Phần 1
Trong bóng đêm thê lương, làn gió mát lạnh thổi thành từng cơn làm cho lòng người hiu quạnh, điểm thêm những tia sáng le lói từ ánh trăng khiến khung cảnh càng thêm mê người.
Văn Tuyết Doanh lung la lung lay bước ra từ một nhà hàng đồ Âu sang trọng, nhìn người đàn ông trung niên béo mập bên cạnh, cô cố nén lại cảm giác buồn nôn, đồng thời nhẹ nhàng né tránh bàn tay như heo mẹ của hắn, còn phải nở một nụ cười đủ tiêu chuẩn văn nhã.
“Văn tiểu thư, tôi thấy cô cũng đã uống say, không bằng để tôi chở cô về nhé?” Vừa nói, người đàn ông trung niên kia tiện tay búng nhẹ một cái, ngay lập tức có một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người.
Văn Tuyết Doanh lúc này vội vàng từ chối: “Lôi tổng, tôi còn có một chút việc bận… Ọe!”
Nói xong cô vịn lan can bắt đầu nôn mửa, mùi vị khó ngửi tràn ngập trong không khí.
Lôi tổng bất giác lùi về phía sau mấy bước, thở dài một hơi nói: “Thật tiếc, hôm nay uống hơi nhiều, hy vọng dịp khác chúng ta sẽ tỉnh táo bàn chuyện ở một nơi riêng tư hơn.” Nói xong liền quay người lên xe.
Văn Tuyết Doanh nhìn theo chiếc ô tô dần dần đi xa, trong mắt lóe lên vài tia chán ghét, móc ra khăn tay lau đi khóe miệng, quay người hướng về phía chiếc xế yêu của mình.
Cô mở cửa ra ngồi vào sau tay lái, thở phào một hơi, chậm rãi thả lỏng thân thể tựa vào chiếc ghế da mềm mại sau lưng.
Đây chắc hẳn là thời gian yên bình nhất trong cả ngày nay.
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lóe đầy trời, khu vực sầm uất này đâu đâu cũng toàn là người. Đám đông ồn ào ở nơi đây làm cho cô cảm thấy càng thêm ngột ngạt.
Cô nhìn dòng xe cộ liên tục lướt qua trước mắt, trong lòng bây giờ lại cảm thấy dường như mọi thứ xung quanh đang dần yên tĩnh, men say đã dần ngấm khiến cặp mắt của cô trở nên mông lung mơ màng.
Bỗng nhiên một vật thể màu trắng hiện ra trước mắt, một mùi hương gai mũi gắt gao bịt lấy mũi miệng, cô muốn giãy giụa, thế nhưng dưới tác dụng của cả men say và thuốc mê, lúc này Văn Tuyết Doanh đã không còn đủ sức vùng vẫy nữa nhanh chóng ngất đi.
Khi cô tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trước mắt một màu đen kịt, miệng cũng bị quấn băng keo kín mít. Cô muốn đứng lên nhưng đương nhiên tay chân cũng bị trói lại.
Nhìn vào khoảng không bóng tối vô tận, để cho lòng của cô bỗng nhiên hoảng hốt.
Văn Tuyết Doanh biết mình đã bị bắt cóc, mặc dù bản thân đã ở trong thương trường nhiều năm, tuy có cạnh tranh kịch liệt nhưng mà đa số đều dựa vào thủ đoạn về kinh tế để triệt hạ đối thủ, rất hiếm khi có người dùng loại thủ đoạn thô bạo như thế này. Ngược lại chồng của mình là cục trưởng cục cảnh sát, khó tránh khỏi việc đắc tội với những loại người dơ bẩn. Việc hôm nay khả năng cao là muốn dùng mình để uy hiếp chồng, nghĩ thế cho nên trong nội tâm bắt đầu thở ra một hơi, bởi vì nếu vậy thì tỉ lệ bọn bắt cóc làm tổn thương cô là không lớn. Cho nên cô quyết định đầu sẽ yên lặng theo dõi xem bọn chúng muốn gì, sau đó lại tính toán tiếp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng một chút động tĩnh từ bọn cướp cũng không có, trong khung cảnh tối đen như mực, chỉ có một mình Văn Tuyết Doanh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô hoàn toàn không nghe được bất cứ âm thanh gì trừ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Lúc đầu rất chắc chắn nhưng theo thời gian trôi qua càng dài cô bắt đầu hoài nghi suy luận của bản thân, nỗi sợ hãi dần dần xâm chiếm tâm can từng chút một.
