Phần 4
Một tháng học trôi qua, chúng tôi bắt đầu trở nên thân thiết hơn. Tôi và em đã có thể tâm sự, chia sẻ những điều về bản thân, cả ước mơ và dự định. Em kể về nơi mình đã xuất phát, một vùng quê nghèo ở miền Trung xa xôi (Phải đến khi nghe em nói tôi mới biết, vì chất giọng của em rất nhẹ). Mẹ em mất sớm vì sinh khó đứa em trai, chỉ còn lại ba và bà nội. Nhưng nguồn thu duy nhất của gia đình là làm nông không thể trang trải chi phí chạy chữa cho người bà bị bệnh thận mãn tính. Vì vậy, em phải đành rời xa nhà, cùng bạn bè đến thành phố này tìm việc làm và hiện đang phụ giúp cho một quán cơm, kiêm luôn cả dọn dẹp nhà cửa. Đó là lý do mà em rất có rất ít thời gian, chỉ rãnh rỗi sau 7 giờ tối, khi đã hoàn thành mọi việc.
Tất nhiên tôi tin là em nói thật, nhưng điều đó vẫn chưa giúp giải tỏa được thắc mắc về lời đề nghị kỳ lạ lúc trước. Rõ ràng hoàn cảnh, công việc hiện nay và nó là những thứ chẳng hề liên quan.
Tôi vẫn luôn thắc mắc, nhưng lại tự hiểu mình không nên hỏi thêm, chỉ có thể giữ nó trong đầu mà thôi.
Tôi cũng bắt đầu chia sẽ với em về những ước mơ của mình, dù rằng trước đây vẫn luôn giấu kín, vì biết rằng người với người khác, họ sẽ cười và cho đó là viễn vông. Tôi muốn mình trở thành một tác giả tiểu thuyết, vừa viết vừa vẽ minh họa cho tác phẩm của mình, và phát triển sự nghiệp để gây dựng nên một nơi mà những người có đam mê giống tôi có thể cùng làm việc.
Em không cười. Em đón nhận câu chuyện đó bằng một thái độ hoàn toàn tin tưởng:
– Vậy khi anh có sự nghiệp đó, em có thể tham gia không? !
– Được thôi! – Tôi cười. Cứ luyện vẽ cho tốt đi. Anh cũng cần họa sĩ vẽ minh họa lắm đó!
Dĩ nhiên tôi chẳng biết bao giờ dự định kia sẽ thành sự thật, nhưng khi nói câu này với em, viễn cảnh đó lại hiện ra trong đầu thật rõ ràng, cứ như chuyện của ngày mai thôi. Biết đâu điều đó sẽ là động lực cho em cố gắng thì sao.
Và cố gắng… cho cả tôi nữa.
Tháng nóng qua đi, mùa mưa bắt đầu đến. Mưa rả rích, đặc biệt là rất thường xuyên vào buổi tối.
Mưa cản trở tầm nhìn, đường phố sũng ướt, và mọi người cũng hạn chế ra ngoài hơn.
Phần_ lớn là vậy, trừ tôi.
Chẳng hiểu vì sao, nhưng tôi lại rất thích những giờ dạy cho em. Đối với tôi, đó là nơi duy nhất tôi có thể thoải mái nói chuyện, tâm sự với một người tin mình. Tôi là kẻ thất nghiệp, nhiều lần thất bại trong công việc, nên luôn mệt mỏi, chán nản về bản thân. Tôi không thể lo nổi cuộc sống cho gia đình, nên lại càng mặc cảm, trốn tránh chính cả những người thân. Mỗi buổi tối dài lê thê, khi không dạy vẽ thì tôi lại lang thang nơi các quán cóc, ngắm trời mây và suy nghĩ vẫn vơ một cách cô độc trong dòng thời gian dài lê thê.
Rồi giờ đây, những buổi tối đó không còn vô nghĩa nữa. Ít nhất tôi có thể truyền dạy cho một người đam mê giống mình, đó là em.
