– ĐỤ MÁ MÀY NGON VÀO ĐÂY… Ừ Ừ LÁT RA SOLO MÀY, THẰNG CHÓ ĐẺ!
Tiếng thằng em tôi la thất thanh ở trong phòng vọng ra trước khiến tôi giật mình xém làm đổ tô cơm đang ăn dang dở ở trên tay. Chã là nó chơi Liên Quân, sáng nó bận đi học đến khoảng 7h tối mới rảnh, tôi đang xem tivi thì nghe nó la khiến tôi phát bực:
– Thằng K mày có im đi hay không, đỉ mẹ mày tối mù mày la làng la xóm lên cho chúng chửi hay gì?
– Em biết rồi, anh lo ăn đi nói quài mắc nghẹn ói tùm lum ra bây giờ!
– Đụ má mày trả lời lát nữa tao nhét cái điện thoại vào họng mày chết mẹ bây giờ!
Tôi tức giận gắt làm nó im bật, ăn có tô cơm cũng không ngon, đi làm sáng giờ mệt chết mẹ mà giờ này về còn nghe nó chửi, thật nhức đầu. Giờ này ba mẹ tôi ngủ sớm, tầm 7h là đi ngủ như một thói quen, từ đó đến giờ là như vậy. À, nãy giờ quên sơ lược cho anh em biết về tôi. Tôi tên là T cao 1m7, đã 20 tuổi nhưng vẫn ế, đéo hiểu kiểu gì mà trong nhà, hàng xóm hay ra đường người lớn ai cũng khen đẹp trai vậy mà chưa có ghệ. Có lần xóm tôi còn hì hục ở đâu ra cái chuyện tôi bị bê đê, đến tai mẹ tôi thì được nghe kể lại, tôi tức muốn đỏ con mắt và cố gắng giải thích với bà, đúng là miệng mấy má hàng xóm này đáng sợ còn hơn bộ phim ma ở truồng của nhật nữa. Tôi bỏ học từ năm lớp 8 và đi làm đến nay đã được 5 năm mà đã đổi hẳn 3 công ty khác nhau, hiện tại tôi đang làm ở một công ty may mặc. Sáng hôm sau vẫn như mọi hôm, ngồi dậy mà đầu tôi nhức xoay như cối xay gió, thế là gọi cho anh trợ lý xin vào trễ. Ở nhà ăn tí cháo rồi uống thuốc mà mẹ tôi mua sẵn, xong rồi tắm thay quần áo lên đường. 7h tôi lôi con xe Winner X chạy đến công ty chầm chậm, đang ngắm mây trời buổi sáng và hít thở tí mùi đất và cây cỏ cho quen thì ngay bên đường, tôi gặp được một em gái đang dắt bộ con xe Wave tung của(Trung Quốc), tôi cũng thấy tội nghiệp mà tiến lại gần hỏi thăm và có cần gì giúp không:
– Xe em bị làm sao vậy? Tôi hỏi một cách thân thiện…
– Xe em hình như bị xì hơi rồi anh, chạy hong được nữa!
– Em đi làm hay sao, em làm ở đâu?
– Dạ em đi làm, em làm ở công ty xxx nè, đang đi thì bị hư xe nên nay em xin nghỉ luôn, đang dắt bộ tìm chỗ sửa, mà anh có biết chỗ nào sửa xe gần đây hông?
Nói đến đây thì lòng từ bi trong người tôi trỗi dậy, chẳng lẽ không giúp mà bỏ đi, nhìn em cũng khá xinh nên tôi quyết định gọi cho anh trợ lý bảo tôi không đi làm nữa do mệt quá, ảnh đồng ý luôn. Mới đầu em hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.
– Anh biết, mà giờ này em dắt vậy mệt lắm đó, con gái đi mình cũng không hay đâu, hay em lên xe anh đèo cho ra quán cafe gần đây ngồi nghỉ, còn xe để anh dắt cho, chỗ sửa xe cũng gần đây à.
– Như vậy có kỳ quá không anh, em với anh đâu có quen biết gì đâu mà để anh làm vậy sao được?
