Phần 167
Theo lời bé Trân kể lại thì chiều hôm đó, trong khi ngoài trời mưa ầm ầm như bão lũ, Trân thì sau trận bóng đã về đến nhà từ lâu mà tôi thì vẫn chưa thấy đâu nên cả nhà tôi mới bắt đầu cuống lên. Thoạt tiên thì ba mẹ tôi cứ nghĩ là tôi còn ngồi ở quán nước hay đi đâu đó với đám bạn sau trận bóng, cho đến khi Trân không yên tâm gọi qua cho Khang mập thì mới biết là tôi còn đứng dậy ra khỏi quán nước mía trước cả tụi nó. Thế là ba tôi gần như nổi trận lôi đình, còn mẹ tôi thì cứ bần thần đứng trước cửa nhà mà ngóng thằng con trai út, lòng đầy lo lắng nhưng không biết phải làm thế nào bởi bên ngoài trời mưa quá lớn chả thể đi tìm được, chỉ biết mong cho nó đang trú mưa ở nơi nào đó.
Nhưng đến khi tôi về tới nhà thì mọi sự lại hoàn toàn đổi khác. Bước vào nhà với bộ dạng ướt sũng như chuột lột từ đầu đến chân, tôi chỉ kịp nói hai tiếng chào ba mẹ, để xe cho Trân tất tả dắt vào rồi bỏ lên phòng nằm. Tôi vẫn còn nhớ mang máng là mẹ tôi hình như mắng dữ lắm, nhưng ba tôi có lắc đầu bảo là thôi để nó yên, thế là xong chuyện. Vậy đó, tôi chỉ nhớ được như thế, còn lại là sau khi tôi lên phòng nằm phịch xuống giường thì lăn ra bất tỉnh nhân sự luôn một mạch.
Lần đầu tiên khi tôi tỉnh dậy là biết được mẹ tôi đang ngồi ở cạnh mình, tay vắt khăn nước trở qua trở lại hai mặt để đắp lên trán tôi.
– Thua thì thôi, tội gì phải dầm mưa cho bị sốt thếnày hở con… ?! – Mẹ tôi khẽ lắc đầu nói.
Rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ mê man, vừa kịp biết thêm một sự thật là…
Tôi bị sốt !
Lần thứ hai khi tôi tỉnh dậy là lúc tôi nghe bên tai mình loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, có vẻ như là lúc trời vừa sập tối.
– Cháu nó bị nhiễm lạnh nên sốt nhẹ thôi, cái chính là có dị ứng với thuốc theo lời chị nói nên tôi hơi lo, cần phải theo dõi thêm!
– Vậy… có cần phải nhập viện không bác sĩ?
– Không sao, sốt thế này thì nghỉ ngơi vài hôm là khỏi thôi!
Và tôi lại thiếp đi, trong đầu mình chỉ còn lại lờ đờ vài câu nói mà tiếng được tiếng mất, với nội dung là ngày mai ba tôi sẽ đến trường xin phép cho tôi nghỉ học dăm ba bữa vì bệnh.
Tôi đang mơ… tôi mơ thấy một thằng con trai khác giống hệt tôi đang đứng trước chấm phạt đền 11m, gương mặt nó trông căng thẳng tột độ. Để rồi nó lại chạy lấy đà, và sút… Cú sút không vào lưới, vì gió đột ngột dừng lại nên bóng lỡ đà bay luôn ra ngoài. Và xung quanh nó lúc này là những tiếng cười chế nhạo của mọi người…
– Hấc.. !!
Tôi choàng người giật mình tỉnh dậy, nhận ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng của trận chung kết thất bại. Vậy là tôi lại tỉnh dậy lần nữa trong cơn sốt, nhưng chỉ khác là lần này tôi nghe có hương hoa bạch mai nhẹ nhàng, thanh khiết đang đưa đến trước mũi mình.
– ………. !
– ………….. !
Tiểu Mai đang ngồi cạnh tôi ở đầu giường, cũng như mẹ tôi, nàng đang dỡ tấm khăn nước trên trán tôi ra để thay khăn mới. Quả đúng là nàng thật rồi, đây không phải là giấc mơ nữa, duy nhất có hương hoa của Tiểu Mai là mới khiến tôi có thể cảm thấy thật yên bình sau cơn ác mộng chỉ mới vài giây khi nãy.
Nhưng rồi cũng ngay sau đó, tôi chợt nhớ ra lại một sự thật cay đắng là tôi đã thất bại trong việc mang vinh quang về tặng nàng. Vậy thì còn gì nữa đâu chứ?
– Anh… xin lỗi… ! – Tôi nhắm mắt lại, nói trong cay đắng.
– Được rồi… ngốc… !
