Lợi mừng rỡ, cám ơn rối rít. Đêm hôm đó, Lợi thức đến hai giờ sáng ngồi lo viết lá thư, trình bày chuyện của chàng và Hương, những lời vàng ngọc của ba má Hương và xin ông bà Tám chọn ngày tốt, mang cau trầu lên nói chuyện với ba mẹ Hương. Sáng sớm hôm sau, chàng mang thư ra bưu điện gởi trước khi đến trường, rồi đêm ngày thấp thỏm đợi chờ tin vui. Lợi từ trường vừa về đến nhà, thì người phát thư cũng vừa tới. Chàng nhận lá thư dầy cộm của ông bà Tám gởi lên với niềm vui òa vở trong lòng. Không kịp thay quần áo, chàng vội vàng xé lá thơ ra đọc ngấu nghiến. . .
Mỹ tho, ngày. . . tháng. . . . năm 19. . . Lợi con! Lẽ ra ba đã hồi âm ngay sau khi nhận được thư con, nhưng vì có nhiều việc quan trọng cần phải giải quyết nên mãi đến hôm nay, sau khi đã hội ý cùng ông bà nội, chú bác, cô di, cậu mợ họ hàng. Mai và mẹ đã quyết định nên gởi lá thư này cho con rõ. Như con đã biết, gia đình ta tuy không phải là dòng dõi cao sang quyền qúy, nhưng cái nền tảng của ông cha để lại bao đời nay, ba luôn luôn giữ gìn sao cho được tiếng thơm với họ hàng. Dù nghèo cho sạch, rách cho thơm, trước sau như một, truyền thống của dòng họ nhà ta là luân thường đạo lý trên hết, phải không con? Sở dĩ ba phải nói dài dòng như vậy là để con thấu hiểu tấm lòng của ba má. . .
Lợi con, trước hết ba muốn nhắc lại câu chuyện ngày trước của đời ba cho con rõ. Từ cái thời còn mài đủng quần ở trường tiểu học, ba và bác Tư ( ba con Mai nhỏ) là một đôi bạn thân thiết, lúc nào cũng như bóng với hình. Từ việc học ở trường cho đến những ngày chăn trâu, đuổi vịt, lúc nào ba và bác Tư con cũng bên nhau, chia sẽ nhau từng nắm cơm, hạt muối. Đến cái ngày chiến tranh xảy ra, ba và bác Tư cùng tình nguyện vào chung một đơn vị, cùng sống chết, an ủi nhau như hai anh em ruột thịt. Ba nhớ cái ngày đơn vị của ba bị phục kích, ba bị thương ngay trong loạt đạn đầu của địch, hàng ngủ bị ran rã, mạnh ai nấy lo tìm đường thoát hiểm. Bác Tư con vẫn can đảm cõng ba chạy dưới làn đạn như mưa. . . ơn cứu tử của bác Tư, ba không bao giờ quên dược.
Ngày nay gia đình ta nhờ ơn đức tổ tiên mà khấm khá, ba vẫn nhớ, tìm mọi cách để đền ơn bác Tư mà chưa có dịp, thì. . . xảy ra chuyện của con. Lợi con, Con có biết là sau khi con trở về Sài Gòn nhập học được một thời gian thì bác Tư con phát hiện, đứa con gái duy nhất của bác, tức là con Mai nhỏ, đã mang thai được bốn tháng. Bác Tư con tra gạn mãi nó mới thú thật, tác giả chính là con. Lợi con! Sự thật đã như thế rồi, dầu muốn dầu không ba cũng phải có trách nhiệm. Ba đã họp toàn bộ gia tộc nhà ta chồng vợ. Thời gian không còn bao lâu nữa vì bụng con ba càng ngày càng lớn, ba không thể muối mặt mà để cho bác Tư con xấu hổ với mọi người vì có một đứa con gái chửa hoang. Ba và mẹ con đã đồng ý là ngày 31 tháng nầy, sẽ làm lễ thành hôn cho hai đứa. Ba mẹ đã in thiệp và gửi đi khắp họ hàng thân thuộc. Còn đây là số thiệp dành cho con để mời bạn bè trên đó về tham dự. . . Lợi nghe như sét đánh ngang tai, chàng thẩn thờ nhìn tấm thiệp hồng với những hàng chữ như đang nhảy múa trước mắt. Trân trọng báo tin, lễ thành hôn của con chúng tôi:
Chú rể: Trần Thanh Lợi. Thứ nam của ông bà. . . Sẽ làm lễ thành hôn cùng cô: Lê Thị Mai. Trưởng nữ của ông bà. . . . . Hôn lễ sẽ cử hành tại Đình làng. . . . . .
[= Hết =]
Để lại một bình luận