Sự im ắng trong căn phòng khiến cô muốn chửi ầm lên, thế nhưng là đôi môi anh đào đã bị bịt kín lại, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô ô, cô chỉ có thể không ngừng chửi rủa bọn cướp ở trong lòng, như một cách tiếp thêm cho mình một chút can đảm.
Chỉ là từ tấm bé cô đã được giáo dục theo những tiêu chuẩn, mọi người hay bạn bè ở quanh đều là những người có học thức, cơ bản sẽ không mắng chửi người.
Chỉ biết một vài từ bậy bạ đang không ngừng thay nhau ra trận ở trong lòng cô. Không biết đã mắng chửi bao nhiêu lần, nhưng dần dần cô cảm thấy không có ý nghĩa nữa, tiếng ô ô trong miệng cũng dần dần giảm xuống.
Chỉ có cô tự mình biết, chính mình bây giờ chỉ là ngoài mạnh trong yếu, sợ hãi đang từ từ vây quanh siết chặt lấy trái tim yếu đuối này.
Cô cuộn tròn rúc vào một chỗ, chờ mong có người có thể tới giải cứu chính mình.
Trong căn phòng tối đen như mực không biết ngày đêm, cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không thể nhận biết thời gian đã làm xáo trộn sự bình tĩnh trước đó, tự tin cũng sớm đã không còn sót lại chút gì, nước mắt theo gương mặt từ từ nhỏ xuống, cô rất sợ hãi, bây giờ mặc kệ là ai, chỉ cần có một người ở bên người cô liền tốt. Dù người này là bọn cướp, tội phạm giết người cũng không quan tâm, cô chỉ muốn có người bên cạnh.
“Cạch, cạch, cạch…” Trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Văn Tuyết Doanh dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, nhìn về hướng âm thanh truyền đến, thế nhưng ở nơi này quá tối, cô không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.
Cho đến khi một cái bóng đen đi tới trước mặt cô, một tay bắt lấy khuôn mặt cô, tháo miếng băng dính bịt miệng ra, nắm lấy chiếc cằm mịn sau đó cúi đầu hôn lên.
Văn Tuyết Doanh lập tức hoang mang, kinh ngạc nhìn bóng đen trước mắt, có chút không biết làm sao.
Đầu lưỡi thô bạo của bóng đen dần cạy ra hàm răng, bắt đầu tàn phá bừa bãi trong miệng của cô.
Đáng ra gặp phải loại hành động vô lý như thế này, Văn Tuyết Doanh sẽ không chút do dự cắn xuống đầu lưỡi hắn, thế nhưng mà trải qua một thời gian dài cô độc trong bóng tôi, bây giờ cô lại cảm thấy do dự.
Nhưng mà cũng vẻn vẹn trong phút chốc, cô liền tỉnh táo quyết định cắn xuống, nhưng mà cô phát hiện bàn tay của người đối diện đã nắm chặt lấy quai hàm của mình, mặc cho cô dùng lực như thế nào, đều không thể cử động.
Bóng đen cảm nhận được sự phản kháng của cô, sau khi đầu lưỡi khuấy động ở khoang miệng của cô một phen, lưu luyến không rời lùi ra ngoài, cô mơ hồ nhìn thấy bóng đen dường như đang cười.
