– Anh không có lỗi gì cả. Em hiểu hết rồi.
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng chỉ còn biết lặng người nhìn Quỳnh. Nàng ngồi hẳn dậy và bỏ tay tôi ra. Nếu theo phản xạ tôi sẽ nhảy xuống giường và chạy biến nhưng không hiểu sao người tôi cứ cứng đờ lại. Quỳnh ngồi gần tôi hơn và tự tay cởi bỏ những gì còn lại trên người. Nàng lại cầm tay tôi rồi nói:
– Anh Tú thấy em có đẹp không.
Tôi đang sợ cứng người từ nãy tới giờ nên không thể mở mồm trả lời câu hỏi của nàng. Như hiểu được điều này, Quỳnh nhìn thật sâu vào mắt tôi rồi hỏi lại:
– Anh thấy em có đẹp không. Em có đẹp được như chị Huyền không.
– Em đẹp lắm – Tôi khó nhọc trả lời.
Quỳnh nhìn sâu vào mắt tôi rồi nàng xích lại gần. Tôi như bị hóa đá chỉ còn biết ngồi ỳ một chỗ phó mặc cho số phận. Lúc này nếu.
Quỳnh muốn chửi rủa hay chém giết gì tôi cũng chịu. Nhưng em không hề giận dữ. Em chỉ nhìn tôi với ánh mắt rất tha thiết và tôi ngỡ ngàng hiểu ra có một điều gì đó khác thường trong cách cư xử của em. Quỳnh ngả đầu vào ngực tôi như một cô gái đang ngả vào lòng người yêu. Nàng khẽ nói:
– Anh thấy em đẹp là tốt rồi. Anh có biết điều em tiếc nhất trên đời là gì không?
– Anh không biết – Tôi bối rối trả lời.
– Anh đừng sợ em không trách tội anh đâu. Anh là người đàn ông xứng đáng được hưởng vẻ đẹp của em. Điều em tiếc nhất đó là không thể trở thành vợ anh?
Tôi giật bắn người bởi câu nói của Quỳnh. Tôi khẽ kéo em ra và nhìn lên khuôn mặt kiều diễm của cô em vợ. Nàng chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp rồi giọng nói ngọt ngào như câu hát lại cất lên:
– Em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khi chị Huyền giới thiệu anh với mọi người trong gia đình. Sẽ thật là trớ trêu nếu em yêu anh, nhưng trái tim em không cho là như vậy. Gần hai năm từ lần đầu gặp gỡ, em không thể quên được anh và tình yêu trong em cứ lớn dần lên theo năm tháng. Trong ngày cười của chị Huyền, em đã khóc cả đêm vì để mất người mình yêu. Em không biết liệu mình có nên hận chính chị gái hay phải hận vì trái tim ngu ngốc của em. Tình yêu đơn phương của em với anh chưa bao giờ tắt và nó còn cháy bỏng hơn khi em biết chị Huyền đã phản bội anh.
Tôi sửng sốt trước những câu nói của Quỳnh. Mắt em đang ngấn lệ. Khi khóc trông em đẹp hơn nhiều. Tôi lau nước mắt cho em rồi hỏi:
– Sao em biết chị Huyền phản bội anh?
– Chỉ cần nhìn ánh mắt của chị ấy và anh Luân trao cho nhau là em hiểu. Hơn nữa cách đây một tuần, khi em đi làm về muộn có ghé vào nhà anh thăm chị ấy vì nghĩ chị gái đang ở một mình rất buồn nào ngờ em thấy anh Luân đi từ trong nhà ra. Em đã tránh kịp nên họ không biết em đã đến hôm đó. Lúc đó đã mười giờ tối rồi.
– Anh cũng mới biết thôi. Nhưng sao em không hận việc anh đã làm với em?
– Vì em yêu anh và em hiểu người em yêu không làm những việc bỉ ổi.