Rất dịu dàng và ôn nhu, Tiểu Mai để tôi gối đầu lên đùi nàng rồi vỗ về an ủi, hệt như cái hôm mà tôi bị thua trận dưới tay Trần sư phụ vậy.
– Anh… xin lỗi…. !
– Ngốc, sức khỏe là quan trọng nhất…. ngốc !!!
– Đừng giận anh nữa… nhé…. ?
– Ai thèm giận anh, hứ… !
– Hôm giờ anh cứ tưởng… vậy là xong luôn… !
– Em chỉ đợi anh chân thành xin lỗi, vậy mà ngốc của em đến giờ mới nói được câu đó… khổ thân chưa, để bây giờ bị như vầy đây !
– Thế… thế thôi hả?
– Chứ anh mà biết xin lỗi thì em còn giận anh làm gì nữa chứ, đồ đại ngốc này !
– ….. !
– ………. !
Và lần này tôi lại thiếp đi, trong tâm tưởng mang một chút tiếc nuối rằng tại sao tôi lại quá dở không chịu nhớ ra cái lần tôi bị Khả Vy giận, Tiểu Mai đã từng nói chỉ cần một lời xin lỗi chân thành là đủ. Nhưng như thế cũng không sao, đằng nào nàng cũng đã tha thứ cho tôi rồi, bằng chứng là lúc này tôi đang ngủ ngon lành trong vòng tay của nàng, thế đã tốt lắm rồi.
Vậy đó, tất cả kì trân dị thảo trên thế gian, mọi vật việc quý giá của cõi đời này cũng đều không bằng sự yên bình mà Tiểu Mai mang lại cho tôi như một nơi chốn trở về sau mỗi lần quỵ ngã. Có được Tiểu Mai làm bạn gái, làm người yêu, có thể… là cả làm vợ hiền đã là cả một phúc phận lớn nhất trong đời này mà vận mệnh thiên địa đã đối tốt với tôi.
Dù rằng nàng có hơi… lạnh lùng một chút, kiêu kỳ một… chút chút, nhưng cũng không sao, tôi thích vậy. Tôi thích một Tiểu Mai xinh đẹp thông minh không ai bằng, đảm đang thục nữ không ai hơn, lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh, và cả kiêu kỳ để không một tên con trai nào dám tán tỉnh nàng, ngoại trừ tôi mà thôi.
Đúng vậy, Tiểu Mai là nhất rồi, Khả Vy gì chứ? Minh Châu gì chứ….. ?
– Chóc !
– Ui da…. ! – Tôi nhăn nhó khi nghe bên tai mình đau nhói.
– Một điều chị Mai, hai điều chị Mai, dậy ăn cháo nè ông tướng, ngủ mà cũng nói lảm nhảm, gọi tên bạn gái trong yêu thương nữa ha?!
Trước mắt tôi lúc này là Trân đang ngồi cạnh bên, con bé bê tô cháo đặt lên chiếc bàn gỗ ở đầu giường, đưa mắt nhìn tôi nói vẻ bực dọc:
– Bệnh gì bệnh hoài, đàn ông con trai mà yếu đuối thấy mồ!
– Anh… bữa nay là… thứ mấy vậy? – Tôi quệt mắt hỏi.
– Dạ thưa anh, là sáng thứ ba rồi đó, anh hai ạ!
– Mẹ… anh đâu?
– Cả nhà đi làm hết rồi, em nghỉ học thêm ở nhà chăm anh đây, anh hai ạ!
Trân thủng thẳng đáp rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, con bé đưa tay vén màn lên rồi mở toang cửa ra đón gió trời lồng lộng.
Hơi nheo mắt lại vì ánh nắng tràn vào phòng một cách đột ngột, tôi quờ quạng hỏi:
– Vậy là… anh bệnh được hai ngày rồi hả?
– Dạ đúng rồi, cũng còn biết đó! – Trân nhún vai đáp.
– Haizz !!! – Tôi thở dài, tựa lưng người ra thành giường một cách tiếc nuối.
– Sao đó? Mới dậy mà làm cái mặt gì đó? – Trân tò mò hỏi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Bằng một cử chỉ uể oải, tôi với lấy cốc nước trên bàn hớp một ngụm rồi chép miệng:
– Anh nghỉ học hôm qua, vậy là lỡ mất lễ trao giải đá bóng rồi… !
– À… ! – Con bé gục gặc đầu vỡ lẽ ra.
– Tiếc thật, vậy mà để thua… ! – Tôi tặc lưỡi, hãy còn cảm thấy tiếc ghê lắm.
– Ôi dào ôi, mấy anh thua mà y như thắng vậy đó, tiếc làm gì không biết nữa ! – Trân bĩu môi nói, đẩy tô cháo về phía tôi. – Anh ăn đi, rồi em kể cho nghe!
