Chiếc xe Mercedes đời 2000 màu trắng lướt nhanh trong bóng đêm của một cơn mưa mùa hè tầm tã. Những hạt mưa rơi trên kính phát ra những tiếng “bụp, bụp” cứ như muốn phá vỡ tấm kiếng để chui tọt vào xe. Đang lái chiếc xe Mercedes ấy là một người đàn ông tuổi trạc cỡ 35, dáng vấp chững chạc, ăn mặc tử tế. Người ấy chính là bác sĩ Sơn, hiện đang công tác tại bệnh viện Calgary Hospital Medical Center trong vùng Calgary, Alberta. Sơn là một bác sĩ gia đình và lại còn là một bác sĩ chuyên về sản phụ nổi tiếng của vùng Calgary. Sơn lái xe đến California để thăm một người bạn nhân dịp chàng được nghỉ phép một tuần.
Mưa vẫn rơi tầm tả, khuôn mặt Sơn trở nên căng thẳng và hơi lo. Sơn hơi lo là vì trời đang mưa lớn quá đêm nay không biết Sơn có trở về được khách sạn nào đó để trú không. Trời càng khuya và những hạt mưa càng như nặng hạt hơn. Đường xá giờ này đã vắng bóng xe chạy. Có lẽ vì mưa lớn, hệ thống đèn đường hình như cũng không làm việc. Đường xá tối như mực, trong đêm tối chỉ thấy rõ nhất là ánh sáng từ ngọn đèn pha của Sơn phát ra chiếu rọi sáng cả một vùng.
Xe băng băng trên con đường nhựa, hai mắt của Sơn ngó láo liên trông đường vì trời tối thế này thì rất dễ gây tai nạn. Đi một quãng nữa thì Sơn chợt để ý thấy một bóng đen lớn xuất hiện cùng chiều với mình. Tới gần hơn nữa thì Sơn mới phát hiện ra vật đen lù lù lúc nãy chính là một chiếc xe Mercedes màu đen. Lui cui bên cạnh là một người đàn bà tuổi trạc 40 đang cố gắng tìm ra nguyên do tại sao chiếc xe qủy quái không chịu tiếp tục chạy. Sơn thoáng thấy dáng vấp của người đàn bà trông có vẻ là người châu Á, có thể là người Việt nam của mình lắm.
Sơn dừng lại kế bên người đàn bà dầm dãi trong mưa đang lui cui sửa xe. Thoáng thấy có người ngừng xe lại kế bên nàng, nàng đâm hoảng vội né sang một bên. Nhưng nàng nhìn kỹ người đàn ông bước ra từ trong chiếc xe Mercedes màu trắng ấy thì mới thấy anh ta trông có vẻ là một người đàn ông Việt Nam, khuôn mặt đức hậu, thân hình trông vạm vỡ, ăn mặc rất lịch sự.
Chàng gật đầu nhẹ chào nàng và hỏi :
– Thưa chị, có phải chị là người Việt nam không? Tôi trông có vẻ giống lắm. Chẳng hay tôi có thể giúp gì được cho chị không? Xe chị bị tắt máy à?
Người đàn bà cũng gật đầu nhẹ chào chàng, khẽ đáp :
– Dạ phải, tôi là người Việt nam. Anh đoán trúng lắm. Xe tôi đang chạy đột nhiên bị tắt máy. Tôi không biết sửa máy móc, không biết làm gì hơn là mò mò tầm bậy nãy giờ trong cơn mưa qủy quái này. Tôi tính gọi cho xe lại kéo nhưng điện thoại di động của tôi đã hết pin. Anh có thể xem giùm tí không?
– Được chứ, chị cho tôi thử tí, tôi cũng không rành mấy mấy cái vụ máy móc này.
Sơn sắn tay áo lên, lui cui sửa và đề máy thử xem nó có chịu nổ máy không. Chiếc xe thật là chết tiệt, nó vẫn cứ lì lì ra đó mà không chịu nổ máy.
Sơn lắc đầu ra chiều bó tay, quay sang người đàn bà Sơn nói :
– Xin lỗi chị, tôi cũng không được. Hay là nhà chị ở đâu, để tôi đưa về giùm nhé! Tôi cũng không có bận rộn gì cho lắm. Vả lại trời mưa to thế này, chị đứng mãi đây dễ bị bệnh lắm.
Suy nghĩ một hồi, có nên để cho một người đàn ông lạ mặt chở về nhà giùm không, người đàn bà gật đầu đáp :
– Được. Cám ơn anh, vậy xin làm phiền anh, nhà tôi cách đây cũng còn nửa tiếng đồng hồ mới tới. Tôi sẽ chỉ đường cho anh đi.