À ngộ à nha, tôi có lòng tốt mà người ta không tin tôi, chắc đang nghĩ là trời sáng như bật đèn thế này mà lại sợ tôi hấp diêm em ấy hay sao? Tôi đâu phải thằng hèn như vậy, tôi cũng là một người có uy tín trong công ty đó nha.
– Không sao đâu em, trời sáng như này hong lẽ anh lại làm gì em, anh chỉ muốn giúp em tí gì đó thôi.
– Nhưng mà kỳ lắm…
– Đừng có lo, anh chở em tới quán gần đây ngồi đợi rồi lúc nữa anh dẫn em đi lấy xe, có được không? Tôi thuyết phục…
– Vậy cũng được, em cảm ơn anh nha.
Tôi cười một cái thật đẹp trai rồi cho em ngồi lên xe của mình, để em ngồi đợi ở cái quán nước quen gần đó. Quán này khá thân với tôi và bà chủ cũng biết mặt tôi vì chiều làm về tôi hay ghé vào uống cafe ở đây.
– Em ngồi chơi nha, giờ anh quay lại dắt xe cho em ha?
– Em cảm ơn anh nha, thật sự không có anh chắc nay em khỏi về luôn quá!
– Không có gì đâu em, cho em gửi xe xíu luôn nha chị già, lát em quay lại! Tôi quay sang nói với bà chị…
– Để đó đi, lát tao lấy thêm 5 nghìn tiền giữ xe!
Tôi cười trừ rồi chạy bộ ra ngoài thật nhanh đến chỗ con xe của em khi nảy, mệt muốn đứt hơi. Hồi đó nghe câu “chết vì gái là cái chết thoải mái và tê tái”, nhưng giờ ai gặp cảnh như tôi chắc cũng phải đổ mồ hôi hột vì mệt. Xe có 100 mà nặng vãi do bị xì lốp. Chưa chết vì gái đã chết vì thiếu oxy mẹ nó rồi. Đúng là ngu thì chết nhưng không đâu mấy ông ạ, nhờ việc này mới có cái hay kể cho mấy ông đọc đấy chứ hehe. Hì hục một lúc cũng quay lại được quán. Kể sơ về cái quán thì nói chung cũng đơn sơ, bề ngang tầm 3 mét và bề dài tầm 8 mét, bàn thì bày mỗi bên 1 cái và mỗi bàn là 4 cái ghế. Em đang ngồi ở bàn cuối đợi tôi bên trong và ngồi nghịch điện thoại, thấy tôi em để điện thoại sang một bên rồi đứng lên hỏi:
– Anh có mệt lắm không, anh ngồi đi! Vừa nói em vừa đẩy ghế cho tôi…
– Không đâu em, xe nhẹ mà (xạo Ɩồŋ thứ thiệt nha)
– Hì em cảm ơn anh nha, không có anh không biết sao nữa!
Tôi chưa kịp trả lời thì bà chị chen ngang:
– Nay trốn làm dẫn ghệ đi chơi hả mậy?
– Gì má? Tôi liếc nhẹ qua thì thấy em hơi ngại mà không nói gì. Cứ như vậy chúng tôi ngồi tâm sự thêm 1 tiếng nữa. Được biết, em tên là N, nhìn khá xinh và thân hình thì ôi thôi đến giờ tôi mới để ý, cũng đầy đặn ra phết chứ đùa. Em năm nay đã 19 tuổi kém tôi một tuổi, cao 1m64. Em nghỉ học từ năm lớp 6 và đã đi làm lâu hơn tôi 2 năm. Em nói chuyện khá dễ thương và hơi “nhà quê” nhưng không sao, đó cũng là cái gu của tôi, quê xíu mà lại dễ hehe.
– Tính tiền đi chị già! Thôi mình đi lấy xe em! Tôi tiếp…
– Rồi thôi tao cho mày đó, coi như mừng mày có ghệ đi! Bả nói tự nhiên…
– Thiệt hả, vậy cảm ơn bà chị già nghe, hôm nào em ghé cafe tiếp! Tôi vui vẻ đáp trong khi dựng xe lên.
