Phần 54
– Vút, gió xoáy cuồn cuận thổi, phía dưới một cái vực sâu không đáy, nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Một quái nhân, trên mặt toàn sẹo xuất hiện, trên lưng có một cái mai rùa, quái nhân đi đến bên bờ vực rồi nhảy xuống.
Mãi một lát sau khi đáp xuống đáy vực bên vách núi có một động phủ khổng lồ, hai bên cửa có hai hàng thị vệ. Tất cả đều là cự ma thân hình ghê rợn, thực lực cực cao. Quái nhân tiến thẳng vào.
– Ô Quy đại nhân, hai hàng thị vệ thi lễ. Ô Quy khẽ gật đầu rồi đi vào.
Sau cánh cửa là một thông đạo nối sâu xuống lòng đất, toàn bộ thông đạo có màu đỏ như máu, trên đường đi của Ô Quy thông đạo có rất nhìu ngã rẽ nối tới nhiều địa phương đặc biệt, những địa phương băng liệt này mang theo vẻ âm u đáng sợ.
Ra khỏi thông đạo là một mảnh đất hoang vu, xương phơi đầy đồng, Ô Quy vẫn đi thẳng lại xuất hiện một thông đạo khác.
– Dạng Thông đạo không gian này chỉ có đẳng cấp cao cường như Ma Thần Đại Nhân mới tạo ra được. Ô Quy thập phần kính ngưỡng nói.
Cuối cùng, Ô Quy đi ra thời gian thông đạo, ở trước mặt hắn là một huyết trì khổng lồ, những dòng sông máu chảy về đài phun lên cao rồi lại hội tụ về. Nhìn cảnh này thật sự không biết phải giết bao nhiêu người cho đủ.
Cuối Huyết trì có một con mắt to nằm từ từ mở ra, nó chiếu một tia yêu khí vào người Ô Quy.
Cứ như vậy, Ô Quy đứng trên bệ đá cho con mắt kia soi mói.
– Ba” một tiếng, cảnh cửa đá mở ra, Ô Quy đi vào một không gian khác, con mắt kia cũng nhắm lại.
Lại đảo mắt nhìn quanh, xuất hiện ở trước mắt Kim Ô là một tòa thành trì to lớn, tòa thành trì trước mắt này to lớn vô cùng, lâu vũ san sát, cổ điện chìm nổi, đường đi rộng rãi nhưng nhìn kĩ sẽ nhận ra nơi này hầu như bị hư hại sụp đổ vì một trận chiến kinh thiên nào đó.
Trên trời cao có một cỗ quan tài xa hoa, chạm khắc tỉ mĩ được làm bằng xương trắng Ô Quy quỳ xuống hành lễ.
– Đại vương.
– Ông ông ông cỗ quan tài phát sáng. Từ trong đó phát ra tiếng nói:
– Tình hình sao rồi?
– Khởi bẩm đại vương, tất cả hầu như đều theo tính toán của chúng ta. Chỉ có Hắc Long Ma cùng Thất Thải Yêu Xà lại bại trận, Nhưng nơi đó dù bọn chúng thắng cũng bị thất hại nặng nề. Ô Quy kính cẩn trình bày.
– Hừ hai tên phế vật vô dụng làm mất thời gian của ta. Mà cũng chả sao, mọi việc điều trong tầm kiểm soát của ta.
– Ta có việc khác cho ngươi đây. Một tấm bảng đồ bằng da roi vào tay Ô Quy.
– Đi đến đó lấy nó lên cho ta. Nói xong Ô Quy bị đẩy ra khỏi điện…
Màn đêm không trăng, không sao, không gió, không ai đi ngang qua con phố quen.
Có mình Tiểu Phàm nơi đây cô đơn ôm bó hoa tươi đặt bên cạnh Bích Dao.
– Ta nhất định sẽ cứu nàng Bích Dao, nàng sẽ tỉnh lại.”
Thổn thức, Tiểu Phàm nói như thể đang buông ra từng tiếng: “Chúng ta sẽ ở bên nhau, Bích Dao, nhất định, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau…”
Tiểu Phàm lấy ra ngọc giản bóp nát, nhất thời vô số hào quang mộng ảo ngưng tụ giữa trời đêm, tựa như ngàn vạn vì sao rơi xuống, không gian xuất hiện sóng gợn nhỏ, một nữ nhân tuyệt mỹ tay cầm một chiếc ô đáp xuống.
– Ngươi đã giải quyết xong mọi chuyện, quyết định đi Vạn Xuân Thế Giới?
– Phải, đã quyết định rồi.
