Phần 2
Tối đó, để giúp chị khỏi bị ám ảnh, tôi quyết định ngủ lại tại phòng chị. Chị lại nghĩ khác, tưởng tôi thừa cơ hội để ép chị ăn nằm, nên cố duỗi tôi ra. Một hai tôi phải giải thích vì chị vừa qua cơn hốt hoảng nên không đành lòng về chỗ mình. Tôi cũng mạnh miệng hứa với chị sẽ nằm dưới sàn và cam kết không quấy rầy gì chị hết.
Để chị yên lòng, tôi chạy về lấy túi ngủ và trải luôn dưới sàn phòng chị và ngã kềnh ra ngay. Chị gắng gượng một lúc cũng phải nằm xuống giường vì mỏi mệt. Tôi đánh một giấc, khi chợt thức, thấy đèn vẫn thắp sáng và chị thì trằn trọc, lăn qua trở lại. Tôi biết chị khó ngủ vì ngại có sự hiện diện của tôi.
Tôi cố nằm im và cứ thấy chị rục rịch mãi. Tôi phải lên tiếng hỏi:
– Sợ hả.
Chị ừ hử, tôi lẳng lặng ngồi dậy, cuốn túi ngủ định rút. Thấy tôi có dáng không vừa lòng, chị gọi giật tôi lại:
– Không phải em sợ anh mà vì em khó ngủ quá. Cứ vừa nhắm mắt là lại đối diện với hình ảnh cũ.
Tôi phân vân chẳng biết phải làm thế nào. Ở lại chị cũng khó ngủ mà bỏ đi thì chị lại lo. Tôi cứ ôm nguyên bọc túi ngủ đứng đực ra đó. Chị xê người nằm xịch vào trong và gọi tôi:
– Anh lên nằm cạnh em, may ra em đỡ bị ám ảnh mà ngủ được một lúc.
Giờ thì chính tôi lại ngần ngừ, tôi ngại sự chính đính của tôi chưa đủ để chị xóa tan nỗi e dè vì nằm cạnh người đàn ông.
Chị phải giục đến mấy lượt, tôi mới ké né nằm xuống. Chị còn thun bớt người để tôi có chỗ rộng hơn. Tôi quay lưng về phía chị để chị yên chí và dặn:
– Ngủ đi khuya rồi.
Chị cũng nằm yên một lúc rồi mới rụt rè hỏi:
– Anh ngủ chưa.
Tôi cho biết cũng còn thao thức. Chị nhoài tay kéo tôi quay mặt lại phía chị, ôm cứng tôi vào người và kể:
– Để em thuật lại chuyện em bị hiếp trên tàu cho anh nghe. May ra thổ lộ được thì em mới bớt bị dằn vặt.
Tôi háo hức chờ nghe chuyện của chị. Dường như kiểu nằm của hai người chưa đủ trở nên môi trường thích hợp nên chị kéo tôi sát gần vào và lựa đặt khuôn mặt tôi áp gần ngực chị. Vẫn là chị cố tình để mũi tôi gần vú bên phải, chị ôm lấy đầu tôi nép vào, hôn lên tóc tôi để lấy trớn. Tôi lim dim mắt hít sâu hơi thịt da chị, lòng rạo rực đợi chờ.
Tiếng chị rào rào như trời đổ cơn mưa, lúc thoang thoảng, lúc xa xăm, đều đều ngào ngọt. Tôi nhớ mãi câu chuyện của chị.
Chủ tàu phải cậy cục ra giá mãi mới mua được bãi. Đám công an biên phòng thuận cho tàu rút ra, hai bên xác định ngày giờ và lúc ấy chủ tàu mới bắt đầu nhận khách. Công việc đa đoan, nào phải thương thuyết với tàu lớn, lo chôn dầu, dự trữ thức ăn và phương cách con thoi đưa khách đi.