– Lên xe đi em, anh chở cho đi lấy xe nè, nãy giờ chắc xong rồi á!
– À dạ! Em líu ríu trèo lên nhưng không quên giữ khoảng cách với tôi trên xe.
Tôi nổ máy và không quên giật nhẹ đầu xe một cái làm em sợ hãi mà ôm lấy tôi. Em ngại buông tôi ra và không quên nhắc tôi:
– Anh làm cái gì vậy, đi đi anh! Em lí nhí…
Tôi chỉ cười nhẹ rồi phóng xe đi đến chỗ sửa xe khi nảy. Vào trong lấy xe thì sẵn tiện tôi đưa em về đến nhà, sau khi tạm biệt thì cũng không quên xin số điện thoại mà tối nhắn tin làm quen…
Phần 2
Về đến nhà, tôi dựng xe và đi vào trong, ném cái chìa khóa sang một bên thì thấy thằng em tôi đang ngồi bấm cái gì đấy, tay nó vừa kéo vừa nhấp lia lịa, tôi còn nghe cả tiếng bằng bằng, rèn rẹt:
– Mày chơi cái gì đó K?
– Em chơi free fire!
À hóa ra là chơi lửa, nhớ cái thời con nít hồi xưa. Hồi đó còn hay cởi truồng tắm mưa, bắn bi rồi chơi các trò chơi nhân gian mệt mà vui biết bao, còn bây giờ con nít đa phần điều có điện thoại, chơi với lửa. Tôi tát vào đầu nó một cái bốp và cũng không quên dặn nó đi học bài. Tôi mệt mỏi ngả lưng xuống cái võng cạnh bên, lôi cái điện thoại ra lên truyenheo.net đọc vài truyện để giết thời gian. Đọc được tí thì tôi lại đói, thế là lết cái thân hơn 60kg xuống sau nhà, tìm cái gì đó ăn cho đỡ đói. Tầm 1h, đang nằm võng lim dim thì điện thoại reo lên một âm thanh báo tin nhắn, lại tổng đài chứ gì? Nhưng không, là tin nhắn của em N hồi sáng:
~ Alo, anh T ơi!
~ Anh đây em, có chuyện gì vậy?
~ À không có gì đâu anh, em nhắn tin cảm ơn anh thôi à. Hồi sáng hong có anh chắc em dẫn bộ mệt lắm, em cảm ơn anh nha!
~ Không có gì đâu em. Mà nè, hôm nào em có rảnh không, được thì đi cafe với anh không?
~ Em cũng không biết nữa, mà chắc ngày mốt chủ nhật em rảnh á. Mà thôi anh có làm gì thì làm đi nha, em đi mua đồ một lúc!
~ Oke em, vậy hẹn em 10h chủ nhật nha, chỗ cái quán hồi sáng anh với em gặp nhau ấy!
~ À dạ, bái bai anh!
~ Bai em!
Tôi thoát mess và bật nhạc lên, trong đầu cứ hiện lên cái thân hình đó, cặp mông đó… Ôi thôi, ta nói nó đã lắm. Nhất định bằng mọi giá phải đụ được em gái này mới thôi. Suy nghĩ một lúc thì tôi thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh lại thì đã gần 5h chiều, tối đó ăn uống xong, tắm rửa sạch sẽ thì 8h mẹ nó rồi, chui vào phòng tiếp tục nhắn tin cho em đến 11h đêm(đoạn này cũng chỉ nói chuyện bô lô ba la chơi thôi nên tôi không kể cụ thể nhé anh em).
– Anh T(thằng em tôi gọi)
– Gì mậy?
– Mắc đái không, đái cái đi rồi hai anh em mình lại kia chơi!
– Ừ đái cái đã, tự nhiên tao cũng mắc!