Tiểu Phàm đáp.
– Được, ngươi mang theo ngọc giản này khi nào muốn trở về thì bóp nát nó. Nói xong Hằng Nga Tiên Tử ném về phía Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm quay lưng lại nhìn các trưởng lão cùng các chủ chốt của Quỷ Vương Tông:
– Ta tạm thời sẽ đi một thời gian chưa biết khi nào sẽ trở về, tất cả công việc của Tông phái mong mọi người hết lòng. Tiểu phàm cuối người thi lễ mọi người cũng đáp lễ lại.
– Ngươi yên tâm trong lúc ngươi đi ta sẽ thay ngươi quan tâm Quỷ Vương Tông.
– Tạ ơn tiên tử. Tiểu Phàm hành lễ
– Được rồi ngươi còn có chuyện gì cần nói không. Nếu không còn, vậy đi theo ta.
– Đã không còn, vãn bối thay mặt Tông phái tạ ơn tiên tử tiền bối.
– Được, như vậy… Chúng ta đi thôi.
Hằng Nga tiên tử nói rồi, vung táy áo, chiếc ô trên tay xòe ra. Thấy trời đất xoay chuyển, Chiếc ô trên tay xoay tròn vô số ánh sáng màu sắc vụt qua, bắn vào không gian một vết nứt hiện ra.
Tiểu Phàm sức kinh ngạc, Hằng Nga tiên tử không hề dùng trận pháp gì, trực tiếp dùng pháp lực vô thượng xé mở hư không, hoàn thành xuyên qua không gian!
– Hằng Nga tiên tử tiền bối, vãn bối thất lễ, không biết tiên tử phải chăng là Truyền Thuyết cảnh? Tiểu Phàm rất bất ngờ vì nếu muốn xuyên không gian thì phải có trận pháp hùng hậu hỗ trợ hoặc thực lực truyền thuyết cảnh trở lên, nhưng Tiểu Phàm cảm nhận được thực lực nàng cũng chỉ hơn mình không quá nhiều.
Mà lần xuyên qua hư không này đương nhiên là đi tới thế giới khác, tức là xuyên qua không gian không biết bao nhiêu trăm triệu dặm, đúng là không thể tưởng tượng!
Hằng Nga tiên tử nói:
– Ta chỉ nữa bước truyền thuyết mà thôi, đây là Hư không đại na di, tu vi của ta quả thật không thể phát động, nhưng bổn cung dựa vào chiếc ô này. Tên nó là Hư Không Hồng Ô, nó là thánh khí bổn mạng của ta, đặc tính không gian của nó rất đặc biệt vì vậy ta mới có thể thi triển Hư Không đại na di.
Hằng Nga Tiên Tử dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Lực lượng pháp tắc đều có tác dụng riêng, nếu có thể thì nhất định phải lĩnh ngộ thêm một chút, có thể dùng thêm pháp bảo hỗ trợ để cho áo nghĩa đạt cao nhất. Tuy nhiên đôi khi tham thì thâm, lĩnh ngộ pháp tắc quá nhiều thì lại thành cản trở tu vi tiến bộ. Có những võ giả tu vi đến cảnh giới cao lại vẫn không lĩnh ngộ pháp tắc không gian được cao, tuy nhiên bọn họ dựa vào pháp khí đại trận vẫn có thể tiến hành Hư không đại na di.
– Vâng, vãn bối thụ giáo. Tiểu Phàm như được mở ra trang sách mới.
Sau nửa canh giờ vết nứt kia hoàn toàn hiện ra rõ ràng, uy áp đã dịu đi không còn tán loạn nữa. Nguyên Khí từ trong đó tỏa ra nồng nặc làm Tiểu Phàm choáng ngợp.
Thấy ánh mắt cảu Tiểu Phàm Hằng Nga Tiên Tửu nói.
– Trong đường hầm không gian rất dễ hỗn loạn vì vậy phải có nguyên khí tạo thành Vách tường không gian. Để tạo ra nó hao tổn rất nhiều nguyên khí ah, sau khi ngươi đi chắc ta nằm liệt giường cả tháng.
– Đi thôi, tu vi của ngươi chỉ có Vô Song Cảnh cửu tinh, xuyên không sẽ bị một chút pháp tắc cản trở, phải vận lực phòng hộ bản thân. Bằng không đường hầm không gian nếu số nhọ ngươi sẽ bị tan thành tro bụi lập tức.
– Vâng, làm phiền tiền bối. Tiểu Phàm bước vào vết nứt rồi biến mất, sau đó vết nứt cũng dần thu hẹp lại rồi biến mất.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận