Có chăng chỉ biết tự trách mình thôi, ngày đó mình có tha thiết níu giữ em đâu…
Những gì tinh khôi nhất của em mình đã lấy đi hết rồi, từ sự trong trắng, thanh xuân tuổi trẻ, ẻm đã cho mình cả một bầu trời kỷ niệm rồi…
Sau này mình có hỏi thăm ẻm nhưng không gặp, cả 2 vẫn là bạn…
Có lẽ vì những năm tháng cả 2 trải qua không thể nào quên đi được…
Giờ ẻm cuộc sống giàu sang, có 2 bé, ở nhà biệt thự đi xế hộp rồi…
Nhưng cho đến bây giờ, mỗi lần hoài niệm về em tôi lại thấy buồn, đó là 1 kỷ niệm hằn sâu suốt cuộc đời không thể nào quên được…
— Hết —
Để lại một bình luận