– Vậy xin mời chị vào xe tôi. Chị khóa cửa xe cẩn thận và nhớ kỹ địa điểm này, ngày mai chị có thể gọi xe câu về sửa.
Sơn mở cửa để người đàn bà vào trong xong Sơn đóng cửa lại. Sơn cũng chui tọt vào xe.
Người đàn bà sau khi lên xe, tay chân run cầm cập có lẽ vì đã đứng lâu trong cơn mưa tầm tã. Người đàn bà ắt xì liên hồi. Sơn biết có lẽ nàng có lẽ đã bị nhiễm cảm mạo do đứng lâu trong mưa. Sơn an ủi và bắt chuyện :
– Có lẽ là tại chị đứng quá lâu trong cơn mưa lớn thế này. Chị bị cảm rồi, nhưng không sao đâu. À, tôi tên Sơn, bác sĩ Sơn. Tôi sống tại Canada và sang đây thăm một người bạn. Chẳng hay chị tên gì và đang làm gì có thể cho tôi biết được chăng?
Đợi cho hết ắt xì, nàng vội trả lời Sơn :
– Tôi tên Hương, tôi không làm gì cả. Hiện tại tôi sống một mình.
– Chị sống một mình à? Thế gia đình chị đâu?
Hương nhíu đôi mắt mơ huyền đăm chiêu như nhớ lại dĩ vãng xưa, nàng kể :
– Tôi được cha mẹ lo lót cho sang Mỹ lúc tôi 20 tuổi. Trong suốt bao năm ấy tôi vừa đi học vừa đi làm. Đời tôi cũng vất vả ghê lắm.
– Ằt xì… ì
Dừng một chút để ắt xì, Hương tiếp :
– Cho đến một ngày nọ, ông chủ của hãng tôi là một triệu phú để ý đến tôi và cưới tôi về làm vợ. Chúng tôi đã ở được 10 năm nay nhưng chưa có con, chồng tôi là một người giàu có. Không may là chồng tôi đã chết cách nay 5 năm trong một vụ tai nạn. Tôi thừa hưởng cả gia tài và số tiền bảo hiểm của ông ấy. Hiện tại tôi không phải làm việc gì cả vì số tiền gửi ngân hàng của tôi cũng đủ cho tôi sống trọn kiếp này. Hôm nay xui quá, tôi mới đi vũ trường về thì bị một trận mưa lớn thế này làm cho cả thân hình tôi ướt nhẹp thế này.
Xe chạy khá lâu, đường đi đến nhà Hương bây giờ hiện ra khá rộng và dường như quanh đây rất ít có nhà, thấp thoáng Sơn phát hiện ra có một toà biệt thự rộng lớn. Hương chỉ tay về hướng ấy bảo :
– Đó chính là nhà tôi, sắp tới rồi, anh chạy chậm lại tí!
Xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự rộng lớn. Một ngôi biệt thự lớn uy nghi, trông thật đẹp quá. Sơn thầm nghĩ.
Hương bước ra khỏi xe tự mở cổng và mời Sơn lái xe vào trong. Xe Sơn vào tới trong sân, Sơn bước ra khỏi xe đi theo Hương vào trong. Chợt Sơn để ý thấy dáng đi của Hương lao chao như người say rượu, nàng có lẽ sắp đi không vững nữa. Sơn vội tiến tới, đặt tay vòng sang người Hương, nhẹ đỡ nàng và hỏi :
– Chị có sao không? Chuyện gì vậy?
Nhìn sắc mặt trong đêm khuya của Hương, theo cặp mắt chuyên nghiệp của Sơn thì Hương như đang trúng gió. Sờ nhẹ vào trán Hương, Sơn bỗng cảm nhận nó hình như lạnh ngắt. Phải rồi, Hương chắc chắn là bị trúng gió rồi. Sơn vội ôm trọn lấy cả thân thể ngọc ngà của Hương bồn g lên và đi thoăn thoắt vào phía trong nhà. Lấy xâu chìa khoá trên tay Hương, Sơn tra từng chìa vào cánh cửa cái để mở. Cánh cửa bật mở, Sơn xốc vội Hương vào bên trong, mang thẳng Hương lên phía trên lầu mà Sơn biết đó thường là phòng của chủ nhân.
