Phần 13
Ngày hôm sau thì là ngày của hai bố con Đạt gặp nhau. Mà hình như khi có quan hệ huyết thống, tự nhiên tình cảm giữa Đạt và thằng Sơn nẩy nở thật nhanh.
Nhìn thằng Sơn rồi nhìn mặt Đạt không ai có thể lầm lẫn gì được… hai cha con giống nhau như tạc. Thùy thầm nghĩ…
Nàng không thể tách rời hai bố con Đạt, nếu nàng chọn sống với Nguyên… Khi bàn với Thu về trường hợp nan giải lựa chọn của nàng giữa Nguyên và Đạt thì hình như cả hai người bạn thân này cùng có chung ý nghĩ.
Thùy phải chọn Đạt bởi lẽ nàng đã có thằng Sơn với chàng. Thu trầm ngâm nói với Thuỳ:
– Cũng còn dễ tính cho bà là bà không có con cái gì với ông Nguyên… chứ nếu…
Thu bỏ lửng câu nói… và dĩ nhiên là Thuỳ hiểu…
Còn lại là làm sao đối diện với Nguyên bây giờ? Thùy ngập ngừng nói với Thu:
– Bây giờ trăm sự nhờ bà… tôi chỉ có bà là bạn thân nhất… Tôi sẽ lẳng lặng ra đi không từ giã anh Nguyên vì tôi biết chắc một điều là tôi sẽ không có can đảm để nói thẳng và nói thực trước mặt ảnh… Tôi sẽ dẫn thằng Sơn đi với Đạt về Virginia… Tôi sẽ giữ liên lạc với bà… Khoảng chừng ba ngày sau khi tôi đi bà đến gặp anh Nguyên và giao cho ảnh là thư này… nếu ảnh có hỏi gì bà cứ nói thật cho ảnh biết… chỉ trừ đừng nói chỗ tôi với anh Đạt.
Thu ánh mắt chơm chớm lo âu:
– Ông Đạt đang làm gì? Bà qua bên đó thì công ăn việc làm của bà sẽ ra sao?
Thùy cười nhẹ:
– Bà đừng lo… anh Đạt ảnh nói ảnh đủ sức lo cho tôi và thằng Sơn… ảnh là kỹ sư điện…
Và như vậy là nàng rời xa Nguyên, không một lời từ giã. Hình như việc này vẫn làm nàng thấy nhói đau trong tim mỗi khi nghĩ tới. Đó là nỗi ân hận trong nàng là đã không thể can đảm nói thật hết những chuyện xảy ra cho người yêu mình nghe, trước khi ra đi theo người chồng cũ…
Nguyên giật mình thức giấc. Hình như có tiếng đập cửa… rồi tiếng chuông gọi cửa kêu liên hồi. Chàng chồm người ngồi dậy. Cái đầu nhức như búa bổ làm chàng thấy choáng váng.
Nguyên hơi loạng choạng nhưng rồi cũng gắng bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì chàng thấy Thu tràn vào như cơn lốc, giọng Thu vang vang đầy vẻ lo âu:
– Oh my God, tui tưởng ông có chuyện gì… kêu cửa hoài nảy giờ mà không trả lời trả “dốn”…
Nguyên cười, miệng méo xệch:
– Tui còn sống đây bà… chưa chết… “dô” nhà đi…
Thu nắm cánh tay Nguyên:
– Oh my God, “chiện” gì đây? Làm gì mà mặt mày ông thấy ghê “dầy” nè…
Nguyên lại cười. Cái cô bạn gốc miền Nam của Thùy và chàng lúc nào cũng vậy. Ăn nói… ào ào nhưng rất thật tình và giản dị. Chàng đùa:
– Thì đang bị “dợ” bỏ… Cái gì mà cứ “Oh my God. Oh my God” hoài “dậy”? Bộ tui giống Dracula lắm sao?”