Thế là trong lúc tôi húp tô cháo soàn soạt một cách ngon lành, bé Trân cũng ngồi kể lại đầu đuôi tình hình cơ sự của diễn biến “hậu chung kết” trong hai ngày qua. Hôm đó sau khi tôi sút hỏng quả phạt đền là đầu óc thần trí không còn tỉnh táo nữa, chỉ biết nghe mấy lời loạn xạ của mọi người xung quanh. Thực chất hôm đó, tất cả khán giả trên sân khi ngồi theo dõi diễn biến của trận chung kết đều biết nếu ở hiệp hai mà không bị ngược gió thì chưa chắc 12A21 đã có thể chiến thắng 11A1 để giành chức vô địch. Hầu hết mọi người đều râm ran bàn tán vấn đề đó, cãi nhau ì xèo cũng có. Cho đến khi 11A1 có cơ hội sút quả phạt đền thì mọi người đều nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội để trận chung kết hấp dẫn này tiếp diễn.
Thế nhưng sự thật là tôi sút hỏng, và mọi người buồn thì ít mà giận ông trời thì nhiều, bởi ai đời lại trớ trêu đứng gió ngay lúc sinh tử quan đầu như vậy. Và sau khi bình luận viên thông báo kết quả chính thức trận bóng, những người đầu tiên đứng dậy vỗ tay lại chính là Trân, Khả Vy và cả Minh Châu, dĩ nhiên là không thiếu những bạn bè của cả lớp.
– Ai cũng biết là mấy anh thua thời tiết thôi, không thua mấy ông anh lớp trên. Cũng đúng, xưa nay có ai thắng ông trời bao giờ đâu nà, hì hì! – Trân cười khì nói.
– Thế… ra vậy hả? Anh còn tưởng… bà con chửi dữ lắm chớ ? – Tôi ngỡ ngàng khi biết sự thật.
– Không có đâu, mấy anh như… người hùng á, thua mà còn vinh quang hơn mấy người thắng nữa, giờ trong trường ai cũng phục mấy anh hết, nhất là ông đó, ông anh ngốc ạ! – Trân lắc đầu trả lời, dí tay vào mũi tôi.
– Ừ… tốt ha… !
Thở phào nhẹ nhõm húp luôn thìa cháo cuối cùng, tôi giờ đã có thể hoàn toàn yên tâm rằng chí ít mình cũng không đến nỗi gọi là thất bại nhục nhã. Nhờ có bé Trân kể lại sự thật mà tôi đã có thể cảm thấy được an ủi rất nhiều cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn đội.
Đến đây thì Trân lại đột nhiên nhíu mày, nói với vẻ thắc mắc:
– Nhưng có một sự lạ lùng là… hôm đó, lúc anh sút hỏng ấy… !
– Ừ, sao cơ? – Tôi ngạc nhiên.
– Lúc đó ai cũng im ru hết, em chả biết nên làm gì luôn, chị Mai, em thấy tay chị ấy còn run run nữa mà. Rồi tự dưng ở dưới dãy ghế ban giám hiệu có một bà con gái nào đó đứng bật dậy mà vỗ tay, mà em dám cá luôn… nhỏ đó nhìn anh đó nghen. Sau khi bà nhỏ đó vỗ tay thì tụi em mới giật mình mà đứng dậy vỗ tay theo, kéo theo cả đám khán giả cũng làm y chang !
– Hả ?…. ! – Tôi há hốc mồm, trong đầu đã có thể mường tượng ra nhân vật mà Trân đang nhắc đến là ai.
– Thật, lúc sau khi mọi người xuống sân thì em thấy bà nhỏ đó còn đứng nhìn anh nữa, hình như định đi tới gặp anh nhưng bị lớp mình vây quanh. Thế là đứng khiên cưỡng một hồi rồi buồn buồn quay về. Nhưng em để ý nha, mắt bà nhỏ đó màu xanh da trời, nhìn đẹp như người ngoại quốc luôn !
– …………… !
– Bộ có quen biết với anh hả?
– Đâu… đâu có.. !!
Dĩ nhiên là tôi chối đây đẩy ngay tắp lự, chứ còn gì nữa, có cho vàng tôi cũng không thể dám nói ra con nhỏ mang màu mắt xanh đại dương đó là Uyển Nhi, người bạn “vừa lạ vừa quen” của tôi cho Trân biết, vì Trân mà biết thì đồng nghĩa với Tiểu Mai biết, thế là tôi… tiêu chắc.
Vội đánh lạc hướng câu chuyện sang chủ đề khác, tôi hỏi trớ ngay:
– Thế hôm đó… Trúc Mai làm gì? Không vỗ tay choanh à?
Vào buổi chiều, tôi đã nhận được câu trả lời cho chính câu hỏi ban sáng của tôi.
