Phần 3
Sau nghỉ lễ tết trở lại làm việc, mặc dù không công khai nhưng mỗi khi trong phòng vắng người chỉ còn hai đứa là tôi tìm cách đến gần, không hôn trộm được thì cũng xoa mông bóp vú Nga. Những lúc như thế Nga chỉ cười, lườm mắt rồi đi ra chỗ khác hoặc mắng yêu: “Dâm dê vừa vừa thôi”.
Cũng có khi sau buổi làm cùng hẹn nhau đi mua sắm, ăn tối… nhưng nhất định không cho tôi đưa vào nhà trọ hay khách sạn. Nga chỉ cho phép tôi đến nhà vào sáng chủ nhật, nhưng làm gì cũng bắt tôi phải về trước 12 giờ trưa với lý do bé Thảo đi học thêm sắp về, mà Nga thì chưa có dịp thuận tiện để mẹ con trao đổi.
Một sáng chủ nhật nhằm ngày Nga cầm đèn đỏ, ấm ức ra về tôi bèn phone cho Dung nhi chỉ với mục đích duy nhất là giải quyết tồn kho cho thằng nhỏ. Nào ngờ Dung nhi cho địa chỉ đến thẳng nhà trọ, nơi mà Dung nhi đang thuê. Còn dặn thêm đến cổng khu nhà trọ nói tên Minh chồng của Dung nhà số 18 thì bảo vệ sẽ cho vào.
Trái ngược hoàn toàn với những gì tôi suy nghĩ, khu nhà trọ Dung nhi đang ở rất khang trang, ngăn nắp và sạch sẽ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Mở cửa lau vội nước mắt Dung nhi ôm chầm lấy tôi đưa vào nhà.
– Sao em khóc.
– Tại em tưởng không bao giờ gặp lại anh. Anh không ghé quán đúng không?
– Không, xưa giờ anh có đến những chỗ đó đâu! Hôm đó là ông Sếp Tâm lôi kéo, không chối được mới phải theo vào đó thôi.
– Sau bữa với anh, em cũng không vô đó làm nữa. Em xin được vô làm lắp ráp máy cho công ty điện tử, lương khá mà ổn định nên thuê ở chỗ này, tuy hơi đắt nhưng làm công nhân không phải son phấn, mua sắm này nọ nên cũng đủ sống. Hơn nữa ở đây ra đường mình đỡ bị mặc cảm người khác coi thường.
– Em nghĩ như thế cũng đúng (đúng là một câu vô thưởng vô phạt).
– Anh uống bia nha! Nhà không bao giờ có khách, vì em muốn quên hẳn chuyện bán bia… nên không cho ai biết địa chỉ này, nhưng vẫn mua bia thỉnh thoảng uống một mình vào những lúc buồn. Nhất là những lúc nhớ tới anh.
– Nhưng anh có làm gì đâu?
– Em cũng không biết nữa! Nhà không có máy lạnh, nóng lắm, anh cởi áo em treo lên cho.
– Nhà có gì lai rai không em? Không hiểu sao tự nhiên tôi buộc miệng nói ra khi nhìn thấy sự ân cần, thật thà, chất phác và rất đáng yêu tỏa ra ở con người của Dung nhi…
– Có, có anh, để em làm. Mình ngồi dưới đất nhậu cho nó mát nghe anh.
Nhìn Dung nhi không son phấn trong bộ đồ bộ ở nhà cũng trẻ trung xinh gái không thua kém bé Thảo là bao, tôi tự hỏi phải chăng con người sinh ra đã có số phận dành sẵn cho mình?
– Anh đang nghĩ gì vậy? Ngồi xuống đây uống bia ôm em đi.
– Có cho ôm không mà mời đó?
– Chứ không phải hôm nay anh gọi em là để… sao?
– Không, không phải, chỉ là chợt nhớ tới em nên gọi hú họa vậy đó mà. Bị chọc đúng tim đen, tôi lắp bắp chối tội.
– Dzô đi anh, uống say tối nay ngủ lại đây em chiều. Em cũng nhớ anh lắm nhưng không dám gọi, sợ anh rầy. Với lại em đã hứa…
– Hứa gì vậy?
– Anh quên rồi sao? Em hứa lúc nào anh thích, anh đến thì em chiều! Không bao giờ bắt anh phải hứa điều gì cho em, không bao giờ bắt anh phải yêu em, phải cưới em, không bao giờ đi tìm anh, Không bao giờ làm phiền anh dù chỉ là một điều nhỏ nhặt… Em nhơ nhuốc, tự nghĩ được làm người yêu anh là may mắn rồi có dám đâu đòi hỏi điều gì nữa.