Chị được móc nối qua một người bạn, ngả giá 2 cây vàng/đầu người. Chuyến hải hành bắt đầu ngay tại bờ biển thành phố, nhằm vào đêm cuối tháng không trăng. Hẹn đến nơi đến chốn mới phải chung tiền. Tuy vậy, chị cũng cụ bị đem theo chiếc nhẫn, để lỡ khi bị lộ có cái lót tay cho đám dân phòng hay công an mà thoát.
Đúng như hẹn ước, tàu ra đi thong dong. Mãi khi đã tách bến xa xa mới nghe láo nháo trong bờ đèn đuốc đốt sáng trưng và lẹt đẹt súng nổ. Ai cũng mừng và xem như mình may mắn. Nghe kể ghe thì nhỏ mà người đi quá đông, lại có một số ăn theo bất đắc dĩ chủ tàu cũng phải chịu vì sợ lộ nên ai cũng hồi hộp.
Tàu ra tới biển, trời tối đen ngòm, trông lại thành phố thấp thoáng bóng đèn buồn hiu hắt. Có người đã vẫy tay nói lời giã biệt quê hương. Đàn bà, trẻ em được giúi xuống hầm, hầu tránh say sóng và gây rộn rịp. Đàn ông nằm lềnh khênh trên sàn tàu hoặc lang thang khắp chốn. Lên tới tàu lớn, cảnh tượng cũng y như vậy.
Tàu chọn theo hướng Mã Lai để chóng tới nơi. Đêm lạnh buốt, ngày nóng rát vì gió và mùi nước mặn, nhiều người nôn mửa mật xanh mật vàng vì lần đầu bị nhồi sóng biển. Chị cũng xoay mòng mòng, mắt đổ lệ kèm nhèm và bụng xót mà không ăn được. Qua ngày đầu cũng thấy yên, bờ biển quê hương đã xa tít mù tắp.
Trên đường, thi thoảng có gặp tàu nước ngoài lướt qua, nhưng tất cả nằm im re vì không biết tàu nào là bạn hay là vô phúc gặp đúng tàu Liên Xô bắt, dẫn trở lại thì khốn. Đàn ông cũng bị xua ráo xuống hầm, càng ngột ngạt vì hơi người bị nén và mùi mồ hôi chưa tắm. Trên sàn chỉ còn loe hoe vài tài công và vạn chài, giả dạng tàu giã cào đi làm tôm cá.
Cảnh sống lẫn lộn, chật hẹp khiến nhiều người tỏ ý thất vọng. Họ nghĩ trả tiền để được đi thảnh thơi, chứ đâu ngờ bị ép còn hơn cá mòi cả lũ. Thật là đầu óc ai cũng quá ngây thơ, đi vượt biển mà đòi giống đi du lịch bằng tàu. Nhưng mọi việc đã lỡ rồi, muốn hay không muốn cũng chẳng gỡ được nữa.
Sang ngày thứ hai thì đám chủ tàu cự nhau loạn xạ. Tay này đổ tay kia bỏ quên la bàn nên giờ tịt đường chẳng biết ra sao. Ai nghe cũng nhốn nháo, niềm tin rụng rơi dần. Các bà đã bắt đầu thở dài sườn sượt. Các chị thì thấp thỏm lo, không ai nói ra song trong đầu đều lảng vảng sợ gặp tàu hải tặc. Tiếng kinh cầu đã vang lên ban ngày lẫn ban tối, gồm đủ tên các vị giáo chủ thế gian.
Tàu u u đi như thế thêm một ngày nữa thì nghe tài công hô hoán:
– Bà con nín lặng, đừng nhộn nhạo, đang có đoàn ghe chạy về hướng mình. Người mừng, người lo, người cầu xin an lành và mong được chở che gặp tàu cứu giúp.