Ba buổi một tuần, tôi tự ý tăng thời gian học lên, mặc cho sự ngạc nhiên đến ái ngại của em. Lý do duy nhất tôi đưa ra là vì mình có việc, thuận tiện đường nên ghé qua. Tôi chẳng biết em có tin điều đó hay không, mà thật ra chính tôi cũng sẽ không tin nếu người khác nói với mình như vậy. Đó là sự siêng năng đến bất thường, trái ngược hoàn toàn với mục đích ban đầu khiến đôi lúc tôi phải tự thắc mắc với bản thân mình. Tôi không hiểu mình hoặc có thể là tôi đã hiểu nhưng không muốn thừa nhận: Khi ở bên em, tôi có một cảm giác thật yên bình, thoải mái, như quên đi phần nào khó khăn trong cuộc đời.
Dĩ nhiên trời mưa rả rích, quán sinh tố ven đường kia cũng không thể làm lớp học dã chiến được nữa. Chúng tôi phải chuyển vào một quán nước trong nhà, và nhờ vậy, tôi biết thêm nhiều điều nho nhỏ về em: Món uống em thích nhất là trà chai C2, trong khi đó là món tôi không ưa. Em thích ra ngoài vào buổi trưa (mà lý do mãi sau này tôi mới biết), tôi lại thích ngủ trưa để tránh nắng. Thật may mắn là chúng tôi cũng có một vài điểm giống, như cả hai cùng thích ngồi ngắm mưa và bàn về những câu chuyện phiêu lưu mơ mộng.
Giống thì ít, khác thì nhiều, nhưng điều đó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Những khoảng thời gian ở cùng em thật êm dịu, đến mức tôi tưởng như đã quên đi ngày tháng trôi qua thế nào.
Tôi cũng từng nghĩ những ngày vui vẻ đó sẽ kéo dài mãi, không bao giờ chấm dứt.
Ít nhất… tôi đã từng tưởng như vậy.
“Con người ta sẽ luôn nghĩ mình hiểu rõ bản thân, cho đến khi phải đối diện với thực tế… ”
Câu nói này có lẽ đúng với tất cả, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi cứ tưởng mình luôn hiểu rõ những gì cần làm và không cần, cho đến khi bước chân vào câu chuyện này. Tôi nhận lời đi dạy cho em với một quãng đường thật xa mà chẳng hề có tiền công, tôi lại còn tự tăng số buổi học dù việc đó sẽ thêm phần tốn kém cho bản thân.
Tệ hơn nữa, là tôi cũng bắt đầu quan tâm đến em.
Tất nhiên em vẫn thường xuyên quan tâm đến tôi. Có lẽ đó là sự biết ơn, hoặc cũng có thể là bản năng nhạy cảm có sẵn của con gái. Em dễ dàng nhận ra lúc tôi đang không vui, không khỏe hoặc có tâm sự trong lòng. Trong cuộc sống này, có một ai đó hiểu được mình và quan tâm bằng lời nói cũng đủ khiến tôi cảm thấy dễ chịu, dù rằng nhiều điều là thuộc về cá nhân, thật khó để kể cho người khác nghe.
Tôi không có được sự nhạy cảm đó, nên đành thường bí mật quan sát em. Những giờ học vẽ, thời gian gặp nhau ngắn ngủi được tận dụng tối đa, và tôi bắt đầu có thể ghi nhớ được những biểu cảm, thái độ trên khuôn mặt em. Nhờ đó, tôi cũng nhận ra được lúc em vui, và kể cả lúc em có chuyện buồn, dù đã cố giấu kín.
Khoảng sau hai tháng, em bắt đầu có những biểu hiện lạ, không rõ ràng, nhưng cũng không thể phủ nhận. Nỗi buồn thường ẩn trong đôi mắt của mỗi người, đó là vô thức của cảm xúc, rất khó để che dấu. Và tâm trạng cũng in vào trong tranh vẽ, như một sự phản chiếu của suy nghĩ. Các nhân vật em vẽ ra tuy đúng tỷ lệ, sắc nét hơn nhưng không còn sống động như xưa.
Tôi nhận ra tất cả điều đó, và dĩ nhiên không thể không hỏi em. Dù vậy, câu trả lời nhận được vẫn luôn là:
– Không có gì đâu anh. Chắc em hơi mệt thôi!
Tôi không tin điều đó, thỉnh thoảng cứ lặp lại câu hỏi. Lời đáp cũng lặp lại bằng đúng số lần hỏi của tôi, cho đến khi được sáu lần thì tôi đành thở dài chịu thua:
– Phù… nếu em không muốn nói thì thôi vậy!