Tình cảm của Quỳnh đã làm cho tôi thấy hổ thẹn vô cùng. Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho em nghe và chờ xem nàng sẽ xử sự thế nào. Không biết Quỳnh sẽ thất vọng thế nào khi tôi làm những việc đó với em chỉ để trả thù. Nhưng Quỳnh lại làm tôi bất ngờ. Em chỉ khẽ lắc đầu rồi nói:
– Anh không có lỗi trong chuyện này. Luân đáng phải chịu như vậy. Em nhận lời lấy anh ta chỉ vì bố mẹ em chịu ơn của bố mẹ anh ta thôi. Anh hãy hứa với em một điều rằng sẽ tha thứ cho chị gái em. Chị ấy cũng chỉ vì yếu lòng mà thôi. Em biết tình cảm con gái đôi khi mù quáng nhưng rất đáng thương.
– Anh hứa là sẽ tha thứ cho chị em. Anh cũng có lỗi với em, anh phải làm gì bây giờ để chuộc lại lỗi lầm của mình?
– Anh đã cho em những phút giây bên anh. Em đã không uống hết cốc nước cam anh pha đâu. Em chỉ mong anh đừng coi thường em. Em có thể quá ngốc khi yêu anh rể. Nhưng tình yêu đâu có tuân theo ý muốn của mỗi người.
Tôi ôm Quỳnh thật chặt. Chúng tôi trần truồng ngồi bên nhau trò chuyện như một đôi uyên ương đang say đắm trong tình yêu. Tôi rất muốn ân ái với Quỳnh thêm một lần nữa nhưng phải cố kiềm chế vì cũng gần tới lúc bố mẹ vợ tôi về.
Tôi hôn Quỳnh thật say đắm và cảm ơn tình yêu mà em đã dành cho tôi. Quỳnh chỉ lặng lẽ gục đầu vào ngực tôi không nói thêm gì nữa.
Năm giờ chiều bố mẹ vợ tôi cùng với Huyền và Luân về tới nhà. Mọi người đều khỏe mạnh và rất vui khi biết tôi về sớm. Luân hỏi han tôi tình hình làm việc còn Huyền thì vui mừng ôm lấy chồng. Bữa cơm hôm đó thật vui, bố mẹ vợ tôi rất mừng vì chuyện tình duyên của hai cô con gái đã cập bến bờ hạnh phúc nhưng họ đâu biết rằng sóng gió đàng ngầm nổi bên trong.
Tối hôm đó tôi nằm ôm vợ trong lòng mà cảnh tượng vợ mình nằm dạng chân cho thằng em đồng hao làm tình cứ lởn vởn trong đầu tôi. Nhưng điều làm tôi thấy mừng nhất đó là Huyền đang hành kinh. Điều này chứng tỏ vợ tôi chưa có mang.
Đám cưới của Quỳnh diễn ra trọng thể sau đó một tuần. Trong thời gian này tôi theo dõi vợ mình thật chặt và không ngừng nói bóng gió chuyện ngoại tình để cô ta dè chừng. Hai mươi ngày sau đám cưới của Quỳnh, vợ tôi có mang. Bố mẹ vợ tôi rất vui vì lúc này Quỳnh cũng đang có mang.
Quỳnh sinh trước vợ tôi một tuần. Em có một cô con gái xinh xắn. Bé gái rất giống mẹ đặc biệt là đôi mắt. Huyền sinh cho tôi một bé trai. Thật tuyệt vời vì thằng bé giống tôi y đúc. Trong buổi lễ đầy tháng con Quỳnh, em cho tôi biết sự thật về bố đứa bé đó chính là tôi. Quá ngỡ ngàng vì sự thật trớ trêu này, tôi chỉ biết lặng người bế con gái mình trong tay.
Sau này tôi mới phát hiện ra Thanh người yêu cũ của tôi là em họ Luân. Khi tôi yêu Thanh hồi sinh viên chúng tôi đã có nhiều kỷ niệm tình yêu sâu sắc. Sau đó tôi đã chia tay Thanh, và rồi em ra nước ngoài du học. Nhưng lý do vì sao em ra đi bất ngờ như thế thì tôi không hiểu. Sự thật là Thanh đã có mang với tôi khi tình cảm hai đứa rạn nứt. Nàng không muốn tôi biết điều này nên đã đi nạo thai và ra nước ngoài. Luân biết chuyện này nên đã tìm cách trả thù cho em bằng kiều cắm sừng tôi. Nhưng tôi lại cắm sừng nó khiến cho oán thù càng thêm chồng chất. Và mối thù của tôi và Luân chắc sẽ còn dày thêm theo năm tháng.
— Hết —
Để lại một bình luận