Tình hình càng lúc càng dồn nén khó thở. Cho đến khi tài công hốt hoảng kêu lên:
– Họ ra lệnh đậu lại chờ khám xét. Lo lắng hơn hết là các người nữ, ai cũng chắp tay lâm râm cầu nguyện. Dù chưa ai từng gặp song trong đầu ai cũng mường tượng vô phúc nếu lọt vào tay tàu hải tặc.
Quả như thế, tiếng máy cao tốc xé nước rẹt rẹt va cạ vào tàu, làm nghiêng chao lắc dữ dội. Rồi tiếng la hét và tiếng dây đỏi liệng rột rẹt trên sàn tàu, lơ lớ chẳng ai hiểu người xứ nào nữa. Tiếng máy tàu bị tắt, giờ chỉ còn bị lôi theo sức ép đẩy của những ghe kia.
Một lát thì tất cả đều im. Tiếng chân chạy rầm rập trên mặt sàn lí nhí vọng xuống hầm như lũ chuột. Và cửa hầm bị mở bung, những ngọn mã tấu và súng chĩa lăm lăm, gọi mọi người chui lên. Lếch tha lếch thếch, ai cũng lừ nhừ vì mệt và vì không ăn uống được. Bọn hải tặc khoắng dao, mã tấu, hét đàn ông ngồi bệt xuống sàn tàu, hai tay úp lên đầu tất cả.
Để thị oai, bọn chúng nổ vài loạt súng đùng đùng khiến trẻ con khóc ré lên vì khiếp.
Chúng cắt cử một tên canh chừng rồi bủa ra lôi các người nữ lên khỏi hầm. Mắt mỗi đứa lom lom nhìn những kẻ khốn khổ bước lên như cú vọ, xỉa xói, lục lọi bằng những tia hằn học, thèm thuồng.
Sau các bà là đến phiên từng chị được lôi lên. Tiếng xuýt xoa ồn ào như mèo vừa nhìn thấy cục mỡ. Một vài tên hau háu đã thò tay bóp vú gỡ gạc rồi hô hố cười với nhau. Khi mọi người đã tập trung hết lên sàn tàu và bọn chúng đi soát không còn ai nữa thì bắt đầu lục soát.
Từng đứa lừ lừ đến uy hiếp các bà, các chị, nhìn không chớp vào mắt để bắt nọn. Ai sợ quay giấu mặt đi thì bị chúng dí dao vào cằm bắt quay lại. Nhìn cảnh các nữ run sợ, chúng khả ố cười. Từng đứa sờ soạng ở cổ áo, các lai vạt, các túi rồi chộp luôn vào vú, cả hai tay bóp lấy bóp để. Các bà, các chị co rúm người lại mà không dám phản kháng hay nhúc nhích. Chúng bóp nắn rất lâu rồi nắm các vạt áo xé toạc ra, giật tung các nịt vú và bắt đầu vặt đầu vú thả cửa. Mặt mày các nữ chịu đựng nhăn nhó, mỗi đứa áp đứng sau lưng các bà các chị mà ngấu nghiến bóp vú thô bạo.
Nước mắt các bà, các chị chảy ròng ròng. Bọn chúng vừa bóp vừa xoay người các chị cho tất cả còn lại đứng xem. Tội nghiệp bọn trẻ nhìn giặc bóp méo xệch cả vú mẹ lẫn chị mình mà chỉ trố mắt nhìn. Có đứa lần đầu thấy vú đàn bà là thứ chúng tò mò ước ao muốn biết mà giờ sợ quá cũng không hứng thú gì nữa. Có chị bị nhục tức quá cắn luôn vào tay giặc thì lập tức nó xoẹt mã tấu chém phăng chị ngã ra, máu tuôn xối xả. Ai cũng khiếp đảm rụng rời.
