K: Thằng C bị chém mấy chỗ, tụi bây chở nó vô bác sĩ Phong đi, vào bệnh viện công an biết…
Thằng bạn mình dìu thằng C ra xe, chở đi may vết thương, thằng bạn còn lại thì lao vào phụ thằng lùn dí vài thằng kia… bọn nó chạy xa khoảng vài chục mét đừng đứng lại chửi… @#$% đm… đm…
Thằng L chửi lại… (lùn mà hét lớn vl)
– Tụi bây là thằng trứng dái mủ… chó ăn cức… pla… pla… pla…
Gần cả chục mạng nằm lên nằm xuống, có cả đám bạn mình… nhanh tay đỡ từng thằng dậy… leo lên xe tống 2 tống 3 chở về phòng bác sĩ Phong, mình thì chở thằng bạn ngồi giữa, Đ ngồi sau cùng vịn thằng nó lại…
Trên tay mình chảy máu ra liên tục, đau rát khinh khủng nhưng vẫn phải ráng chạy về đến nhà bác sĩ Phong, trong đầu cứ khấn vái… tụi bây đừng có sao nha…
Phần 3
Chạy ào ào về đến nhà bác sĩ thì đã thấy đám bạn dựng xe kín trước sân nhà, đỡ thằng bạn vào trong nằm nghĩ và nhận không ít “dạy bảo” từ ông bác(ông bác sĩ là bác mình)
Bước ra mình nhìn em mà trong lòng đau đớn hơn cả vết chém trên tay.
K: Lấy xe anh về đi…
Đ: Cho em 1 cơ hội được không anh?
K: Anh nghĩ là mình nên chia tay một thời gian.
Đ: Đừng bỏ em được không anh…
Càng nói em càng khóc, mình càng quặn đau nhiều hơn khi máu từ trên cánh tay cứ rỉ ra từng giọt.
K: Chia tay không có nghĩa là anh không yêu em, nhưng tạm thời anh không chấp nhận được.
Đ: 1 cơ hội được không anh… Đừng xa em…
Cố gượng cười quay lưng lại bỏ vào trong xem đám bạn có sao không, nhưng thật sự trong lòng mình luôn muốn tha thứ cho em. Nhưng liệu nó có xứng đáng?
Vào nhìn thằng C nhăn nhó mặt trong đau đớn, ánh mắt nó nhìn mình không rời, mình không phải thầy bói hay thiên tài có thể đoán được ánh mắt đó nói lên điều gì, nhưng cảm giác cho mình hay, ánh mắt đó là một ánh mắt đầy tình nghĩa anh em, bạn bè, và sống chết có nhau.
Nước mắt không thể ngừng rơi bất cứ giây phút nào.
Bà giúp việc nhà đi ra, cầm trên tay bịch bông gòn, thuốc đỏ, oxy già… thì em chạy vào giật tay bà ấy ra…
Đ: Để con làm được rồi cô…
Hì… vẫn còn tốt với mình quá, không biết lần này là lần thứ mấy em băng bó vết thương cho mình nhỉ?
Vẫn là những ngón tay nhẹ nhàng sờ vào tay anh và hỏi… “Anh có đau lắm không anh?”
Dường như anh đã mất cảm giác yêu thương khoảnh khắc đó rồi.
Em nhẹ nhàng lau vết thương cho mình và băng lại, nhưng máu vẫn còn rỉ ra, giống như tim mình củng đang như vết thương đó, củng đang rỉ máu ra và dần chết mòn đi…
Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen ồn ào này, có lúc nào mình có thể dừng lại để yêu thương, hay chỉ là cảm nhận yêu thương?
Nếu như hôm nay, anh đủ mạnh dạn để nói lời chia tay với em? Và ngày mai khi không có em bên cạch anh như những ngày tháng trước, anh sẽ làm gì??
Chắc là anh sẽ đi làm lại tóc, để kiểu mới hơn, thay đổi tất những gì để có thể thay đổi khi em nhìn anh? Và em phải tiếc khi mất đi một người luôn sẵn sàng đánh đổi tất cả vì em…
Em sẽ không còn thấy một thằng trẻ trâu, đâm chém vì em, một thẳng trẻ trâu hay chửi em, chọc ghẹo em giận, rồi lại xin lỗi em và cỏng em trên lưng đi lên đi xuống cầu thang kêu tiếng con bò cho em nghe…
Em sẽ không còn thấy nụ cười yêu thương như xưa nữa, mà thay vào đó là nụ cười gượng…
Nhưng có 1 điều anh không thể thay đổi được, vì anh có thói quen, khi đau buồn, anh chỉ cần 1 ly cafe đen không đường, mặc dù anh rất ghét uống đắng nhưng nó đã là bạn cùng anh suốt thời gian anh đau khổ nhất…
Một ngụm cafe nuốt vào thật đắng, kéo một ngao thuốc vào và thở ra những làn khói trắng lu mờ, anh có thể cảm nhận được vị đắng của cafe, nhìn từng làn khói thuốc mờ mờ ảo ảo trước mặt anh, củng như cuộc đời anh vậy…
Luôn đắng và lu mờ…
Càng lúc càng chóng mặt, chắc có lẽ vì máu ra nhiều quá… ông bác mình một hai bắt buộc mình may lại, nhưng mình không chịu…
Rất đơn giản…
Rồi nó củng sẽ lành thôi, may lại thì lành sớm không may thì lành lâu, nhưng lâu hay không thì chẳng còn gì quan trọng nữa… vì quen rồi…
Đám bạn đều ổn, có đứa té đầu, tét tay chân, vai, eo, hông, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường, mình củng cảm thấy nhẹ lòng hơn chút…
C: Điều… mày chở thằng K về đi.