Thu nắm tay người đàn ông kéo vào trong phòng khách, ánh mắt nàng lo âu nhìn trên gương mặt của Nguyên:
– Thì chớ còn cái gì nữa… râu ria thấy mà ghê, mặt mày hốc hác… còn tệ hơn dân homeless… Ăn uống gì chưa… Oh my God… bộ ông uống bia thay cơm sao hả?
Thu huyên thuyên nói trong lúc ánh mắt nàng bắt gặp một lô vỏ chai bia vứt lăn lóc ngổn ngang trong phòng khách. Nàng bước vào cái nhà bếp rất quen thuộc tay nàng mở cái tủ nhỏ lấy cái bao rác.
Thu bước ra lại phòng khách, nàng cúi nhặt mấy cái lon bia bỏ vào cái túi rác trong ánh mắt thản nhiên của Nguyên. Nàng xoay qua nhìn Nguyên, cự nự:
– Còn ngồi đó “dòm” tui nữa… đi tắm rửa, cạo râu rồi đi ăn “dới” tui.
Nguyên nhăn nhó:
– Nhức đầu quá bà ơi. Chắc tui không đi đâu… Ừ… mà để tui đi tắm. Bà ngồi chơi chờ tui một chút…
Làn nước ấm mát từ cái hoa sen làm Nguyên dễ chịu. Kể từ lúc Thùy và Sơn bỏ nhà ra đi, chàng như bị hụt hẫng. Làm như có một cái khoảng trống thật lớn đột nhiên xuất hiện trong đời sống của chàng mà không có cách nào chàng có thể trám đầy cái lỗ hổng đó lại.
Cái khoảng trống đó bàng bạc khắp nơi. Ở buổi sáng… Ở buổi tối… Ở trên cái giường ngủ bây giờ sao rộng thênh thang những trống vắng… Ở nhà bếp… Ở phòng khách…
Ồ thì ra có nhiều khi Nguyên không nhận ra rằng trong cuộc đời chàng có người đã chiếm giữ một mảnh đời trong chàng hoặc đã giúp chàng lấp đầy những khoảng trống ghê gớm của cô đơn và những thói quen lập lại của đời sống thường nhật.
Đến lúc rời xa hoặc chia tay thì chàng mới nhận ra nổi trống vắng mà mọi lúc, mọi khi Thùy đã lặng lẽ chiếm ngự trong chàng.
Đến lúc Nguyên bước ra thì chàng thấy cái phòng khách đã được dẹp dọn gọn ghẽ… Thu thì đang loay hoay trong nhà bếp, mùi cà phê tỏa thơm trong nhà. Chàng chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Thu:
– Ngồi đó đi. Để tui làm cà phê, chiên trứng cho ông ăn bánh mì… tui cũng ngại đi ăn ở ngoài… ở nhà lúc nào cũng thoải mái hơn…
Nguyên cười, chàng nói:
– Cảm ơn bà…
Thu lại… ào ào, tay mang ly cà phê bốc khói:
– Ơn iếc gì… uống cà phê đi ông…
Nguyên cầm ly cà phê trong tay Thu. Ánh mắt nhìn Thu rồi chợt vô tình lướt xuống… người đàn bà tươi mát trong cái áo trắng mỏng, cái nút áo mở hai nút phía trên.
Vú vun tròn trắng mịn lẳng lơ ẩn hiện… Cả tuần nay chàng không gần Thùy… cũng không có đàn bà nào bên cạnh chàng… Nguyên gạt đi cái ý nghĩ thoạt tới trong đầu.
Thu lại xoay người trở lại nhà bếp, vừa đi vừa nói:
– Tui chiên trứng rồi ông “dô” đây ăn sáng…
Nguyên nhìn theo cái mông tròn trịa gọn gàng của người bạn… cái eo thon… chàng lắc lắc cái đầu… từ lâu chàng không để ý đến Thu. Khi có mặt Thùy trong cuộc sống, chàng Thu và Thùy là những người bạn rất thân tình.
Chàng không bao giờ để ý đến hoặc ngắm nhìn Thu như lúc này chàng đang làm. Nguyên thầm nghĩ… chắc mình đang thiếu đàn bà… chàng ngồi và mỉm cười một mình. Dù sao lúc này có Thu cũng còn hơn không.
Chàng nghe tiếng Thu gọi vọng ra… Nguyên cầm ly cà phê ra cái bàn ăn nhỏ ở nhà bếp…
Lúc Thu cúi xuống đặt cái đĩa trứng gà ốp la ánh mắt Nguyên lại vô tình dán chặt trên hai bầu vú tròn căng mịn màng phô bày trọn vẹn trong lúc nàng cúi xuống…
Cái nịt vú trắng tinh nửa kín nửa hở… Nguyên lúng túng quay đi… hình như chàng đang muốn đẩy lui trong lòng chàng cái dục tình đàn ông đang trỗi dậy…
Nguyên ngồi ăn với Thu như chưa bao giờ chàng được ăn sáng một cách ngon lành như vậy. Đã mấy ngày nay chàng ăn uống thất thường, bữa đực bữa cái. Mà thật ra, chàng cũng không buồn nghĩ đến chuyện no đói.
Dĩ nhiên là Thu biết chuyện gì xảy ra giữa chàng và Thùy. Khi Thùy bỏ lại chàng sau lưng một mình trong căn nhà trống trải, thì người đầu tiên chàng gọi điện thoại là Thu.
Và Thu đã cho chàng biết những gì xảy ra với Thùy trong những ngày chàng đi công tác xa. Thu đã an ủi chàng lúc đó:
– Thùy nó khóc quá trời lúc nó đi theo ông xã cũ của nó… nó nói… nó không dám nhìn mặt ông để nói chia tay… Nó cứ khóc “dới” tui, nhờ tui nói là nó xin lỗi ông…
Nguyên dở khóc dở cười:
– Ừ thì Thùy cũng chỉ viết cho tui mấy dòng xin lỗi giống như bà nói.
Giọng Thu lại an ủi:
– Ông có OK không? Ráng chống cho qua “chiện” này… “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”… “Dài” ngày nữa tui tới thăm ông… mình nói “chiện” sau”.
Nguyên nhìn Thu, ánh mắt chàng như dịu đi:
– Cảm ơn bà… tui no rồi…
Thu cười vui vẻ:
– Thôi đi ông… cảm ơn “quài”… khách sáo gì, tui “dới” Thùy như chị em trong nhà…
Tay nàng thu dọn gọn mấy cài đĩa, muỗng trên bàn… Rồi nàng và Nguyên bước ra lại phòng khách. Thu rút hai chân ngồi như con mèo trên cái sô pha nệm da êm ái… nàng với tay lấy cái ví rút ra phong thư của Thùy và trao lại cho Nguyên:
– Thùy có viết thư này, dặn tui giao tận tay cho ông…
Nguyên ngập ngừng cầm lấy lá thư. Vết thương lòng hình như vẫn còn đau xé tâm can.
Nguyên đọc… Những dòng chữ nhạt nhòa trong mắt chàng. Chàng dụi mắt… hình như nước mắt lại tuôn chảy… Không phải là hình như, mà là nước mắt. Ô hay, ai nói đàn ông là phái mạnh?
Nguyên gắng gượng pha trò:
– Đàn ông bị “dợ” bỏ… cũng nhớ “dợ” rồi… Khóc ròng thôi phải không bà… Tui nghĩ bây giờ tui là phái yếu… mấy bà là phái mạnh…
Thu trầm ngâm không nói. Nàng với tay lấy cái hộp Kleenex, lấy ra một cái khăn giấy, dúi vào tay Nguyên:
– Ông khóc thì cứ khóc… có cần mượn vai tui thì tui cho mượn…
Nguyên cười, miệng lại méo xẹo:
– Cảm ơn bà… bà có muốn đọc thư của Thùy không… cứ tự nhiên… bọn tui đâu có chiện gì giấu bà đâu…
Thu cầm lá thư. Những dòng chữ viết tay của Thùy rất đẹp và rõ…
Anh Nguyên.
Khi anh đọc lá thư này em và Sơn đã cách xa anh ngàn dặm.
Lời đầu tiên em vẫn muốn nói với anh là ngàn lời xin lỗi.
Em xin lỗi anh là đã không thể cùng anh bên nhau đi cho trọn đến cuối cuộc đời – như chúng mình thường hay nói với nhau những khi tay trong tay.
Em còn nhớ anh cũng thường hay nói với em là anh yêu em bởi vì “định mệnh đã an bài”… sau 1975, nếu không có những biến động ghê gớm ở quê hương mình thì anh đã không gặp em… rồi cũng không cùng em sang tận ở cái xứ sở mới này…
Em cũng tin như anh tin. Chúng mình đến với nhau là vì định mệnh đã an bài…
Nhưng anh ơi, hình như định mệnh của mỗi người lại rất khác nhau, em không biết được rằng là em mang một thứ định mệnh rất trắc trở trong đời.
Khi anh đi công tác xa em gặp lại Đạt, người chồng mà em nghĩ đã thất tung sau 75, là bố thằng Sơn mà em cũng đã nói cho anh biết khi em yêu anh.
Em có nói chuyện của anh và em cho anh Đạt nghe… và anh ấy rất tôn trọng chuyện xảy ra giữa chúng mình… Anh Đạt để em quyết định. Và thằng Sơn đã làm em ngả về phía anh ấy…
Anh ơi… khi em chọn lựa theo anh Đạt thì trái tim em vỡ vụn… em vẫn còn mang theo tận trong đáy lòng em hơi ấm vòng tay ôm của anh. Không một giây phút nào của anh với em, của anh cho em có thể phai nhòa trong em.
Em chỉ biết xin anh thứ lỗi cho em là đã không dám đối diện với anh và nói cho anh nghe nỗi khổ tâm của em.
Mai sau dẫu có thế nào em cũng cầu mong là anh tìm được hạnh phúc trong cuộc đời của anh.
Vạn lời xin lỗi anh…
Thùy.
Đọc xong thư, Thu xoay sang Nguyên, nàng hỏi:
– Bây giờ ông tính sao?
Nguyên ôm đầu:
– Tui không tính gì được hết bà ơi…
Người đàn ông mọi khi trông vững vàng nhưng bây giờ là một hình tượng của sụp đổ. Thu nhìn Nguyên, giọng nàng nhẹ nhàng:
– Tui cũng trải qua những lúc như thế này rồi, nên tui hiểu ông.
Nguyên hơi ngẩng đầu nhìn người đàn bà. Thu có đôi mắt đẹp, gương mặt tròn bầu bầu dễ thương, đôi môi hồng tự nhiên, da thịt tròn trịa tươi mát.
Trắng trẻo… trong đầu chàng bỗng dưng liên tưởng đến cô Lành, người cho chàng tình yêu xác thịt nhưng nồng nàn thuở học trò mới lớn… Ánh mắt Thu đột nhiên xa vắng như cũng chứa chất những xót xa, những đau khổ trong tình cảm.
Thu nói giọng thật nhẹ:
– Ông lại đây…
Nguyên nhìn Thu như ngạc nhiên muốn hỏi lại, thì thấy tay Thu vỗ vỗ xuống cái sofa dài chàng nghe Thu nói:
– Lại đây… Nằm xuống đây, tui xoa trán cho ông… ông nhức đầu lắm phải không… Tui kể cho ông nghe chuyện của tui… ông bạn của tui ơi… tui không muốn thấy ông buồn… rồi ông phá hoại đời ông… Giống như tui hồi ba năm về trước…
Nguyên ngập ngừng nhưng khi bắt gặp ánh mắt ân cần của Thu thì không biết tại sao chàng ngoan ngoãn bước sang cái ghế sofa dài, rồi thoải mái duỗi người.
Thu nhích lui một chút… nhưng rồi ôm đầu Nguyên đặt trên đùi mình. Hai bàn tay nàng êm dịu hai bên màng tang người đàn ông, xoay xoay trên đó…
Nguyên như muốn nín thở… chàng cũng không ngờ là sự việc diễn biến như vậy… Đầu chàng gối lên trên cặp đùi đàn bà thật êm ái và dễ chịu.
Chàng nhắm mắt… Mùi hương da thịt Thu… Da thịt đàn bà, càng làm chàng thấy dễ chịu hơn. Thu vẫn thản nhiên xoa tay hai bên màng tang chàng… Nhìn Nguyên, nàng hỏi nhỏ:
– Bây giờ ông thấy dễ chịu chưa?
Nguyên mở mắt nhìn Thu:
– Ừ dễ chịu nhiều lắm… cảm ơn bà…
Thu ôm đầu chàng kéo sát vào lòng… đầu đàn ông nằm gọn giữa cái vùng bụng thon thon, tròn tròn, êm êm và hai bầu vú no căng… Nguyên nhằm mắt… chàng hít sâu một hơi rồi thở dài, thú thật:
– Bà làm tui nhớ Thuỳ quá…
Tay Thu mơn man trên ngực Nguyên. Giọng nàng đột nhiên nghe như gọi mời:
– Ông nhớ Thùy cái gì?
Nguyên tình thật:
– Tui nhớ tui hay úp mặt vào… Thùy những lúc nằm gác lên đùi Thùy giống như lúc này… gối đầu trên đùi bà…
Giọng Thu ỡm ờ:
– Úp mặt vào chỗ nào…
Nguyên mở cửa lòng nhớ nhung:
– Úp vào vú Thùy… cho tui thấy cuộc đời êm như mơ… êm như ru…
Thu cúi xuống, giọng Thu nói thật nhỏ vào tai Nguyên mà chàng nghe như có một ma lực ghê gớm không thể cưỡng lại nổi:
– Ông không muốn úp mặt vào vú tui cho cái đầu ông bớt mệt sao?
Hình như Nguyên thấy tay chàng vít đầu Thu xuống. Hình như không có gì có thể cản nổi cái khao khát trong chàng lúc đó. Hình như cái bản năng của con đực trong chàng đang bùng vỡ ra khỏi những khuôn khổ ngăn cản, từ những gọi mời của con cái… Không gì ngăn cản được…
Môi Thu ngọt lịm trong nụ hôn của đàn ông khao khát đàn bà…
Khi chàng buông môi Thu ra, chỉ khẽ xoay đầu lại là Nguyên cảm nhận cả một vùng da thịt mềm mại chụp phủ trên mặt chàng.
Nguyên hít một hơi thở dài… hương da thịt đàn bà… ôi những bí mật và quyền lực của những người đàn bà trong đời chàng, những hạnh phúc chất ngất trong thương yêu ân ái, những đau khổ trùng trùng trong chia tay ly tan…
Chàng vòng tay ôm cái lưng tròn căng… tay chàng luồn xuống dưới làn vải cái áo polo thun trắng… Lưng đàn bà tròn trĩnh mịn màng… chàng chồm lên Thu định kéo tuột cái áo… nhưng Thu chặn lại…
Nàng đẩy Nguyên ra rồi bước xuống… Nhẹ nhàng như con mèo nàng bước về cái hành lang hướng về cái phòng ngủ của chàng… mấy ngón tay nàng vẫy móc ra hiệu cho chàng…
Để lại một bình luận