Sau cú trấn áp này thì các bà, các chị đành buông xuôi để còn giữ được mạng sống. Cả bọn hố hố cười và càng giày vò các nữ tợn. Chúng vê các đầu vú đến tấy đùn lên rồi bóp thè lè ra và mút bú kêu ục ục. Có tên thích thú cắn nát đầu vú ra, máu chảy đỏ lòm cả nơi miệng nó. Có thằng nắm véo các đầu vú muốn vặt cho rụng ra mới chịu.
Đám đàn ông ngồi chứng kiến bất lực cảnh vợ, em hoặc đồng hương bị hành hạ mà hận muốn bét mắt ra. Bọn giặc thấy ai tỏ vẻ căm phẫn thì lôi ra gần be tàu chém một phát và đá phóc xuống biển. Từ đó chẳng ai dám cục cựa.
Sau màn trình diễn bóp cắn và véo đứt vú các nữ thì chúng thay sang màn lột quần từng bà từng chị ra mà sờ bóp rồi sằng sặc cười, trông chẳng khác bọn đười ươi rừng rú. Giữa thanh thiên bạch nhật, chúng mò vuốt Ɩồŋ các bà, các chị hoặc hôn, bú, liếm xoèn xoẹt nghe bắt kinh. Có thằng hứng chí đã đua nhau cởi phăng quần của chúng và dùng tay xoắn con cặċ trước mắt các nữ.
Có anh chồng nghĩ trước sau gì cũng chết nên không thể chịu đựng cảnh chúng làm tội vợ mình nên xông phắt ra đá tên giặc khả ố thì bị cả bọn xông vào chém loạn xạ đến bết bê máu và quẳng tòm xuống biển.
Sau đó chúng thay phiên nhau hiếp dâm các chị, còn bắt các bà đứng ngắm chúng cho vui. Chị chờ đến phiên mà khiếp đảm rụng rời. Chị không ngờ trên trần gian có hạng người vừa dâm vừa tán tận lương tâm đến vậy. Chúng địŧ các chị xong, đổi nhau như thay đĩ và có đứa vừa địŧ xong lại dùng luôn gậy ngoáy vào Ɩồŋ cho chị bị đau đớn mà sặc lên cười.
Kể được bấy nhiêu thì chị nghẹn ngào không sao kể tiếp. Cả người chị rung lên, nấc nấc từng chặp và nước mắt đổ ròng ròng. Tôi đang nép hít nơi vú phải chị cũng phải hứng những giọt lệ của chị nhỏ xuống như mưa sa. Tôi biết chị đau khổ vô vàn nên vừa ngước nhìn chị thiết tha, vừa xoa nắn bờ vai chị để làm giảm cơn đau xuống.
Chị ngáp ngáp như con cá bị vứt lên chỗ khô giãy giụa vì bị ngộp. Mắt tôi cũng muốn rưng rưng theo. Tôi hít những hơi thật sâu trên ngực chị và nói chẳng ra lời:
– Đừng khóc khiến tôi cũng sẽ khóc theo.
Chị chùi khuôn mặt đẫm lệ nhòe nhoẹt vào mặt tôi và rống lên than thở:
– Tại sao trời không bắt em chết đi mà lại để cho em sống.
Tôi phải ôm thật chặt chị vào lòng, hôn túi bụi lên mắt, lên má chị, nói một lời thống thiết:
– Sao lại nói vậy, mình chết đi thì tôi sống với ai.
Chị rùng mình, nhìn tôi chăm chăm như thầm ước lượng xem lời tôi thật đến cỡ nào. Và khi thấy đôi mắt tôi long lanh lên thì chị gục hẳn vào tôi mà rên rỉ:
– Thì ra cả hai ta cùng khổ, hả anh.
Tôi gật đầu.
Tôi không giục giã chị, cứ để chị được tự nhiên, chị ngập ngừng một lúc rồi kể tiếp:
– Hiếp xong mấy chị, bọn chúng có vẻ mệt nhoài nên rút buồi ngồi thở hồng hộc. Các chi ê ẩm cả nên nằm lăn lóc la liệt khắp sàn tàu, người thì máu lốm đốm nơi vú, người thì Ɩồŋ cũng sứt mẻ rướm máu ra. Ai ai cũng dính tèm lem tinh trùng của bọn hải tặc bôi dây đầy người.
