– Ừ, tớ hiểu rồi.
– Giờ xin phép, tớ với Nguyệt lên phòng ngủ đây.
– Thằng bé đang ngủ đấy, có gì nhẹ nhàng thôi nhé.
Không có phản ứng gì từ hai người, họ đã lên gác rồi.
– Mẹ ơi, em bé đạp này.
– Đúng rồi đó con. Thằng bé hiếu động như con vậy.
Vợ tôi đang ngồi trên giường. Cô đã mang thai được 6 tháng rồi. Hiếu có vẻ đã chán vợ tôi nên không còn hứng thú với cô nữa, dù vậy cậu ta vẫn nói sẽ trả trợ cấp đầy đủ. Vợ tôi lúc đầu vô cùng đau khổ nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua. Cái bụng của em đã to lắm rồi.
– Đi làm bài tập đi con, con sắp làm anh hai rồi. Phải có ý thức chứ!
– Vâng ạ.
Cu cậu chạy tót ra khỏi phòng…
– Có đứa em đúng là ảnh hưởng tốt đến thằng bé thật.
Vợ tôi nhìn theo con trai chúng tôi, cười hiền từ. Em quay sang tôi.
– Anh có muốn sờ thử không?
Tôi tiến lại gần. Cứ mỗi khi nhìn cái bụng bầu ngày càng to ra của em tôi lại hồi tưởng đến cái người đã làm ra cái thai đó. Cái cảm giác thất bại đó làm tôi chưa từng một lần quan hệ với nàng từ khi Hiếu bỏ em.
Nguyệt nắm tay tôi rồi đặt lên bụng em, cu tôi…
Đã cứng lên tự lúc nào. Cái làm da căng ra ở bụng em có cảm giác thật lạ. Một cái đạp của em bé.
Và cái cảm giác thất bại lại trào lên trong tôi. Con chim khổ dâm của tôi phóng tinh.
– Úi chà, chồng lại thế nữa rồi.
Vợ tôi cười tủm tỉm. Tôi tạm ra ngoài thay quần. Chắc sẽ phải tìm người mới sau khi em sinh nở xong.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
— Hết —
Để lại một bình luận