K: Tao chạy được… để tao chở mày.
C: Thằng lùn chở tao rồi, tụi tao tống 3 về.
K: Ừ…
Đ: Em chở anh về nha…
K: Anh chạy được.
Đ: Tay anh vậy sao chạy, để em chở cho…
Em dắt xe ra, chở mình về nhà và vẫn đi trên đoạn đường ấy, đoạn đường đầy kỷ niệm yêu thương mà mình đã chạy chân đất đi tìm em…
Về đến nhà, em dìu mình vào ngồi xuống…
Đ: Anh còn đau không anh…
K: Anh không sao…
Dứt lời em chạy lên phòng, lấy thuốc giảm đau cho mình uống…
Đ: Tha lỗi cho em nha anh…
Vẫn lại là ánh mắt long lanh kèm theo đôi môi bỉu lại…
Nhìn vẫn yêu, nhưng không còn cảm giác như trước…
K: Mình chia tay đi em.
Đ: Đừng mà anh… cho em một cơ hội thôi anh, anh đừng xa em…
Càng lúc em khóc càng lớn, nhưng lần này mình đã không còn yếu lòng như những lần trước, mà thay vào đó là cứng rắn, mạnh mẽ, bản lĩnh để đủ biết mình luôn là chính mình.
Chia tay em, anh rất đau… nhưng không có nghĩa là anh sẽ đau mãi mãi, cuộc đời anh đã gặp rất nhiều người, đã có rất nhiều tình cảm yêu thương trai gái, nhưng cuối cùng người đau nhất vẫn là anh.
Anh sẽ thay đổi cách sống của mình, anh sẽ dành tình cảm yêu thương của anh san sẻ cho bạn bè, gia đình, vẫn sẽ dành tình cảm cho người anh yêu, nhưng sẽ không hết lòng như trước…
Thay đổi để làm gì em biết không?
Để không còn người con gái nào có thể lấy đi nước mắt của anh, không người con gái nào làm anh phải đau khổ nữa, vì anh đã nếm quá đủ rồi…
Mình tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra đưa lại cho em…
K: Em giữ lại đi…
Đ: Đừng mà anh…
K: Anh và em cần thời gian suy nghĩ lại tình cảm cả hai, em đừng khóc nữa.
Đ: Sao không cho em cơ hội… em yêu anh lắm biết không?
K: Đừng bao giờ nói yêu anh nữa, vì anh không cần lời nói, anh chỉ cần em hành động cho anh thấy là đủ…
Đ: Cho em thời gian nha anh… một cơ hội thôi anh, em sẽ làm được.
K: Ừ…
Đ: Anh vẫn bên em chứ?
K: Chia tay rồi thì bên nhau làm gì em?
Đ: Vậy khi nào em được bên anh?
K: Thời gian trả lời… em đừng hỏi anh nữa.
Đ: Em yêu anh lắm… lên phòng ngủ đi anh.
K: Em chạy xe anh về đi.
Đ: Em muốn chăm sóc cho anh. Được không anh.
K: Chia tay rồi mà, em điên hả?
Đ: Em xin lỗi…
Nhìn vẻ mặt em rất tội nghiệp, đứng nhìn em chạy về mà lòng đau như cắt, mình cố cắn răng chịu đựng… không phải mình muốn lạnh lùng đối xử tệ với em, nhưng mình không muốn bỏ qua dễ dàng… phải để cho em nếm thêm vài gia vị đắng cay của cuộc sống…
Và muốn em nhận ra rằng, AI YÊU EM HƠN ANH?
Nhưng trong lòng anh rất muốn nói với em… sẽ có một ngày anh lại mang chiếc nhẫn cưới em tặng anh…
Thử thách lần này mong em sẽ thay đổi… và đừng như trước em nhé, mặc cho ai nói gì đi nữa nếu em yêu anh thật sự như lời em nói thì chắc chắn một điều anh không bao giờ xa em…
— Hết —
Để lại một bình luận