Bọn giặc trông bẩn cũng không kém, cặċ dái thằng nào cũng ngập ngụa khí dâm. Chúng ngồi xoạc chân ra để chất lỏng nhỉ đầy tại chỗ. Có thằng vẫn cứng dựng lên không xìu nổi, cứ lừng lững như cột buồm, nó dùng tay vo tròn tròn trông hết sức tục tĩu.
Bọn con nít gái xanh lè mặt, đứa nào cũng hớt hải âu lo. Nhóm hải tặc thấy vậy thích thú lắm. Chúng càng vo cặċ và rên lên khả ố, hầm hừ. Có thằng đứng phắt lên lôi một con nhỏ chừng 7, 8 tuổi, trợn mắt trợn mũi xé toạc áo xống ra. Tội nghiệp hai vú con bé chỉ mới nhú như quả ổi mà thằng giặc lôi xềnh xệch, bàn tay như hộ pháp bóp toẹt vú con nhỏ.
Nó lôi đến các chị, hất cho ngã quỳ xuống rồi bắt con nhỏ bú cặċ hắn. Con nhỏ gục gặc không chịu, thằng cướp táng cho mấy bạt tai, đổ hào quang, tối tăm mặt mũi. Mẹ con nhỏ sợ con bị giết nên dù đang chấn thương đầy vú và Ɩồŋ cũng cố gào khuyên con làm cho khỏi bị chém. Anh đã lần nào tận mắt chứng kiến cái mồm nhỏ xíu phải ngậm con cặċ to dơ bẩn chưa.
Thằng giặc thục chí mạng đầu con nhỏ vào cặċ, đâm tưởng lòi hẳn ra sau gáy và cứ thế nắc như đang nắc Ɩồŋ vậy. Con nhỏ chết khiếp, khí nhỉ ròng ròng trào đầy mồm. Hai tay thằng cướp bê chặt lấy mang tai con bé mà húc nhanh, húc mạnh. Nó húc càng lúc càng dữ đến lúc cả người nó rung lên mửa đầy trong mồm con nhỏ. Tội nghiệp, con bé sặc trợn trừng mắt, nôn ọe và ho hen. Thằng khốn cười lên và nắm tóc con bé quay một vòng cho mọi người nhìn.
Con bé chắp tay lạy rối rít. Chẳng những nó không tha còn độp cắn luôn vào vú con bé giật nhay mới đã làm con nhỏ Ɩồŋg lộn như bị chọc tiết. Đến khi nó nhả ra thì máu nhuộm đỏ lòm nơi đầu vú con bé.
Bọn giặc lừ lừ một lúc chừng hồi tỉnh thì bắt đầu hiếp đợt hai. Chúng lôi các chị còn lại trong đó có em và hành hạ theo ý chúng. Con số người nữ không còn đủ thì chúng chọn những bà còn trông được ra thay thế. Chúng dùng dao, mã tấu chỉ ra dấu bắt mọi người tự lột quần áo ra, ai cũng răm rắp làm theo.
Có lẽ em là người trông khá nhất trong đám nên khi em vừa cởi xong thì bọn chúng châu vào hít hà. Thằng nào cũng muốn dành, tên trưởng nạt và tất cả lui ra đợi. Tên này đến gần em, dùng tay nâng mặt em lên nhìn và rà lưỡi liếm vào da má cùng mũi em. Mùi nó hôi và khét dễ sợ, nhìn mớ tóc xoăn tít của nó, em muốn đứng tim. Nó phà hơi ra, thối như nhiều ngày không đánh răng. Nó thò tay bóp nghiến hai vú em và xí lô xí la nói gì với bọn khác.