Em lắc đầu, vẻ hối lỗi:
– Không phải đâu. Anh đừng giận, không có chuyện gì quan trọng đâu mà!
Tôi nhìn em rồi chậm rãi nói:
– Em thích nghe nhạc chứ? !
Em lắc đầu:
– Dạ… không thích lắm!
– Sao vậy? ! Anh tưởng con gái thì thích âm nhạc mà? !
– Dạ không! Chỗ em ở và mấy nhà xung quanh… thường mở nhạc ồn lắm. Mà toàn những bài hát… có nội dung nghe rất vô duyên!
Tôi bật cười:
– Ra là vậy. Tại vì em nghe chưa đúng âm nhạc thật sự thôi!
Tôi rút điện thoại ra và nói:
– Thử bài này đi. Có hơi lỗi thời, nhưng biết đâu lại hợp với em!
Em nhăn mặt:
– Nhạc tiếng Anh hả? ! Thôi đừng…
– Hồi còn đi học, trường em không có dạy tiếng Anh sao? !
– Có… nhưng mà em học dở môn này lắm…
Tôi xua tay:
– Chẳng sao. Để anh dịch lời trước cho em nghe, rồi từ từ mà cảm nhận bài hát. Đây là bài: “Cry on my shoulder”, có nghĩa “Khi em buồn, hãy khóc trên vai anh”!
Tất nhiên tựa bài hát theo tiếng Việt này là tôi dịch thêm vào cho hay, chứ trong nguyên gốc tiếng Anh chả có dư chữ nào để dịch ra thành câu “Khi em buồn” hết.
“Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em.
Nếu em thấy buồn, cần một ai kia bên cạnh.
Nếu em đang phải xa người yêu, em thấy mình đơn lạnh.
Nếu em cố liên lạc, nhưng chẳng tìm được người bạn nào.
Em có thể trốn chạy, nhưng nào có thể vượt qua.
Những cơn bão lòng, những đêm dài đơn độc.
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận.
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời nào phải mất tiền mua.
Nhưng nếu em muốn khóc, hãy ngã đầu lên vai anh mà khóc em nhé.
Nếu em cần một người thật sự quan tâm đến em.
Nếu lòng em buồn và con tim em giá lạnh.
Khi ấy, một tình yêu chân thành có thể làm được gì?
Anh sẽ chỉ em xem.
… ”
– Lời bài hát… hay quá! – Em tròn mắt.
– Em chưa nghe bao giờ à? !
– Dạ… chưa anh!
– Được! Vậy thì lắng nghe nhé!
Và tôi mở trình nghe nhạc của điện thoại, những giai điệu bắt đầu vang lên:
“But if you wanna cry… cry on my shoulder.
If you need someone… who care for you.
If you feeling sad… your heart get colder.
Yes… I show you what real love can do… ”
Em ngẩng người, khuôn mặt lặng đi, tưởng chừng sắp tan vào dòng âm nhạc. Đúng như tôi đoán, nó đã mang đến kết quả tốt. Khoảng 10 phút sau, tuy giai điệu kết thúc từ lâu, nhưng em vẫn im lặng, cứ như đang suy tư điều gì đó.
Dù vậy, tôi đã trông chờ một phản ứng nào đó tích cực hơn, chứ không phải trầm lắng đến thất vọng thế này. Tôi bắt đầu sốt ruột và phải lên tiếng trước:
– Vậy… em hiểu chưa? !
– Cũng hay… nhưng em không hiểu hết được. Tại vì là tiếng Anh mà!
– Anh không có nói chuyện ngôn ngữ. Anh nói về ý nghĩa của bài hát kìa!
Em gật đầu:
– Vậy thì có mấy chỗ em thấy không đúng. Em đâu có đang xa người mình yêu, với lại… tình yêu của anh là không mất tiền mua à? !
Lần này kẻ ngẩng người chính là tôi. Tôi thở dài, đành xua tay và uể oải nói:
– Thôi… bỏ đi! Em thấy nó hay là được rồi!
Bất chợt em nhìn tôi và mỉm cười:
– Em giỡn thôi! Em hiểu mà… Nhưng em thấy anh còn nhiều thứ phải suy nghĩ quá nên không muốn làm phiền anh! Anh đừng lo, khi nào thật sự cần, em sẽ nói với anh mà!