Đẩy nhẹ cánh cửa vào, Sơn đặt Hương trên chính chiếc giường của Hương. Là một bác sĩ chuyên nghiệp, thành ra Sơn không lúng túng trước một tình thế thế này. Sơn tìm thấy ở trong hộc tủ của Hương lọ thuốc Tylenol, lấy cho nàng uống 1 viên. Trong tay Sơn hiện không có dụng cụ y khoa gì cả, Sơn đang đi du lịch chứ có phải đang làm việc đâu mà mang theo các vật ấy làm gì. Sơn đành áp dụng một phương pháp cổ truyền mà đa số dân tộc Việt nam chuyên dùng mỗi khi có người nhà bệnh. Đó chính là “Cạo gió”. Nhưng Sơn chợt nghĩ đến phải cởi áo Hương ra để mà cạo thì Sơn hơi e ngại. Nhưng cứu người là việc quan trọng không thể trễ nãi. Sơn nghĩ nếu Hương biết được chàng lột áo nàng để cạo gió để cứu nàng chắc không đến nỗi trách móc.
Sơn nhè nhẹ, hai tay cởi từng chiếc cúc trên áo Hương ra. Vừa cởi Sơn vừa để ý kỹ thật kỹ Hương dưới ánh đèn sáng trưng. Sơn thốt lên khẽ “Hương đẹp thật”. Đúng thế Hương đẹp thật. Hương vẫn còn xinh đẹp trong ở cái tuổi 40 mà nếu so sánh với các người đàn bà khác thì Hương cứ vẫn còn như cô gái 20. Điều đó cũng dễ hiểu vì Hương đâu cần làm gì, nàng không phải lo lắng gì cả, nàng lại dùng các thứ mỹ phẩm cao cấp để trang điểm.
Sơn dừng tay lại hai mắt chàng nhìn kỹ khuông mặt Hương. Nàng đẹp quá! Gương mặt trái xoan, đôi mắt nàng nhắm nghiền, hai hàng mi cong cong chập lại dưới đôi mày phụng. Hương trông mới đẹp và dễ thương làm sao. Đôi môi nàng kẻ hình trái tim, ôi đôi môi anh đào xinh quá. Sơn giơ tay nhẹ khẽ vuốt má Hương một cái. Má nàng thật mịn, nhưng vẫn còn lạnh. Sơn cúi nhẹ hôn lên má Hương một cái “làm quen”. Lúc bấy giờ các cúc áo trên chiếc áo dạ vũ của Hương đã được bật ra. Hai mắt Sơn chuyển lẹ về vùng ngực đang nhô cao của Hương. Ở cái tuổi này mà đôi nhũ hoa của nàng vẫn còn nhô cao và phải nói là bự. Hai trái đào tiên của Hương bự như hai trái bưởi. Sơn thử mân mê hai bàn tay mình vào trên hai vú của Hương. Sơn khẽ nhè nhẹ bóp 2 cái vú căng cứng đầy sức sống. Sơn để ý thấy tim của Hương giờ có vẻ đập nhè nhẹ, hơi thở nàng nhè nhẹ và như thế mỗi khi nàng hít thở thì 2 trái đào tiên cũng theo nhịp ấy mà lên xuống nhìn rất mê hồn.
Sơn mân mê nhẹ hai tay trên thân thể của Hương. Rồi như chợt nhớ đến phải cạo gió cho Hương, Sơn tuột vội cái áo dạ vũ của Hương ra khỏi thân thể nàng. Bây giờ Hương chỉ còn lại mỗi cái quần lót dính lại trên khu vực cấm “sờ” của đàn ông. Xoay Hương nằm sấp, Sơn lấy ra trong túi áo chai dầu nóng và đồng 1 dollar. Thoa dầu nhè nhẹ trên lưng của Hương, hai tay Sơn như mân mê, những ngón tay Sơn thật tuyệt diệu làm sao, nó chạy dài trên lưng Hương uyển chuyển như một người nhạc sĩ đang chơi đàn piano. Rồi Sơn dùng đồng 1 dollar quào trên lưng Hương. Phương pháp này thật linh nghiệm, từng lằn đỏ nổi lên dài theo đường cạo của Sơn. Tay Sơn di chuyển tới đâu thì lằn đỏ xuất hiện ở đó.
Mà phải nói là bác sĩ Sơn mát tay. Cạo một hồi Sơn để ý thấy Hương khẽ cử động. Dường như Hương bây giờ đã biết Sơn đang làm gì mình. Nhưng nàng vẫn để yên như thế, nàng đang cố tận hưởng phương pháp cạo gió mới mẻ này. Rồi như Sơn cũng nhận ra là Hương đã dần tỉnh lại sau một hồi cạo gió và sự trợ giúp của thuốc.