Mấy thằng tiến đến vật em nằm tênh hênh dưới sàn tàu. Thằng trưởng ngồi dạng chân ra ngay trên mặt em bắt em bú cặċ hắn. Em nhúc nhích tránh, nó liên tiếp táng cho em mấy cái tạt tai và hét bọn đàn em căng tay chân em ra. Một thằng lại giữ trịt khuôn mặt em, banh mồm em ra để tên trưởng nhét cặċ vào. Trời ơi, cặċ dái nó vừa địŧ các chị xong nào có rửa, dính lệt xệt mà kinh, nó dùng sức nhét vào miệng em. Em cứ há hốc ra thì tên giữ khuôn mắt em xiết bàn tay để hàm em ngậm sát con cặċ.
Em ngửa mặt nhìn trời nhìn đất xoay mòng mòng trong khi tên trưởng cứ dập lia lịa vào sâu trong họng. Em nào đã bú cặċ ai bao giờ mà đành phải thay cái Ɩồŋ cho nó nắc. Em hóp cả má để cặċ nó miết sâu và bót hơn, nó vẫn chưa ưng nên ra lệnh cho bọn dưới tay thằng mò bóp hai vú, thằng móc vào Ɩồŋ ngoáy, mục đích để em phải nứng lên bú cặċ hắn chặt chịa.
Mấy thằng được bóp vú và móc Ɩồŋ có vẻ khoái vì em thấy nó vê bóp đều tay và móc muốn thủng Ɩồŋ em ra. Em biết tụi nó nứng mà sợ oai thằng xếp nên không dám tơ hào, chỉ cố tình cọ cặċ vào khe đít hay rà rà giữa ngực em tạm vậy thôi. Cũng nhờ chúng chọn em làm mục tiêu nghịch tập thể nên các chị răm rắp nằm chờ. Thằng xếp được bú cặċ sướng nên rống lên như chó chết, một hồi chừng như đã nên nó nhổm lên, hất đuổi bọn đàn em để chính nó bú mút hai vú em và tuột dần xuống liếm Ɩồŋ và bú nút kêu rộp rộp.
Đến khi em nghe thằng xếp thở ì ạch thì em biết nó đụ em rồi. Em thấy cửa mình em đau nhói và sự vô ra con cặċ bự của hắn làm em tưởng Ɩồŋ bị vỡ bung. Nó nắc, nó xiết, nó giày vò em mà còn cắn lên từng cái vú, kêu ông ổng và cười sặc sụa. Bọn tay em thấy chủ đụ đã thì mỗi thằng cũng ào vào đụ các bà các chị ọc ọc. Cả sàn tàu như một động đĩ, nhìn đâu cũng thấy nhấp nhổm đít mông dập triền miên.
Em nằm chịu trận buông trôi cho số kiếp mà nào có được yên. Thằng sếp muốn thỏa mãn nên xoay đủ cách nhấc giò em lên kẹp vào nách hắn hoặc gác lên vai để địŧ phừng phừng. Nắc một hồi nó ngừng thì cắn loạn xạ vào vú, lôi giật ra dài nhằng, em sợ muốn chết chỉ lo vú bị đứt.
Nó đụ em rất lâu vì vừa mới đụ các chị xong thì khí đâu chóng bồi hoàn được. Hai mu Ɩồŋ em tê rần, rát như muốn bị xé rách, con cặċ hắn nhọn như lưỡi khoan đâm vô Ɩồŋ đau điếng, lại ngoáy xọc khắp hướng. Không hiểu sao bị hiếp mà em cũng tới được, em nghe khí ọc hai ba lần, nóng rần Ɩồŋ em mà thằng con cặċ vẫn chưa hề hấn ra nổi. Nó làm em ngất ngư muốn chết, khi nó biết em ra thì nó xiết cứng em mà cắn vú nắc tứ tung.