– Chưa đủ, anh nhớ vẫn còn thiếu!
– Em quên gì vậy anh?
– “Dzậy cho em làm người yêu xa của anh đi, mình đi vòng vòng…”.
– Dạ nhớ chứ, nhưng chuyện đó cũng chỉ là ước mơ của riêng em thôi, Em đã nói em hứa không bắt anh phải hứa làm điều gì mà.
– Thế hôm nay đi vòng vòng có được không?
– Anh, anh nói thiệt hả? Nước mắt lại lăn dài trên má Dung nhi.
– Dung nhi em lên đồ đẹp rồi mình đi kẻo tối.
Lúc xe ra tới cổng, thoáng thấy bảo vệ bước ra, Dung nhi nói lớn: “Bác Sáu ơi, chồng con ở dưới lên thăm, tối nay ở lại nhà bác Sáu. Ảnh ghen, ảnh lên đòi bắt con về không cho đi làm, Bác nói dùm con đi, từ hồi con vô ở tới nay đi đi về về mình ên đúng không”.
– Đúng đó, ở đây nghiêm lắm, người lạ không được vào. Thôi hai đứa đi đi, nhớ về trước 10 giờ tối nhen.
Lái xe chậm rãi tạt vào lề đường mua 2 cái bánh kem hình cone, hai đứa ngồi trên xe vừa ăn vừa tíu tít. Khắp hết Sài Gòn lại vào chợ lớn, cuối cùng ra khu đầm sen bước vào nhà hàng Làng Nướng ăn tối. Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, tôi đưa Dung nhi trở lại nhà trọ.
Dưới ánh sáng mờ dịu của ngọn đèn ngủ trên tường, Dung nhi gối đầu lên ngực tôi xoa xoa lên ngực vú còn lại, thỉnh thoảng lại nói như đang mơ ngủ: “Nhớ anh, em nhớ anh… em yêu anh”. Rồi lần tay xuống bóp chặt lấy bìu dái tôi day day: ” Ghét quá hà, làm người ta nhớ muốn chết”.
Dung nhi dịch người xuống thổi nhè nhẹ lên đầu cặċ tôi, mút cái chụt rồi lại nhả ra, lòng bàn tay cứ xoa đều khắp hai bên háng lên bụng rồi xuống đám lông, ngậm đầu cặċ ngoáy lưỡi đá qua đá lại, mút cái chụt thật mạnh rồi lại nhả ra. Cứ thế Dung nhi như đang say sưa chiêm ngưỡng vuốt ve một tác phẩm của tạo hóa, nửa như muốn cắn cấu, nửa như e sợ nó tan đi mất.
– Bú nó đi em. Không chịu được nữa, tôi nhắc.
– Bú gì hả anh?
– Bú cái em đang cầm đó.
– Nhưng nhìn nó đẹp quá anh. Em yêu nó, em yêu anh.
Vùng dậy, đè Dung nhi xuống giường, vục mặt vào giữa hai chân tôi đưa lưỡi quét một đường dài từ hột le theo khe Ɩồŋ đến tận lỗ đít, rồi ngậm hột le mút choèm nhoẹp. Mặc cho Dung nhi oằn mình run rẩy, tôi cứ nhẫn nha móc ngoáy bú liếm, nước Ɩồŋ càng ra nhiều tôi càng hưng phấn thêm. Lồŋ Dung nhi hẩy tung lên, miệng không ngớt ú rồi au, càng ú với au tôi càng móc ngoáy bú liếm nhanh hơn, mạnh hơn.
– Anh… anh lấy cặċ đụ em đi, Ɩồŋ em không chờ được nữa rồi. Đụ em đi anh… đụ em… đụ… ú… au au… đụ… ú… đụ em… đụ… ú… đụ… đụ… đụ em… đụ… au… au…
– Em muốn anh đụ em như thế nào, kiểu nào em thích nhất?
– Anh lấy gối để dưới mông em đi… đó… đó… bỏ vô đi rồi nằm xuống với em. Như vầy cặċ anh vô sâu mỗi lần dập xuống tê hết Ɩồŋ sướng lắm, mỗi lần anh nhổm lên em sẽ lấy hai tay đẩy người anh lên, như vậy anh không mất sức nên đụ được lâu hơn.
– Làm sao anh biết lúc nào em sướng, lúc nào em ra?
– Hic, sao anh ẹ quá dzậy, đụ người ta mà không biết người ta sướng hay không? Lúc em vòng chân quắp lưng anh nhẹ nhẹ là em đang phê đó, còn quắp chặt lại là đang ra tới bến. Lúc đó đầu cặċ anh sẽ bị bóp dữ lắm đó nghen, mà nóng nóng nước Ɩồŋ nữa nên anh sẽ cũng sướng tê dễ bị ra lắm. Em thích nhất là được đu như vậy đó.