– Em… bối rối quá, không biết làm gì nữa.. ! – Tiểu Mai cắn môi đáp, nàng dường như đẩy sự khó khăn trong câu trả lời vào đôi tay đang gọt vỏ cam của mình.
– Ừm… anh cũng đoán vậy! – Tôi nói, giọng hơi rầu vì… có chút hụt hẫng. – Thế… lúc anh về thì sao? Lúc đó em cũng về luôn à ?
Tiểu Mai không trả lời câu hỏi bâng quơ cho có chuyện của tôi, mà nàng thừ người ra một lúc rồi đưa tay vuốt tóc, khẽ nói thì thầm:
– Không hiểu sao… nhìn dáng đứng buồn bã của anh lúc đó trên sân, em lại thấy… anh… đàn ông lắm, tuy thua nhưng mà như người hùng vậy… Hì… hết giận luôn !
Thề có trời đất là lúc đó tôi nở mũi một cách ghê gớm, từ trước đến giờ chưa nhận được lời khen nào của bất kì ai mà lại có thể làm tôi tự hào đến như vậy.
– Í… anh đỏ mặt kìa !
– Bậy… đâu có, làm gì… có !!!
– Rõ là có, được khen nên thấy thích chứ gì !
– Không…. !
Biết mạng mình không thể tồn tại ở chủ đề này lâu, tôi vội gãi đầu, nuốt gọn mẩu cam Tiểu Mai đút rồi hỏi qua chuyện khác:
– Thế… lễ trao giải ra sao? Có hoành tráng không? Anh nghỉ học không đi được!
– Cũng… bình thường, có vài người ở mấy lớp khác không thấy anh đâu, nên tưởng là anh thua không phục, không chịu lên nhận giải! – Tiểu Mai ngần ngừ trả lời.
– Uầy… bệnh chứ không là cũng phi lên rồi ! – Tôithở hắt ra.
– Ai bảo dầm mưa làm chi, em cứ tưởng anh đi với mấy bạn xong là về thôi chứ! – Nàng nhăn mặt trách khẽ.
– Thì… buồn mà, ai biết đâu ! – Tôi lúng búng bào chữa.
Rồi tôi vội đế thêm cho đỡ lời:
– Bình thường là anh chạy qua nhà em rồi… nhưng đang bị giận nên mới phải đi lang thang, chứ thật tình anh có muốn bệnh nằm liệt thế này đâu!
Và như chỉ chờ có thế, Tiểu Mai véo mũi tôi rồi nói nửa đùa, nửa đe dọa:
– Vậy cho nên từ giờ ông tướng làm ơn nhớ dùm là đừng có mà tự quyết định mọi chuyện nữa nhé, không có tôi cạnh bên y như rằng chẳng thấy anh ra hồn vía chi hết !
– Au.. au da… em đối xử người bệnh thế à… ? – Tôi nhăn nhó ôm mặt, vội lấy cái gối chèn lên mũi để phòng thủ.
– Phạt vậy là còn nhẹ đó, giờ có bỏ gối ra không?- Tiểu Mai bật cười, nàng đưa mấy ngón tay thanh mảnh gõ gõ lên mặt gối.
– Không… cho em nhéo nữa hả…. ! – Tôi quyết tâm cố thủ qua chiếc gối bông.
– Bỏ gối ra, ăn cam nè, ngọt lắm !
– Không…. !
– Em đích thân gọt mà anh không chịu ăn?
– Ứ… tí nữa ăn… giờ chưa muốn… ăn nhéo !
– Bỏ ra, em thưởng cho một tin mừng !
– Tin gì thì nói qua tai, anh không dễ bị dụ đâu !
– Tin này là tin từ lễ trao giải hôm qua, có liên quan đến anh, và anh được nhắc tên trước toàn trường, sao? Tò mò chưa ?
Vừa nghe đến đó là tôi vội quẳng gối ra, nhưng chưa kịp hỏi là tin gì thì…
– Chụt… !
Trong khi tôi còn đang lơ ngơ chưa biết là tin gì thì Tiểu Mai đã cúi người nhẹ hôn vào môi tôi, thật dịu ngọt và… đầy quyến rũ.
Rồi mặc kệ tôi còn đang ngẩn ngơ như kẻ tình si bị cướp mất hồn, nàng duyên dáng đứng dậy hấp háy mắt:
– Đó là thưởng cho siêu cầu thủ, còn tin mừng thì ngày mai anh đi học lại để các bạn nói cho nghe, vậy sẽ ý nghĩa hơn. Giờ thì… em về nhé, chào anh!
Và nàng quay bước ra khỏi phòng, để lại tôi đang nằm trơ ra trên giường, chỏng gọng.
Để lại một bình luận