Nó xọc em thiếu điều Ɩồŋ muốn méo xẹo, hai vú tấy cả lên và cuối cùng thì cũng kêu lên và ọc đầy trong Ɩồŋ em. Lần cuối có lẽ nó sướng tợn nên em nghe như ngực em bị xé ra và ngất đi không còn biết gì nữa. Khi em tỉnh dậy thì bọn chúng đã rút đi, tàu trôi lềnh bềnh vì máy tàu đã bị gỡ quăng xuống biển. Tiếng khóc râm ran, đàn ông đàn bà trẻ em và các bé gái đều than van số phận. Một số bị bắt dẫn đi, em tự hỏi sao chúng không lôi em theo cho rồi.
Bao nhiêu quần áo, lương thực đều bị chúng cướp sạch, ý để tất cả chết phi tang tội lỗi của chúng. Đàn bà và giới nữ lõa lồ, máu me vương vãi khắp nơi, chẳng ai còn biết thẹn thùng gì nữa. Em ê ẩm khắp người, Ɩồŋ khô như bẹ chuối thiếu nước, giòn đến có thể róc ra tự nhiên. Một bên ngực như bị khoét làm em sốt lên sốt xuống. Em không còn sức đứng dậy nổi, nằm sải tay sải chân mặc kệ cuộc đời.
Một hai em chỉ muốn chết. Lờ mờ em thấy có lúc ai đó đến ủi an em. Em kêu khát, nào còn nước đâu mà uống. Bọn ác nhân đã phá sạch mọi thứ. Hình như có ai đó đã đái róc rách và đổ cho em một chút để thấm miệng. Ai cũng than kêu trời, hờn căm, mong bọn chúng bị đền tội. Chẳng ai còn hy vọng được tàu cứu vớt, chỉ mong sao sấm sét nổi lên dìm con tàu xuống biển khơi mất tăm mất tích cho xong.
Vậy mà lao xao có tàu còn lòng nhân đến lôi ghe về. Họ giúp chúng em vào một đảo nào đó rồi lại chạy đi. Chúng em được cứu vớt, dù đang để Ɩồŋ để vú cả lũ mà chẳng ai động tâm muốn hiếp. Chúng em lếch thếch lên bờ, được choàng cho mảnh vải che và nằm ì cả lũ. Sau này tỉnh dần bọn em mới biết trôi dạt vào Mã Lai.
Hội thánh địa phương chăm lo nuôi nấng cả về mặt tinh thần lẫn thể xác, song còn mấy ai tỉnh lại sau cơn bàng hoàng. Các bà, các chị gặp em đâu đều nhìn với vẻ biết ơn vì nhờ em họ chỉ bị hiếp một lần. Cũng tại của nợ là em có đôi vú hơi lớn nên thằng giặc nào thấy cũng ham. Hồi nhỏ, em thẹn vì vú bự, phải lén lút thít chặt vải cho nhỏ bớt kẻo ngó dị.
Một lần má em bắt gặp em bó ngực, bả chửi thậm tệ. Bà nói con gái có vú lớn dễ nuôi con, mắc gì mày phải nịt lại. Rồi má còn nói giỡn:
– Vú bự chồng mê hết hồn, khỏi sợ nó có mèo bậy bạ. Bọn bạn cũng khen và ganh tị với em vì nhiều đứa thẳng băng chẳng nổi u chút xíu nào hết. Ra đường, đàn ông con trai khen mỗi người một vẻ, ai đàng hoàng lịch sự thì bảo em có bộ ngực đẹp vô hồn, còn đám ba trợn thì nói lóng là em có cặp “xôi” như đầu máy xe lửa. Tía em thì có vẻ lo, thời buổi giặc giã con gái vú bự dễ gây kích động cho đàn ông làm bậy. Nhứt là em sống ở quê, ổng sợ em gặp lê dương, chà chà chóp bóp sờ và hiếp. Vậy mà em cũng không thoát. Giả như người mình tử tế với nhau, em đâu phải vượt biển để tới nỗi.
