Tôi bước vào nhà bếp với một giỏ đựng đầy quần áo bẩn và đã thấy con trai ở đó. Hoàng Tử, biệt danh mà tôi gọi con trai. Đó đã là 1 giờ chiều và Hoàng đang ngồi ở bếp ăn sáng.
Dưới mái tóc vàng bẩn như giẻ lau là đôi mắt xanh sâu thẳm, đôi mắt này khi nhìn vào bạn có thể làm bạn bị mất tập trung và giả vờ nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt màu xanh, cùng với vẻ ngoài nam tính và một vóc dáng thể thao, kết hợp trong người thanh niên này toát ra sức hút mạnh mẽ.
Tôi có thể cảm nhận điều đó, và tôi là mẹ nó. Tôi chẳng bận tâm lắm khi có rất nhiều cô gái trẻ và thậm chí mẹ của chúng mong được sự chú ý của con trai tôi.
Đôi khi tôi cảm thấy như anh chàng này không phải là con trai tôi vậy. Như thể tôi đang ở trong một câu chuyện cổ tích, trong đó tôi là 1 cô thôn nữ trẻ và xinh đẹp, được trải qua 1 đêm huyền diệu trên giường của vị vua đẹp trai và toàn năng nhất trong vũ trụ, và phần thưởng cho cơ thể đồng trinh của tôi là được nuôi vị hoàng tử trẻ này đây.
Tôi biết rằng điều này thật điên khùng, nó là con trai tôi. Tôi nhớ rất rõ buổi sáng tôi sinh nó ra, sau 12 giờ đau đớn lâm bồn, tôi đã chào đón chàng trai này ra đời. Hoàng là tất cả đối với tôi.
– Chào buổi sáng, con trai – Tôi nói một cách mỉa mai, nhưng nó không nghe thấy. Mỗi lần cầm điện thoại là nó chúi mũi vào chẳng để ý gì xung quanh.
– Dạ? – Nó kéo tai nghe ra và nhướng mắt hỏi lại.
– Mẹ nói chào buổi sáng…
– Chào mẹ – Hoàng đáp lại và cho tôi một nụ cười trước khi xúc một muỗng bột ngũ cốc vào miệng. Chưa đầy 2 tuần nữa là nó sẽ 21 tuổi, và vào mùa thu nó sẽ quay trở lại vào đại học cho năm cuối cấp của mình, vậy mà nó vẫn chỉ ăn sáng với ngũ cốc có đường.
Theo một số cách Hoàng vẫn còn là một đứa trẻ, mặc dù nó đã là 1 người đàn ông về mặt pháp lý, có thể đi bỏ phiếu và đi lính được rồi, nhưng với tôi nó vẫn là cậu bé con. Nhưng lạy Chúa nó giống ai thế không biết, nó chả giống với người chồng cũ của tôi 1 tí nào.
Toàn, chồng cũ của tôi rất thông minh, nhưng ông không bao giờ nhìn thấy, không bao giờ nhận ra rằng, yếu tố di truyền ở đây hầu như là không có. Thằng con ông đã phủ nhận hoàn toàn điều đó.
Làm thế nào mà 1 người thấp, mắt nâu, làm kế toán, bị hói khi 30 tuổi lại đẻ ra thằng con đẹp trai, mắt xanh, là đội trưởng đội bóng đá trung học. Trong khi bố nó từng là chủ tịch của CLB toán học?
– Có chuyện gì vậy?
– Sao hả mẹ?
– Con có kế hoạch gì cho hôm nay chưa?
– Mẹ ơi, con mới dậy mà.
– OK, nhưng con cần phải đi cắt tóc. Trông con nhếch nhoách như 1 kẻ ăn mày vậy.
– Được rồi…được rồi…
Tôi đi xuống tầng hầm, ném vào máy giặt đống quần áo nó vứt trên sàn phòng tắm, và tôi nhận ra rằng 1 cái trong đống áo sơ mi có lỗ rách trên đó. Không lớn lắm, nhưng chắc là cần phải mua áo mới thôi.
Sinh nhật 21 của Hoàng sẽ đến trong vòng chưa đầy hai tuần nữa, và tôi nhắc bản thân mình phải đi mua quà sớm.
“Hoàng tử” đã ăn xong và xếp đĩa vào máy rửa bát khi tôi trở lại nhà bếp. Khi đứng cạnh tôi cảm thấy như nó đã cao vượt qua tôi. Tôi cảm thấy như mình là con mèo Munchkin vậy.
– Hoàng này – tôi lên tiếng.
– Dạ – nó lầm bầm trong miệng.
– Con muốn gì vào ngày sinh nhật?
– Sinh nhật của con?
– Ừ. Nó sắp đến rồi. Mẹ chưa mua quà đâu.