Quả nhiên đụ Dung nhi như thế, tôi control được nhịp nhanh chậm nặng nhẹ mà không bị cuốn theo vũ điệu quằn quại rên rỉ ú ớ của Dung nhi, khi Dung nhi vòng hai chân lên khép lại thì tôi chầm chậm nhẹ nhẹ, khi Dung nhi buông lỏng thì tôi tăng tốc…
Trước khi nằm ôm nhau ngủ, tôi và Dung nhi chỉ với một tư thế đó đã ba lần lên bờ xuống ruộng, lần nào cũng gần cả tiếng khiến đôi gối ướt đẫm tinh trùng với nước Ɩồŋ.
Gần sáng định đụ thêm một cái, Dung nhi bảo thôi đi anh gần tới giờ em đi làm rồi. Anh cũng phải giữ sức để về phục vụ người yêu của anh nữa chứ!
– Sao em biết…
– Anh với người yêu hay đụ nhau lắm hả?
– Ơ… sao em biết…
– Hồi tối anh bú Ɩồŋ em là em biết liền. Chiếc lưỡi dẻo quẹo, chọc cái nào trúng cái đó làm Ɩồŋ người ta tê rần rần, không phải là rất nhiều, rất nhiều lần làm chuyện đó rồi hay sao? Lại còn biết nuốt nước Ɩồŋ nữa, nếu không phải là người yêu của anh, anh đâu có làm như vậy?
– Em biết mà em không ghen à?
– Thì em đã hứa với anh rồi! Với lại anh tìm em là em vui rồi! Anh có người yêu em còn vui hơn, em nói thiệt đó.
– Vậy anh nuốt nước Ɩồŋ của em, em có phải là người yêu của anh không?
– Không! Không bao giờ thôi tới giờ em đi làm rồi. Dung nhi trả lời mà hai má đỏ bừng bừng lên.
Ra cổng đứng chờ một lát thì xe đưa rước công nhân đến. Nhìn Dung nhi hớn hở bước lên xe, tôi đứng nhìn theo… mà trong lòng rẫy đầy những câu hỏi cho riêng tôi.
Một hôm tan giờ, vừa ra khỏi công ty thấy bé Thảo đang ngồi trên xe máy đậu bên lề. Tôi vồn vã hỏi.
– Thảo đến đón mẹ hả?
– Dạ không. Em chờ anh.
– Có chuyện gì vậy Thảo?
– Thế mẹ em chưa nói gì với anh hả? Chuyện… chuyện… em muốn… gặp anh đó.
– Ưh… thì bây giờ gặp đó! Thảo nói đi.
– Nhưng… ở đây kỳ quá. Em không nói được, kiếm chỗ nào ngồi đi anh.
– Vậy để hôm khác Thảo nhé. Minh phải về, ở nhà hôm nay có tí việc gấp đang chờ Minh về. Nói xong tôi cho xe đi liền vì linh cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Những tuần kế tiếp tôi vẫn đều đặn đến với Nga vào mỗi sáng chủ nhật. Cả tuần mới có một ngày, bao nhiêu nhớ nhung dồn nén đều được cả hai tuôn đổ hết ra giường sau cơn vật vã lăn lộn yêu thương. Chuyện bé Thảo đến tìm tôi, đã lắm lúc định nói cho Nga biết nhưng lại e dè nghĩ sợ có thể làm Nga buồn nên cứ vẫn giấu ở trong lòng.
Nhiều lần ra về thấy Thảo lảng vảng trước cổng, tôi đành để xe lại lẻn ra cổng nhỏ phía sau bắt xe ôm về nhà. Một hôm vừa về đến nhà, đã bị mẹ tôi mắng ngay:
– Sao mày hẹn con gái người ta đến ra mắt, rồi mày không về là sao?
– Ủa, me nói cái gì vậy?
– Thì con Thảo xinh xinh nào đó chớ ai.
– Thế con bé nói gì với mẹ?
– Nói thế chứ nói làm sao nữa, bảo là quen nhau cả năm rồi, hôm nay mày mới cho phép nó đến nhà. Con nhỏ ngoan, lễ phép, ngồi chờ mày cả buổi chiều mà không tỏ ra bực bội lại còn phụ giúp mẹ được khối việc. Mẹ là mẹ ưng ý rồi đấy, chỉ là không biết gia đình bên đó có đòi hỏi gì quá không?
– Lần sau nó đến nữa, mẹ đuổi ngay cho con. Tôi bực tức bỏ ngay lên gác.
Để lại một bình luận