Phần 4
Qua hơn một năm, Lưu nhung nhớ không khuây, tình cờ đi đường gặp một nữ lang cưỡi ngựa thong thả đi, có người lão bộc cầm dây cương chen qua sát người, qua rồi lại nhấc tấm khăn che mặt ngoảnh nhìn Lưu, phong tư vô cùng xinh đẹp. Giây lát lại có một thiếu niên phía sau vượt lên, Lưu nói:
“Không biết nàng ấy là ai mà đẹp quá?”, Rồi khen nức nở.
Thiếu niên chắp tay cười nói: “Ông quá lời rồi, đó là người vợ quý phu nhân của ta đấy.”
Lưu hoảng hốt ngượng ngùng xin lỗi, thiếu niên đáp:
“Có gì đâu. Nhưng “Nam Dương có ba ông Cát thì ông chiếm được rồng rồi”[1], ta thì tầm thường có gì đáng nói.”
Lưu nghe câu nói lấy làm ngờ, thiếu niên lại hỏi:
“Ngài không nhận ra kẻ nằm trộm trên giường sao?”
Lưu mới biết đó là chàng họ Hồ, anh em bạn rể với mình, bèn chuyện trò chọc ghẹo nhau rất vui vẻ. Hồ Lang kể:
“Cha mới về, ta định tới thăm, ông đi cùng không?”
Lưu mừng rỡ, theo vào núi Oanh Sơn trên núi vốn có nhà dân bỏ hoang do người trong huyện lánh nạn tới ở. Cô gái xuống ngựa vào, lát sau có mấy người ra đón:
“Lưu quan nhân cũng tới rồi!”
Vào ra mắt ông bà nhạc thấy một gã béo trung niên áo giày sang trọng ngồi trước ở đó, ông già Bì Lão nói đó là anh rể họ Đinh ở Phú Xuyên, mọi người vái chào nhau rồi cùng ngồi. Lát sau rượu thịt bày lên la liệt, mọi người cười nói râm ran, ông già nói:
“Hôm nay cả ba chàng rể cùng tới chơi, có thể nói là cuộc gặp gỡ hay đẹp, lại không có người ngoài, cứ gọi cả bọn trẻ ra làm một bữa tiệc đoàn viên”.
Giây lát ba chị em kéo nhau ra, ông già sai lấy thêm ghế cùng cho ngồi cạnh chồng. Bát Tiên thấy Lưu cứ che miệng cười. Phụng Tiên cũng theo đà mà đùa giỡn chọc ghẹo, Thủy Tiên thì dung mạo hơi kém hơn hai người, nhưng có vẻ nghiêm trang đường bệ, cả bàn cười nói ầm ĩ mà nàng chỉ cầm chén rượu cười nụ. Rồi đó giày dép lẫn lộn, lan xạ thơm lừng, cùng nhau uống rượu vô cùng vui vẻ.
Để lại một bình luận