– Chả có gì – Hoàng nhún vai.
– Đừng nói thế Hoàng. Mẹ phải mua cho con cái gì đó. Con phải cần một cái gì đó chứ.
– Ý mẹ là 1 bộ Xbox mới? – Nó hỏi một cách mỉa mai.
– Đừng có mơ. Ý mẹ là con có cần quần áo mới không?
– Con cũng nghĩ vậy.
– Chết tiệt, Hoàng – Tôi kêu lên trong sự bực tức.
– Thế mẹ muốn con nói cái gì đây?
– Mẹ muốn con suy nghĩ nghiêm túc, và cho mẹ một danh sách: áo, giày, dép, quần short, đồ lót?
– Được rồi, mẹ. Mua cho con vài cái xịp trắng nhé.
– Ôi trời ơi, Hoàng. Mẹ sẽ phải làm gì với con đây hả?
– Mẹ – Nó nói trong khi khoanh tay và tựa lưng vào tủ bếp. Ôi Chúa ơi, tôi nhận ra khi tôi nhìn nó, nó cũng nhìn lại tôi bằng cái nhìn đó. Ánh nhìn đó nó dùng để bỏ bùa mấy đứa con gái. “Thật ra thì…” nó nhìn tôi bằng 1 nụ cười ranh ma, “…Con suy nghĩ kĩ rồi. Con biết chính xác con muốn gì.”
– Và đó là gì? – Tôi hỏi giọng nghi ngờ.
– Con muốn mẹ dẫn con đi chơi trong ngày sinh nhật.
– Yeah, OK. Bố của con và mẹ có đặt phòng một khách sạn quen. Đó sẽ là 1 đêm vui vẻ – Tôi trầm ngâm, “đi ra ngoài ăn tối với bố con.”
– Con không có ý ra ngoài ăn tối, và chắc chắn là không phải với bố.
– Ý con là gì? – Tôi dựa người vào tủ bếp đối diện, khoanh tay khi nhìn vào đôi mắt xanh đó.
– Ý con là, mẹ đưa con đi. Đi uống rượu với con.
– Ý con là gì, đến một quán bar hả?
– Bar, hộp đêm. Sao cũng được.
– Đừng có đùa, Hoàng! – Tôi nói. Sự tức giận bùng lên trong đầu.
– Con không đùa. Con đủ tuổi vào bar mà. Tại sao chúng ta không thể đi ra ngoài và cùng uống với nhau.
– Con không thích đi với bố sao?
– Không.
– Không?
– Ý con là…uhm… có thể.
– Và con không muốn đi chơi với bạn bè của con vào ngày sinh nhật?
– Yeah, chúng ta đã lên kế hoạch cả rồi đó nhé. Sau đó sẽ đi đâu nào?
– Mẹ không hiểu.
– Oh quên đi. Nếu mẹ không muốn đi, thì quên nó đi.
– KHÔNG! KHÔNG! Mẹ muốn đi. Mẹ chỉ không biết lý do tại sao con muốn đi với mẹ.
– Bởi vì chúng ta là mẹ con mà, con nghĩ sẽ rất thú vị đấy.
Tôi gần như choáng váng với lời của thằng con. Thật sự kinh ngạc. Có bao nhiêu bà mẹ được con mình rủ đi bar cơ chứ?
– OK…Nếu đó là những gì con muốn. Mẹ sẽ đi. – Tôi cảm thấy giống như một cô sinh viên năm nhất được mời đi chơi vậy.
– Được rồi. Đó là một cuộc hẹn. – Hoàng nói và biến mất lên lầu.
Tôi tự hỏi liệu đây có là 1 ý tưởng tốt. Ý tôi là nó sẽ sớm đến tuổi uống rượu hợp pháp, nhưng một người mẹ lại đi bar nhảy nhót với con trai? Tôi đã gần như chết đứng khi nó hỏi như vậy mà không nghĩ về hậu quả.
Phần 2
Đối với tôi đàn ông chưa bao giờ là sở trường, và với tôi Hoàng cũng giống như là 1 vị thần Hy Lạp vậy.
Tôi là 1 con mọt sách. Và trong những năm qua thú vui của tôi luôn luôn là ở trường, rồi sau đó sự nghiệp và cuối cùng là tiền, và tôi phải thừa nhận rằng khi còn trẻ, tôi đã chẳng để ý gì về những điều mà mọi người thấy cần thiết, như vẻ ngoài hoặc sự nổi tiếng… đại loại vậy.
Mẹ tôi, bà ngoại của Hoàng, rất thất vọng bởi sự bàng quan của con gái trong tất cả các vấn đề xã hội. Tóc của tôi là tóc của tôi, quần áo của tôi là quần áo của tôi. Và đàn ông? Vâng họ chắc chắn là một tộc ngoài hành tinh đặt chân lên trái đất này để làm cho tôi điên đầu.