Chị nấc nấc kể tiếp:
– Tưởng lên được đất liền, vào trại là mọi việc xui xẻo đã qua, nào ngờ oan nghiệt lại chuyển sang hướng khác. Hồi đó quốc tế còn nhận nuôi ăn ngày hai bữa, lại tổ chức lo cho việc học tiếng xứ người, nhưng không ai đoán được mình có qua khỏi thanh lọc hay chăng, nên ì xèo nào có ai chịu học hành đứng đắn. Các bà, các chị bị hiếp đâu đã tỉnh nổi, có người đâm điên điên khùng khùng, suốt ngày ở truồng đi lông rông khắp trại.
Đàn ông vốn thích rình nhìn trộm Ɩồŋ, vú bọn em, còn kháo nhau chê Ɩồŋ to vú nhỏ, vậy mà mắt nhìn mấy bà mấy chị thét dường như ăn hoài một thứ cũng ngán. Ngược lại thì mấy thằng lính Mã khoái kinh hồn. Lợi dụng việc kiểm soát không cho người đi lại ban đêm, chúng ra vẻ đi tìm dẫn mấy bà/chị tam tam về chỗ ở, thực ra là chúng lôi họ ra bờ biển hay chui vào các chòi để đụ tưng bừng.
Phụ nữ đã bị hiếp một lần thì đụ dài dài cũng nào có khác. Cặc đút vô Ɩồŋ nắc sục sục chừng nào hổng chịu được phóng tinh tùm lum là xong. Bọn lính thằng nào cũng dâm tổ mẹ, đã chơi còn bày đặt kiểu cọ mới bằng lòng, phương chi lại được đụ người nước khác, vốn là điều chúng nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được thì bảo sao chúng không hám.
Đàn bà Việt Nam dù dở điên dở khùng, song ai gượng nhẹ thì cũng còn lai láng tình cảm, nên khi được mấy thằng lính Mã nuông chìu, bê mông, bợ cẳng gác lên vai, kẹp vô hông, đụ kìn kịt thì cũng lơ mơ thấy thích. Tụi lính không bặm trợn và hùng hục như hải tặc, làm lại theo bài bản nữa, thằng nào cũng thích bú vú đã đời, liếm cạp Ɩồŋ thiếu điều muốn bung hột le ra, rồi mới nắc thì làm sao các bà/chị hổng cảm.
Bọn lính trẻ lại hăng, đụ khoái là rên la thông thống, ghịt giò mấy nữ bợ cao Ɩồŋ lên thục chí mạng mới nghe, nên bọn em nhiều người cũng đã. Có người khùng điên mà lính nắc cũng rung động nên vặn cái Ɩồŋ uốn éo, oằn người cho cặċ dái Ɩồŋ đoi xào xáo nhau còn hơn trăn cuốn. Nhiều thằng dai sức hết cỡ, đụ cành cành, quấy Ɩồŋ muốn nát mà chưa mửa khí ra nữa. Nên dù đang thở hổn hển, nó cũng nằm ụp lên mình các bà/chị mà mút bú vú nghe chách chách. Có thằng đụ thấy Ɩồŋ ai bót chặt thì giữ lại cả đêm đụ lai rai.
Trại có thể phục hồi được thể xác nhưng không làm sao phục hội nổi tinh thần. Quốc tế có thể lo cho ăn, cho mặc nhưng làm sao đền lại được những cái vú bị xẻo, những cái Ɩồŋ bị rách. Phương chi những vết sẹo còn lù lù ra đó, chúng là những bản án vô danh suốt đời ghi lại sự nhẫn tâm giữa con người với con người. Ngàn đời, nỗi đau này khó xóa sạch được và quốc tế có một phần trách nhiệm trong đó.
Để lại một bình luận