– Ừ! Vậy thì được! Hứa chắc nhé!
– Em hứa!
Cuối cùng em cũng hiểu được điều tôi muốn nói. Không, đúng ra thì em vẫn luôn hiểu, chỉ có tôi là không mà thôi.
Từ sau hôm đó, em bắt đầu vui vẻ trở lại. Niềm vui của em lan sang tôi, khiến tôi cũng thấy yêu đời hơn. Chúng tôi dành nửa số thời gian của những buổi học để phát thảo chân dung hàng tá nhân vật và bàn về những câu chuyện mới, mà chẳng biết bao giờ mới có thể xây dựng hoàn chỉnh. Dù vậy, đó là giấc mơ của tôi, và cũng là nguồn cảm hứng được truyền cho em.
Có một giấc mơ lớn nhất, đó là tôi có được sự nghiệp của riêng mình, có những tác phẩm riêng nổi tiếng, và em cũng được trở thành họa sĩ vẽ minh họa, được cầm bút mỗi ngày, không phải làm thuê vất vả trong quán xá nữa.
Giấc mơ tươi sáng của những người đang trong viễn cảnh cùng khổ.
Hai tuần lại trôi qua. Vào một ngày thứ sáu, em chợt nói với tôi:
– Trưa mai… anh có rãnh không? !
– Cũng có. Mà để làm gì vậy em? !
– Anh có thể đi chơi với em với em được không. Đến khoảng bốn giờ chiều thôi!
Tôi gãi đầu:
– Chà! Anh có nói em rồi, anh không thích ra đường buổi trưa. Nắng nóng khó chịu lắm!
Em gật đầu:
– Em biết! Nhưng mà ngoài buổi tối, chỉ có giờ trưa là quán vắng khách, em có thể lén ra ngoài thôi!
– Thôi để dịp khác đi! Ngày mai anh muốn nghỉ ngơi!
Em cúi mặt, có vẻ hơi buồn bã. Nhìn biểu cảm đó, tôi hơi áy náy nên nói:
– Xem như để dành dịp này đi! Cuối tháng là lễ hội ma Halloween, em thử cố xin nghỉ một buổi tối, anh sẽ dẫn em đi chơi!
– Lễ hội ma là sao hả anh? !
Tôi bắt đầu giải thích cho em nghe về Halloween, lễ hội có xuất xứ từ phương Tây, về những hoạt động, phong tục diễn ra trong ngày đó như xin kẹo, đèn bí ngô và hóa trang. Em tròn mắt, có vẻ rất thích thú:
– Hay quá vậy anh? ! Ở nước mình cũng có như vậy luôn à? !
– Tất nhiên là không được như phương Tây rồi. Nhưng vài chỗ cũng tổ chức xôm tụ lắm! Em muốn đi thử chứ?
Em gật đầu, cười:
– Dạ! Em muốn lắm!
– Ừ! Vậy thì cố xin nghỉ đi nhé! Hẹn em cuối tháng đó!
– Em biết rồi! Hì hì!
Lời hẹn của chúng tôi xem như được xác lập. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra rằng nó giống như tôi đã mời em đi hẹn hò lần đầu tiên vậy. Dĩ nhiên tôi sẽ rất vui, và cũng rất trông đợi ngày đó.
Dù vậy, nó đã không bao giờ đến, vì chỉ một ngày sau, vào tối thứ bảy, tôi lại nhận được tin nhắn của em:
“Xin loi anh, cho em xin nghi hoc mot thoi gian nhe. Cam on anh ve moi thu va xin loi vi da lam phien anh nhieu qua”
Tin nhắn bất ngờ, ngắn ngủi nhưng đủ để cho tôi sững sờ. Tôi vội gọi lại cho em, nhưng bên trong điện thoại chỉ còn vang lên một giọng nói đều đặn và vô tình:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… ”
Em tắt máy, sau khi để lại một lời nhắn ngắn ngủi đầy khách sáo. “Một thời gian” là đến bao giờ? Nó chỉ như lời hẹn qua loa và vô định vậy.
Nếu chính xác, thì tôi chỉ có thể hiểu theo một nghĩa: Đây chính là lời chia tay của em.
Một thời gian… cho đến mãi mãi.
Để lại một bình luận