“Tại sao con không làm tóc như thế này thế kia…” mẹ than thở với tôi, hoặc “Con sẽ trông thật xinh đẹp khi mặc cái này…” Nhưng tôi không quan tâm, và tôi cũng không quan tâm mẹ tôi làm gì. Trong thực tế, tôi để tóc theo cùng một kiểu hàng thập kỷ cho tới gần đây khi Hoàng kéo tôi đến cửa hàng nơi nó thường cắt tóc.
Lúc đầu, tôi thấy việc để kiểu tóc mới chỉ phí thời gian, nhưng sau đó tôi phải thừa nhận rằng tôi trông thật tuyệt vời. Và con gái tôi, chị gái của Hoàng, chỉ cho tôi làm thế nào để giữ kiểu tóc này.
Cậu nhóc của tôi quả thật đầy những bất ngờ.
Kiểu đầu mới làm tôi trông giống như 1 người phụ nữ hoàn toàn khác, 1 người phụ nữ cá tính và đẹp hơn. Tôi đã được nhận rất nhiều lời khen ngợi về nó.
Cuối tuần đó tôi kéo Hoàng ra khỏi giường và dẫn nó đi mua sắm. Lúc đó là gần chiều và sau một hồi chống cự thì cuối cùng nó cũng phải bò dậy, miễn cưỡng mặc quần áo và đi cùng tôi đến trung tâm mua sắm.
Khi vào cửa hàng, tôi để cho nó một mình đi lang thang. Tôi biết nó chẳng thích thú gì khi tôi chỉ qua chỉ lại từng bộ quần áo mà tôi nghĩ là sẽ hợp với nó.
Khi chúng tôi đi qua 3 cửa hàng, và mua đủ những thứ cho Hoàng, nó dừng lại để nhìn vào cửa kính của một cửa hàng phục vụ cho phụ nữ trẻ. Bạn biết đấy, dành cho nữ sinh trung học và đại học.
– Con tìm gì trong đó vậy? – Tôi hỏi trong khi muốn đi về.
– Mẹ cần phải mua 1 cái gì đó.
– Cái gì?
– Chúng ta nên mua cho mẹ một số quần áo để đi chơi vào sinh nhật con.
Tôi nghiêng đầu và ném cho Hoàng 1 cái nhìn chế nhạo. “Con đang nói cái gì thế. Mẹ có cả đống quần áo.”
– Thật sao, mẹ?
Tôi rất ngạc nhiên và thích thú. “Mẹ mặc như vậy có gì đâu?”
– Nó chỉ thích hợp với phụ nữ lớn tuổi, còn mẹ trẻ và đẹp. Nếu chúng ta đi ra ngoài, mẹ cần phải ăn mặc giống như vậy.
Cùng lúc đó, nó vừa bước vào cửa hàng vừa nhìn chằm chằm vào ma-nơ-canh như 1 chuyên gia thời trang, để lại tôi một mình chết đứng trong trung tâm mua sắm. Thằng bé này là ai vậy? Nó có phải là con trai tôi không biết nữa?
– Hoàng, mẹ không hợp với cửa hàng này đâu.” tôi nói khi cản nó lại, nhưng nó kịp chọn lấy 1 bộ cánh và đưa cho tôi.
– Mẹ thấy bộ này thế nào? – Hoàng hỏi và cầm nó ướm lên người tôi.
Đó là một cái áo dễ thương, chủ yếu làm bằng cotton và vải thun. Nhưng nó chẳng hợp với tôi chút nào. Nói cách khác, nó là chiếc áo mà 1 cô gái trẻ sẽ mặc nếu cô ấy đang tìm cách để tán tỉnh 1 chàng trai như Hoàng.
– Mẹ không biết nữa, Hoàng. Nhìn trẻ quá.
– Mẹ cứ thử đi – Hoàng đề nghị. Vì vậy tôi lấy nó để làm con vui, khi nó nhìn thấy tôi mặc vào sẽ lại đổi ý ngay thôi mà.
Trong phòng thay đồ tôi cởi áo sơ mi quá khổ và mặc áo mới vào. Tôi đã rất ngạc nhiên rằng nó thật dễ thương, và tôi phải nói rằng tôi mặc rất hợp, mặc dù nó hơi chật và tôn những đường cong trên cơ thể ra hơi nhiều.
– Nó quá trẻ so với mẹ. – Tôi nói khi ra khỏi phòng thay đồ đã thấy Hoàng đứng ngay bên ngoài cửa.
– Nó rất đẹp. Bây giờ chúng ta hãy chọn 1 chiếc váy.
