Năm sau, hôm Hoàng đi vắng, 3 đứa em đi học, chỉ có hai mẹ con. Con Hải cầm tay mẹ đưa vào bụng, nói nhỏ nhẹ nhưng có vẻ vui mừng:
– Mẹ sắp có cháu ngoại đấy…
– Thế… bố nó là ai?
Con Hải ôm choàng lấy tôi, cười rất tươi:
– Còn ai vào đây ngoài người đàn ông mẹ chọn và… làm mối cho con! Gớm, con phải lừa để đưa chàng vào lưới tình đấy. Cưa mãi mới đổ! Mẹ nói đúng! Chỉ có Hoàng mới thực sự thương yêu mẹ con mình và… coi các cháu của chàng là con ruột. Con cảm ơn mẹ lắm. Mẹ đừng có mà ghen với bà hai này đấy nhé!
Trong tôi ào ào kéo đến niềm vui, hãnh diện, hạnh phúc…
Khi bụng bé Hải kềnh càng ở thai kỳ 6 tháng, Hoàng địŧ tôi quá mạnh đến rớm máu Ɩồŋ mặc dù tôi vẫn thích. Hoàng “thú tội” rằng mình chính là tác giả cái thai trong bụng con gái.
– Hoàng ơi! Anh không có tội lỗi gì trong chuyện này. Tất cả do… mẹ, do Hoàn vợ anh đấy. Em và các con muốn thế. Kể cả khi con Minh Hà đủ tuổi thì nó cũng tình nguyện làm vườn xuân cho bố Hoàng gieo hạt. Em cũng đã nói với nó rồi. Em mừng vì hạnh phúc gia đình ta.
Trong tôi luôn ngự trị hình ảnh thân thương của Hoàng – đứa con trai duy nhất, người chồng đích thực duy nhất của tôi, người cha của 4 đứa con tôi sinh ra nhờ có anh và cũng là người chồng của hai đứa con gái của anh.
— Hết —
Để lại một bình luận