Hương khẽ quay đầu lại nhìn Sơn và mỉm cười. Hất mớ tóc dài sang một bên, giờ mặt nàng đã lấy lại hồng hào. Càng nhìn Sơn càng si mê. Sơn ú ớ :
– Xin lỗi Hương, tôi… tôi…. tôi không biết cách nào hữu hiệu nhất hơn cách này.
– Không sao đâu! Thật ra tôi phải cám ơn anh mới đúng, không có anh giúp đỡ chắc tôi có thể trúng gió bị chết rồi.
Hai tay Sơn lúc bấy giờ vẫn để yên trên lưng của Hương. Sơn không nỡ bỏ ra. Sơn nói :
– Hương đẹp thật. Trong cuộc đời tôi chưa thấy ai đẹp như Hương.
Hương xoay cả thân hình lên hướng về phía Sơn. Hương ngồi dậy, 2 trái đào tiên giờ quay thẳng về hướng Sơn. Hương nhè nhẹ kéo cổ Sơn lại gần, nàng hôn lên má Sơn một nụ hôn, nói :
– Em cám ơn anh. Cám ơn anh trong lúc thế này.
Lời nói dịu ngọt thêm vào đôi mắt đa tình nhìn thẳng vào cặp mắt Sơn như thôi miên làm cho Sơn trở nên man dại, Sơn không còn có thể nghĩ gì cả. Hương lột bỏ tất cả áo quần của Sơn ra quăng sang một bên. Sơn bấy giờ trần truồng như nhộng. Con cặċ của Sơn giờ vươn thẳng đứng chào cờ.
Sơn ôm cứng Hương trong vòng tay, xiết chặt nàng Sơn hôn lên bờ môi anh đào, cái lưỡi Sơn như con rắn, bò bò từ từ vào trong miệng của Hương rà tìm lưỡi nàng. Lưỡi gặp lưỡi quấn quýt nhau như 2 con rắn quấn nhau. Họ say sưa nút lưỡi nhau. Sơn thả nhẹ hai tay, tay Sơn đặt nhẹ lên hai trái đào tiên săn cứng của Hương mà xoa, mà bóp. Sơn đè ngửa Hương ra giường, hai tay chàng mân mê rồi lại vò bóp vú nàng. Đôi tay điệu nghệ xoa nắn làm cho Hương cảm thấy sung sướng vô cùng.
Sơn thè lưỡi liếm khắp mặt Hương, rồi dần dần lên khắp thân thể nàng. Lưỡi Sơn chạy dài đến vú Hương, nó rà rà xung quanh. Sơn đánh lưỡi qua lại xung quanh đầu vú của Hương, Sơn như cảm thấy vú Hương liếm ngon lắm. Rồi Sơn vụt đầu xuống nút vú Hương. Sơn nút say mê trong khi tay kia còn đang làm nhiệm vụ “tạo phê” cho Hương. Tay Sơn di chuyển bò bò trên người Hương, 5 ngón tay như năm con rắn thi nhau bò lên bò xuống trên thân thể Hương. Ngón tay Sơn di chuyển đến đâu thì Hương như cảm thấy trong người có năm con sâu di chuyển đến ấy. Sung sướng Hương hai tay vò lấy đầu của Sơn vò vò chắc là cho bớt “phê”.
Sơn bỏ vị trí núi đồi và lui về đánh trận tại miền đồng bằng sông Cửu Long. Hai tay Sơn tuột luôn cái quần lót mỏng dính còn sót lại trên thân thể nàng. Một vùng cỏ thiên nhiên, bát ngát hiện ra trước mắt Sơn. Đồng cỏ thay vì xanh thì nó đen nhánh như gỗ mun. Những sợi lông quăn quăn ở trên cái Ɩồŋ nàng trông thật dễ thương làm sao. Sơn đưa tay đặt nhẹ trên đám lông và vuốt thật nhẹ lên trìu mến, thân thương.Vạch bờ cỏ ra thì Sơn phát hiện một hang động ăn sâu tuốt vào trong. Sơn thử dùng một tay banh hai mép Ɩồŋ Hương ra, còn tay kia hai ngón chụm lại và đẩy tuốt vào trong.
Thân hình Hương rung nhẹ, có lẽ vì sướng. Hai ngón tay Sơn tiếp tục bò dần vào trong Ɩồŋ nàng. Sơn móc móc hai bên, thì ra phía bên trong thật là trơn tru lắm. Sơn di chuyển hai ngón tay, thọc ra thọc vô trong Ɩồŋ của Hương. Sơn móc, kéo, rị nhè nhẹ làm cho Hương uốn éo giống như con rắn. Hương rên lên khe khẽ :
Để lại một bình luận