– Một chiếc váy? Hoàng này, bộ này quá chật, và nhìn quá trẻ. Nhìn mẹ thật ngớ ngẩn.
– Chúng ta sẽ đi đến một số nơi… – Hoàng giảng giải – đầy các cô gái trẻ, và mẹ không thể ăn mặc như 1 bà già được. Không phải con đã đúng về kiểu tóc của mẹ sao? Tin con đi, mẹ có ngoại hình và rất hợp để mặc những bộ đồ như thế này.
Tôi dừng lại trong cửa hàng, không nói nên lời. Bây giờ tôi hoàn toàn bị thuyết phục bởi giả thuyết rằng con trai tôi đã bị bắt cóc, và cậu bé này là một kẻ mạo danh gửi bởi một nền văn minh ngoài hành tinh xâm nhập vào Trái Đất.
Trước khi tôi đuổi kịp Hoàng thì nó đã chọn ra một chiếc váy và một chiếc váy ngắn da nhỏ ở đó.
– Con giỡn mặt với mẹ đó hả. Nào chúng ta hãy ra khỏi đây.
– Sao mẹ không thử bộ này đi. Mẹ sẽ trông rất tuyệt đấy.
Tôi có cảm giác kỳ lạ là mình đang không phải mua sắm với con trai, mà là với mẹ tôi. Mặc dù khi nhìn lại, tôi đã nói điều tương tự như vậy nhiều lần với 2 đứa con.
Tôi thay váy trong phòng thay đồ với 1 cảm giác choáng váng. Và bây giờ chiếc áo chật khoe cả ngực và vai của tôi, chiếc váy ngắn da bó sát khoe gần hết đôi chân. Toàn bộ trang phục này làm tôi trông giống như 1 cô gái mười tám tuổi vậy.
Tuy nhiên, khi nhìn vào trong gương, cố gắng đứng bằng ngón chân trên đôi giày cao gót, tôi thấy 1 cô gái trẻ mà tôi đã từng là, hoặc có thể là trước khi tôi có gia đình và có con, và bạn biết không, cô ấy nhìn thật đẹp. Và tôi ghét phải thừa nhận nó, nhưng cũng rất sexy. Đã lâu rồi tôi chưa cảm thấy mình sexy như vậy.
– Thế quái nào mà mẹ lại mua chúng nhỉ? – Tôi nói khi cả 2 bước vào oto – Ngày mai mẹ sẽ đem trả chúng lại.
– Đừng mà mẹ. Mẹ mặc nhìn đẹp lắm.
– Chúng quá trẻ đối với mẹ.
– Nếu mẹ trả lại, thì quên chuyện đi chơi đi. – Hoàng ngồi trong ghế hành khách. Tôi không thể tin được, nhưng nó thật sự bị tổn thương khi nghĩ rằng tôi muốn trả lại những bộ quần áo.
– Thôi được rồi. Mẹ hy vọng sẽ không gặp người quen trong hôm đó.
– Có thể, nhưng họ sẽ không nhận ra mẹ đâu.
Và tôi biết rằng trong sâu thẳm trái tim, Hoàng nói đúng.
Phần 3
Thứ bảy đến, tôi cảm thấy như Cô bé Lọ Lem đi dạ hội. Và mặc dù tôi thích thú về điều đó, Hoàng đã hoàn toàn bồn chồn cả tuần, luôn việc phàn nàn về việc nó không thể chờ đợi được nữa.
Giờ đây tôi đang đứng trong phòng ngủ trong 1 tối tháng Bảy ấm áp ở trước mặt là chiếc gương. Tôi ngưỡng mộ bản thân mình khi mặc những bộ trang phục dễ thương và quyến rũ mà con trai tự tay chọn cho mình.
Khi mới mang nó về nhà, tôi nhận ra rằng nếu là mặc để đi chơi với Hoàng, nhảy múa suốt đêm, thì cần một số phụ kiện.
Đầu tiên là giày. Và trên đường tôi đã thấy 1 cặp đáng yêu nhất của giày cao gót stilettos, và mặc dù có 1 chút thiếu đứng đắn cho 1 đêm đi chơi với con trai của mình, tôi cũng phải mua nó, đặc biệt vì nó nhìn thật nóng bỏng khi mặc với chiếc váy da ngắn.
Và sau đó, khi biết rằng sẽ đến một CLUB đầy những chàng trai trẻ tuổi, tôi đã đi đến cửa hàng Victoria Secret để mua một vài đồ lót sexy, điều mà tôi không làm kể từ khi kết hôn với cha của Hoàng. Chiếc áo ngực cho bộ ngực 34B với một chút ren trắng làm nổi bật làn da lấm tấm tàn nhan.
Để lại một bình luận