luyện nơi vùng thân thân thể nhạy cảm đã từng được bàn tay của chồng tôi chuẩn bị.
Tôi hơi sững sờ nhưng không khỏi thầm phục sự thông minh của người đàn ông này đã biết sử dụng thật đúng lúc và đúng chỗ sự liều lĩnh táo bạo của mình. Năm xưa nơi nhà giam Vĩnh Phú, anh đã thành công dễ dàng trong việc chiếm hữu tôi nhờ đã táo bạo dám làm điều không ai dám làm tại căn nhà thăm nuôi khi thời gian không nhiều, đã dám liều lĩnh làm nơi tứ bề có lính gác điều mà mọi người có thể la lên nhưng vì hoàn cảnh không ai dám la, dám đường đột đưa người khác vượt qua thứ vòng lễ giáo mà không ai dám vượt mặc cho những đòi hỏi rất thường tình của thân xác, còn nói chi đến những đòi hỏi cuồng nộ của người đàn bà nhiều thèm khát sau những năm xa chồng như tôi hôm đó.
Và đêm nay, anh lại thêm một lần chiến thắng vì đã táo bạo đến nơi đây, đúng giữa cái lúc mà chồng tôi đang bị đánh bại bởi cơn sốc tình cảm mất mát cực mạnh, mất vì bỏ lại quê hương, mất vì phải rời xa những người thương quý. Phải chăng khi cho phép người đàn ông lạ lên giường, chồng tôi đang làm một cử chỉ đền bù lại cho thứ mặc cảm bỏ rơi người thân đang dằn vặt anh ở những giờ sắp ra đi? Và người đàn ông dường như đã đoán được tâm trạng mặc cảm đó mà táo bạo xuất hiện đúng lúc.
Nhìn đôi chân tôi dạng rộng trước cái miệng tham lam kia, chồng tôi choàng tỉnh, diễn đạt hết sự kích thích qua những động tác mạnh mẽ ở phía trên, hết hôn tôi nồng nàn rồi lại ghé miệng nút mạnh đôi vú tôi và mọi chỗ. Như có sự toa rập nhau từ trước, hai người thật nhịp nhàng không ai bảo ai thay nhau cùng vờn khắp thân tôi, chuyển tấm thân thụ động của tôi sang sự đồng lõa, liên hồi rung cảm, tràn ngập những cảm giác choáng ngợp. Sự e lệ ngượng ngập của lúc ban đầu đã tan biến từ lúc nào, nhường chỗ cho những kích thích ngất ngây đưa tôi vào sự nhập cuộc không chút e dè, giữ kẽ.
Tôi nồng nàn đi vào trận thư hùng bộ ba tưởng như bất tận, mạnh dạn dùng miệng luân phiên hết nút cho chồng rồi nút cho người đàn ông lạ cách tự nhiên trước mặt chồng. Dường như họ càng mất trí hơn, bị kích thích hơn khi thấy tôi được kích thích. Lúc này dường như không còn có chút biên giới nào giữa họ, chỉ còn hiện nguyên hình hai con đực hùng hổ như nhau, đang cố hết sức bằng đủ mọi cách thế cách, giày vò cung phụng cho một con cái được có được thật nhiều, thật lâu những tuyệt đỉnh khoái lạc. Tôi càng rên rỉ sung sướng, họ càng trở nên hung tợn hơn, tàn bạo hơn, đồng lõa nhau hơn. Tất cả trọng điểm của họ lúc này là tôi, không từ bất cứ một hành động nào mà họ nghĩ có thể làm tăng thêm cảm giác cho tôi, từ việc bú nút cửa mình, thay nhau liếm mạnh hoặc đút sâu lưỡi vào hậu môn tôi đến việc nút từng ngón tay, từng kẽ chân, từng vành tai từng mi mắt…
Ai đã dạy cho họ biết ăn ý nhau mà đồng lõa dìm chết một người đàn bà ngất ngây trong biển khoái lạc bất tận khi họ thay nhau, cứ khi người này thọc vào thật mạnh thật sâu trong tôi thì người kia liếm nút, thoa bóp kích thích những phần thân thể còn lại, chập chờn dìu đưa tôi đi lên cao nhưng lại không cho tới nơi, dồn dập như sắp vỡ tung ra rồi lại đủng đỉnh rút ra cho người kia đẩy vào? Ai đã nói với họ hậu môn tôi đã nở rộng, cũng rất thèm được đón nhận những cú thọc vào thật mãnh liệt, thật tàn bạo như với lỗ kia, để không ai bảo ai, kẻ dưới người trên cùng một lượt chiếm hữu lấy cả hai, rồi nhịp nhàng thi nhau vào ra trong đó cho đến khi cùng vỡ oà ra, kẻ trên người dưới lần lượt bắn đầy vào trong tôi, làm cho hơi thở tôi từng hồi đứt quãng…
Trời đã gần sáng. Không như chồng tôi, người đàn ông kia sau khi rút ra khỏi lỗ này, đã cho ngay vào lỗ kia và giữ lại trong đó một lúc lâu. Vẫn là anh như lần trước tại nhà thăm nuôi trại tù Vĩnh Phú, khi rút ra, anh dùng bàn tay thoa đều lên khắp vùng giòng tinh khí vừa theo đó tràn ngập chảy ra. Xong việc, anh chỉ lí nhí cảm ơn rồi anh lẳng lặng ôm mớ áo quần rời phòng, cũng lẳng lặng như khi đi vào.
Thật đúng như chồng tôi nói, từ khi ra đi, chúng tôi vĩnh viễn biệt tin anh, có chăng là chút kỷ niệm êm đềm riêng cho tôi còn được giữ lại, kỷ niệm về một đêm bão tố ngụp lặn trong hoan lạc khi tôi được chiếm hữu cùng lúc bởi hai loài giống đực, để rồi phải thật nhiều năm sau cái cảnh quan đặc biệt đó mới được diễn lại, nhưng lần này một người một chó…
— Hết —
Để lại một bình luận