Nói xong tôi kéo quần xuống, lôi thằng đệ ra định thỏa mãn thì tôi giật mình tỉnh giấc, không nói nhiều liền lấy tay bóp mạnh đầu cu, đau điếng nhưng vẫn phải cố chứ không thì ướt hết cả đệm, rồi mặt mũi tôi để dưới mông à? Từ trước tới giờ trong đời tôi có rất nhiều giấc mơ, nào là mà đuổi, chó cắn… vv, nhưng chỉ có mỗi giấc mơ đi đái là thành hiện thực. Tôi có thói quen là buổi tối không bao giờ mặc sịp, thường thì tôi ở trần và mặc mỗi cái quần cộc rồi ngủ nên việc bóp cổ thằng đệ khi nảy là khá dễ. Tôi bước ra ngoài, loạng choạng đi ra sau đẩy nhẹ cách cửa kêu ken két, vào toilet giải quyết nỗi buồn xong xuôi lại chui vào phòng ngủ tiếp để lấy sức để mai còn đi làm. Sáng hôm sau vẫn như thường lệ bắt đầu một ngày làm việc căng thẳng và mệt mỏi. Vào trong thì chạm mặt P, người yêu cũ của tôi.
Cách đây khoảng 2 năm trước, chúng tôi cũng quen biết rồi yêu nhau ở trong công ty này. Em đã có một mối tình 6 năm với người học chung cùng lớp trước khi chia tay tên kia và đến với tôi. Từ những lần đi chơi cùng nhau, về cùng nhau, vui cùng nhau hay thậm chí là làm tình với nhau nhiều lần nhưng tôi rất yêu em. Được biết em đã mất trinh nhưng tôi không quan trọng điều đó. Vì lý do cô ấy còn ham chơi, quá nhiều mối quan hệ bên ngoài đôi lúc cũng làm tôi khó chịu. Một lần cô ấy cùng gia đình lên thành phố 2 tháng, xa nhau tôi nhớ em nhiều lắm, lâu dần thì em ấy bắt đầu có biểu hiện nhạt với tôi, em nhắn tin cho tôi rằng muốn cần thời gian để suy nghĩ lại chuyện của hai đứa, em không thể phân biệt được đó có phải là tình yêu em dành cho tôi hay không, hay chỉ là cần người quan tâm trong lúc bị tổn thương do tên kia gây ra. Tôi vừa buồn vừa tức mà cố khuyên nhủ em, tôi nhớ em.
Cứ như vậy thêm 1 tuần thì em đã chủ động nhắn tin chia tay tôi với lý do không hợp nữa. Tôi còn nhớ như in câu mà em đã nói: “Em đã bị ảnh hưởng bởi thời gian một chút”! Tôi năn nỉ và cố gắng hết sức nhưng không thể. Em đã tuyệt tình với tôi. Đến khi làm lại, gặp mặt nhau tôi đã xin em quay lại nhưng em đã không muốn, đến lúc này thì tôi nhận ra tôi chỉ là kẻ tạm thời, tình cảm của tôi không hề bằng những mối quan hệ bạn bè bên ngoài của cô ấy, cũng chính vì bạn bè mà em đã bỏ rơi tôi, để mặc tôi chìm trong sự cô đơn và tuyệt vọng.
Tuy chỉ yêu nhau hơn 3 tháng, nhưng đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là tình yêu, thế nào là cảm giác có người bên cạnh, bây giờ ngồi kể lại cho anh em nghe mà trong lòng còn nhớ và yêu em. Đến hiện tại chúng tôi cũng hay gặp nhau nhưng không nói với nhau câu nào, hoàn toàn coi đối phương là người xa lạ… Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua nên tôi cũng không nhắc lại nữa, tôi đã đốt hết đồ kỷ niệm, xóa hết ảnh chung với nhau, hủy kết bạn trên mạng xã hội và cũng như đã hoàn toàn quên được em ấy. Quay trở lại vấn đề đi làm khi nãy, vào trong thì cũng như thường lệ, việc ai nấy làm đến 5h chiều thì được về. Bước ra khỏi công ty cứ như là được thoát khỏi trại giam vậy, cảm giác vừa đã vừa sướng, nhanh chóng lấy xe chạy thật nhanh về nhà, ăn uống nghỉ ngơi rồi nhắn tin cho em N mới biết nữa chứ, mai là chủ nhật rồi, chúng tôi đã hẹn nhau là đi cafe rồi kia mà…
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận