Đã lâu rồi tôi chưa nghe lại giọng nói của Thu Huyền, bất ngờ nàng gọi điện cho tôi vì nàng mới chia tay với người yêu, cần người tâm sự.
Giọng nàng vẫn còn hồn nhiên bé bỏng như ngày nào.
– Anh Hưng, anh vẫn khỏe chứ? Có bận không?
– Khỏe, còn em? Có chuyện gì?
Nàng hẹn với tôi một bữa cơm tối thân mật vào một ngày giữa tuần để tâm sự với tôi về chuyện đổ vỡ của nàng.
Tôi quyết định dấu vợ để đi riêng với nàng. Lý do: công ty ký hợp đồng nên mời đối tác đi ăn. Vợ tôi chẳng nghi ngờ gì cả.
Tôi ăn mặc chải chuốt thật đẹp đêm đó, một đêm lành lạnh của mùa Thu vừa đến. Điểm hẹn tại một nhà hàng cuối phố T.
Hết giờ làm, tôi vội vã đi ngay. Tới hơi sớm hơn giờ hẹn, tôi đảo một vòng sang hàng báo ở lề đường. Chẳng có gì để xem cả! Nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, tôi vào nhà hàng và gọi tách phà phê nóng.
Tôi uống được nửa ly, Thu Huyền xuất hiện. Nàng mặc chiếc áo trắng viền ren thật đẹp và cái váy juýp công sở. Chắc bộ đồng phục của công ty. Tôi đón chào nàng bằng một ánh mắt trìu mến và cái cầm tay thân mật dắt nàng ngồi xuống ghế.
– Anh đến lâu chưa? Trời bắt đầu trở gió, anh mặc thế không lạnh ah? – Thu Huyền nói.
– Nhờ tách cà phê nóng … – tôi đáp, cố tình cười duyên với nàng.
Chúng tôi ngồi xuống. Nàng nhìn tôi, tôi nhìn nàng.
– Từ ngày lấy vợ, anh có vẻ đẹp trai hẳn lên – Thu Huyền cười tươi nói.
– Thật không! Còn em vẫn đẹp như xưa, nhưng trông hơi buồn. – Tôi chắp tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
– Thất tình mấy tuần qua, không buồn mới là chuyện lạ – Nàng sửa lại gọn tóc xoã nhẹ xuống khuôn mặt.
– Tóc em vẫn còn đẹp quá! – Tôi đắm đuối nhìn nàng.
– Anh cứ khen em thế. Tính của anh em biết rồi … – Nàng e lệ đáp.
Tôi nhìn xoáy trong mắt Thu Huyền. Nàng thật đẹp, nét đẹp diễm lệ với nụ cười má lúm. Hàm răng trắng tinh. Cái mũi cao cao vừa phải. Da sáng mịn. Để ý kỹ, thấy nàng đánh phấn hồng trên má, mắt nàng viền màu xanh nhạt, môi nàng bóng mọng đỏ tươi, làm tôi cứ chăm chăm vào khuôn mặt nàng. Thoang thoảng mùi hương của nước hoa Armania mà nàng vẫn quen dùng. Bỗng nhiên tim tôi rộn ràng, nói năng ấp úng.
Chúng tôi gọi thức ăn và nước uống. Tôi cố tình cho nàng trọn quyền lựa chọn để tỏ sự ga-lăng của mình.
Vừa ăn, chúng tôi vừa trò chuyện. Thu Huyền nói nhiều, tôi chỉ lắng nghe. Thỉnh thoảng tôi gắp thức ăn vào dĩa của nàng. Nàng kể rất nhiều chuyện về nàng và người bạn trai, phần lớn là trách móc và giận hờn, có chút chuyện riêng tư ân ái của hai người. Tôi an ủi nàng bằng hết khả năng, kinh nghiệm mình vốn có, cũng như khuyến khích nàng hãy trở về với người bạn trai nếu tình yêu của nàng vẫn còn đó. Để chứng minh sự độ lượng của mình.
Dưới ánh đèn vàng lãng mạn. Nàng khóc khi kể lại. Nước mắt rưng rưng đọng lại rèm mi làm cho nàng càng thêm đẹp. Tôi chia sẻ với nàng những điều phức tạp của tôi và vợ để nàng thấu hiểu sự va chạm trong cuộc sống lứa đôi, để nàng vơi đi sự giận hờn. Nàng có vẻ kính trọng tôi lắm!
Thanh toán. Tôi mời nàng tới một quán nước gần đó để tâm sự tiếp. Sánh vai bên Thu Huyền, tôi nhớ một thuở nào hò hẹn với vợ tôi. Thu Huyền thật đẹp trong dáng người, cách cười, cách nói. Biểu lộ rất tính rất con gái, trầm nhã đoan trang.
Trong quán. Tôi gọi một tách cà phê nóng. Nàng kêu một ly sinh tố mãng cầu. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên căn bàn nhỏ. Xuyên qua kính cửa sổ, thành phố đã lên đèn. Xe cộ vẫn còn tắp nập, nhưng người đi bộ bắt đầu thưa thớt.
Nàng tiếp tục câu chuyện buồn. Tôi kiên nhẫn lắng nghe, pha trò cho nàng vui bằng những câu dí dõm. Nàng cười, tôi thấy lòng mình lâng lâng. Có chút tự hào.
– Chắc vợ anh thương anh nhiều lắm? – Nàng nheo mắt hỏi.
– Đúng nhưng cũng không đúng lắm. Có những chuyện vợ chồng cứ hục hặc nhau hoài, thầy bói nói không hợp tính.
– Anh cũng xem bói nữa sao? – Thu Huyền tròn xoe mắt nói.
– Anh biết coi tay đó !
Tôi nắm tay Thu Huyền như một chuyện tình cờ. Bàn tay nàng mịn, ngón thon và dài.
– Số em sướng lắm, tay mềm, chỉ tay rõ nét, sức khỏe tốt, sống lâu … – Tôi chậm rãi rót từng câu vào tai nàng.
– Đường tình duyên của em lận đận lắm phải không? – Thu Huyền nhìn xuống bàn tay mình hỏi.
– Không – tôi đáp – số em khổ ban đầu nhưng sướng về sau, có chồng nuôi… nhưng coi chừng có hai đời chồng.
Tôi nhìn trong mắt Thu Huyền ý nhị. Nàng cười thoáng và kéo tay về.
Trời dần khuya. Tôi lo đã quá muộn. Vợ tôi đợi. Nhưng ở bên Thu Huyền, tôi cứ muốn nấn ná. Nàng cũng thừa hiểu tôi mến nàng.
– Về chưa anh? Vợ anh chắc đang mong – Thu Huyền xếp lại ly tách trên bàn, nói.
– Cũng được. Khuya rồi. Chắc bố mẹ em cũng trông.
Tôi đưa Thu Huyền tản bộ trên lề đường. Bây giờ cả xe cũng vắng. Sương mờ mờ giăng kín những ngọn đèn vàng soi đường.
– Em lạnh không? – Tôi nhìn Thu Huyền âu yếm nói.
– Hơi lạnh!
Tôi cố tình đi sát bên Thu Huyền. Mỗi bước chân như chậm lại. Cả hai cùng nuối tiếc sắp chia tay.
– Mai em gặp anh được không? – Thu Huyền chợt hỏi.
– Có lẽ không … vì không tiện.
– Gặp anh khó vậy sao … A, em hiểu rồi, anh là người có vợ – Thu Huyền như đùa như thật. Nàng cố tình nép vào tôi.
Tới ngõ trước nhà nàng. Chúng tôi quyết định chia tay. Trong ánh đèn mờ, nàng đẹp diễm lệ có thể giết chết trái tim đã có vợ như tôi. Nàng cũng bịn rịn như chưa muốn chia tay.
Hai người chợt ôm chặt lấy nhau. Hôn đắm đuối. Thu Huyền rõ ràng đang cần một bờ vai và hơi thở của người đàn ông. Tôi cần nàng một thứ tình cảm bức xúc đã mất từ lâu.
– Mình tìm chỗ nào nhé em? – Tôi thì thầm bên tai nàng.
Thu Huyền gật đầu. Tôi mừng như mở cờ trong bụng.
Chúng tôi ghé vào một nhà nghỉ gần đó. Tôi đưa Thu Huyền lên phòng. Đèn mờ. Chúng tôi quấn chặt vào nhau. Hôn như nụ hôn lần đầu của thuở biết yêu.
Dìu nàng đến bên giường. Chúng tôi tự động cởi áo ngoài ra. Rất âm thầm. Biết chuyện. Nàng từng có bạn trai, tôi là người có vợ, quá sành sõi rồi, cần nói thêm làm gì nữa !
Tôi hôn Thu Huyền trên trán, trên má, trên môi. Hít thở mùi da thịt. Nghe từng nhịp tim nàng đập. Nếm mật ngọt trên đỉnh vú nàng. Tôi muốn nàng hưởng cái thú ái ân mà nàng chưa bao giờ có với ai. Kinh nghiệm của một người có vợ dạy cho tôi biết phải làm gì để nàng được điều đó.
Tôi cởi quần lót của nàng ra. Một cách tế nhị. Nàng sẵn lòng. Tôi thừa biết. Nước nhờn nàng đã làm ướt mấy ngón tay tôi. Rõ ràng quá rồi!
Tôi chạm vào chỗ kín của nàng lần đầu tiên. Nàng thót lại nhưng lại dạng chân ra. Tôi tìm vào nơi nhạy cảm nhất để “yêu” nàng bằng kỹ thuật mình có.
Ở giữa hai đùi nàng, tôi trân trọng đặt đầu mình vào. Nàng sốt sắng chờ đợi phút giây đó sẽ tới. Cái liếm đầu tiên thật ướt át, êm ái, nhưng đối với nàng còn mạnh hơn con sóng dữ.
Nàng rên rỉ. Kéo ghì chặt tóc tôi về phía nàng. Hai tay tôi vạch nàng ra, tìm vào đúng vị trí. Hút nhè nhẹ bằng đôi môi và liếm bằng chiếc lưỡi.
Nàng cong cớn cả khúc hông. Tôi ôm chặt đùi nàng. Lau sạch tất cả bằng hết tấm lòng mình. Nàng hạnh phúc lắm! Tôi biết …
Tôi chồm lên. Áp sát vào bụng Thu Huyền. Mềm mại cái bụng của nàng. Môi tôi hôn. Tay tôi sờ soạng. Nàng nhấc mông sẵn sàng. Tôi để yên vị trí ngay cửa mình nàng. Nước nhờn của nàng thấm ướt da qui đầu. Nóng. Trơn. Khoái cảm. Rợn người.
Tôi đặt đôi chân Thu Huyền lên vai. Thịt nàng khép chặt lại hai bên. Nàng nhắm mắt hưởng thụ. Tôi cố nhoi vào cho thật nhẹ nhàng. Nàng nấc khẽ trong cổ họng. Tay quờ quạng, níu chặt tấm ra. Nhăn nhíu.
Từng chút, tôi đi vào người Thu Huyền. Nàng chết điếng gì sướng. Gọi tên tôi. Đôi lúc gọi tên bạn trai nàng. Tôi mặc kệ. Khi ôm nàng trong tay, dù nàng thuộc về ai trong quá khứ, tôi đang có nàng ở hiện tại, bằng cả tấm lòng này.
Tôi đâm sầm vào thân thể Thu Huyền để thỏa lòng nàng. Đẩy. Kéo. Nhún. Nhồi. Xốc. Xọc. Đâm. Bóp. Tôi làm với tất cả khả năng của một người đàn ông mạnh khỏe. Kinh nghiệm. Nàng đạt khoái cảm. Âm hộ bóp chặt lấy tôi. Tôi ríu lại. Người nàng bỗng nhũn ra như con chi chi. Thở dốc. Lim dim.
Tôi ấp lên ngực nàng. Hôn lên môi say đắm. Nàng nằm im. Tôi nhịp nhàng vào ra trong thân thể nàng. Mỗi lúc càng nhanh. Cảm giác như bị nghiền nát bởi sức ma sát của cửa mình nàng. Tôi run lên. Hơi thở ngắt đoạn. Tôi cắn vào tai nàng. Rên rỉ vào đó. Chờ đợi cơn sướng chạy dần lên xương sống…
Nhưng… nàng ngưng tôi lại giữa chừng. Tôi lo ngại. Nàng ra hiệu cho tôi nằm xuống. Tôi không suy nghĩ, làm theo. Nàng trườn trên người tôi. Cả thân người nàng rực cháy. Vú nàng áp lên ngực, sao mà êm ái. Nàng hôn bằng lưỡi, bắt đầu từ trán lần xuống. Ngừng ở đầu vú tôi. Mút nhẹ. Tôi choàng tay vuốt tóc nàng. Sướng thật! Ai dạy cho nàng giỏi thế !
Nàng nắm lấy dương vật. Vuốt nhẹ bằng năm ngón tay. Những chiếc lắc trên tay nàng khẻ khua vào nhau, nghe tiếng lạ. Tôi dạng chân. Nằm dài trong tư thế hưởng thụ.
Bỗng thấy ấm áp ngay đầu cu. Ướt . Êm. Mềm. Đầu nàng nhấp nhô giữa hai đùi. Tôi biết nàng đang làm gì. Nàng chắc có nhiều kinh nghiệm với bạn trai nên thành thạo. Với vợ tôi, tôi chưa bao giờ được vậy!
Nàng dám liếm luôn cả hòn. Ngón tay nàng đặt đúng vị trí. Chắc hẳn bạn trai đã dạy cho nàng. Tôi tê người đi. Nhíu đít mỗi khi nàng đụng trúng yếu điểm.
Nàng giữ cu tôi trong lòng bàn tay. Ngồi lên. Chểm chệ, ngay ngắn. Nàng nhún đều và nhẹ. Nhanh dần khi dương vật đã lút vào sâu. Nàng nhấp như người ta câu cá. Chỉ có dương vật mình chạm vào da thịt nàng. Khi nàng kéo ra, tôi như trào theo quán tính. Khi nàng ép xuống, tôi thấy mình lòi hết ra ngoài bụng.
Chưa kết thúc vội. Nàng bảo tôi ngồi ngay ngắn trên giường. Nàng xếp bằng dưới sàn. Ra sức mút cu tôi đợt cuối. Tôi bắn tinh. Nàng xoa nhẹ dưới bìu dái. Đưa mặt hứng. Tôi thật không ngờ nàng quá sành điệu trong chuyện này. Sung sướng gì cho bằng, sướng cả tinh thần!
Nàng tắm vội, tôi cũng vậy. Tôi đưa nàng khỏi nhà nghỉ. Trời đã quá khuya. Lúc đó chợt có một đôi tình nhân cũng đi vào nhà nghỉ. Khuôn mặt họ đang rạng ngời niềm vui sung sướng khi sắp được tận hưởng lạc thú trên đời. Trách nhiệm ở nhà hiện về trong trí. Tôi im lặng nghĩ tới câu nói nào cho thích hợp để trả lời.
Nàng cũng im, không biết đang nghĩ gì. Trông nàng có lẽ hơi xa lạ. Thôi kệ …
Nàng ôm tôi chia tay. Tôi choàng lưng nàng cho có lệ. Xe nàng khuất đi ở cuối đường. Tôi rảo bước với từng phút một.
Vợ tôi hằn học. Tôi biết cách ứng phó. Rồi cũng êm chuyện. Vợ chồng mà ! Đêm đó, tôi không ôm vợ, nhưng nàng đòi hỏi. Tôi làm tình lấy lệ cho nàng thoả mãn chứ không như với Thu Huyền.
Thời gian trôi đi… Thu Huyền không gọi, tôi bớt buồn. Lúc Thu Huyền gọi, tôi lại càng buồn hơn. Nàng báo đã hòa lại với bạn trai. Tôi hiểu ý nàng khi nói chuyện đó. Từ đó trở đi tôi không còn tin tức của nàng nữa.
Chiều qua, chở vợ đi bác sĩ, hay tin vợ mang bầu. Tôi lơ láo đắn đo. Sắp làm cha rồi, không thể phạm lỗi trong tư tưởng nữa. Tối nay, nhất định phải làm tình với vợ, chứ không như trước được. Tôi cười với chính mình. Tự hỏi trong đầu: “Hôm nay bà xã nấu món gì đây?”
— Hết —
Để lại một bình luận