“Văn tiểu thư, ở đây quen thuộc rồi chứ?” Âm thanh của bóng đen mang theo giọng điệu cợt nhả lưu manh, nghe liền biết không phải là người tốt. Hơn nữa bóng đen vừa mới tới đã cưỡng hôn mình, Văn Tuyết Doanh cảm thấy trầm xuống, cảm giác không ổn liên tục sinh sôi trong đáy lòng.
“Anh đã nhận ra tôi, vậy thì hẳn phải biết chồng tôi là ai. Anh đang giam giữ người bất hợp pháp, không sợ chồng tôi bắt được sẽ khiến anh sống không bằng chết sao?” Văn Tuyết Doanh lên cơn giận dữ.
Bóng đen nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Hahaha, Văn tiểu thư hiện tại vẫn không nhìn rõ tình thế sao?”
Một lực lớn truyền đến, Văn Tuyết Doanh phát hiện mình đã bị bóng đen nhấc lên, lảo đảo lắc lư, cơ thể cũng mềm nhũn ra.
Chưa từ bỏ ý định cô uy hiếp thêm lần nữa: “Một thời gian không thấy tôi xuất hiện, chồng tôi sẽ ngay lập tức huy động lực lượng tìm kiếm, anh bắt cóc tôi tới đây từ nơi phố xá sầm uất, liền không sợ đã có người nhìn thấy, không tưởng tượng ra được hậu quả của việc này sao?”
“Văn tiểu thư, cô cũng không cần phô trương thanh thế, cục trưởng Tả lần này phải về thủ đô thu xếp công việc, chỉ sợ không có mười ngày nửa tháng cũng không về được? Tôi khuyên cô vẫn nên phối hợp một chút, đừng để làm bị thương chính mình.” Bóng đen bế theo cô, đi đến một nơi có ánh trăng chiếu vào.
Dưới ánh sáng le lói, bóng đen đó dần dần xuất hiện ở trước mắt của cô. Toàn thân của người đối diện ngoại trừ chỉ có duy nhất một cái đai lưng, còn lại không có vật gì khác nữa, bên trên thân thể trần truồng hiện lên những hình xăm đầy dữ tợn bá đạo, một chiếc mặt nạ che khuất khuôn mặt, để cho người ta không thể nhìn thấy nét mặt của hắn. Ngoại trừ những thứ này, làm người khác chú ý nhất chính là dương vật khổng lồ đang run run dưới hông hắn.
Thời điểm Văn Tuyết Doanh đang đánh giá bóng đen thì hắn cũng dò xét cô. Mặc dù đã 30 tuổi nhưng khuôn mặt tinh xảo của cô chỉ như một cô gái mới lớn, một cặp mắt trong sáng tinh khiết, phối hợp với đôi môi đỏ kiều diễm, mũi ngọc xinh đẹp, làm cho người ta cảm giác trước mắt không phải là một người phụ nữ gợi cảm đã có chồng, mà là một cô gái non nớt chưa trưởng thành.
Nếu không phải cặp vú lớn không tưởng tượng nổi ở phía trước người, chỉ sợ mọi người sẽ nghĩ đây chỉ là một học sinh cấp 3.
Bóng đen liếm liếm môi khô ráo, mạnh bạo xé toạc chiếc áo Văn Tuyết Doanh, cặp vú trắng trẻo to lớn như chú thỏ chịu không được nhảy ra ngoài, so với ánh trăng càng thêm chói mắt.
Eo nhỏ nhắn chân dài, ngực to mông nẩy, thêm cả khuôn mặt thanh thuần như thiếu nữ làm điên đảo chúng sinh, đều là những thứ mà cô từng kiêu ngạo, thế nhưng bây giờ lại trở thành nguyên nhân dẫn đến bi kịch của cuộc đời.
Trong lòng Văn Tuyết Doanh run lên, mặc dù đã sớm nghĩ tới tối nay có thể sẽ bị thao, nhưng khi thời điểm đó thật sự đến, tâm can cô vẫn cực kỳ sợ hãi.
“Đừng như vậy, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không nói chuyện này cùng bất luận kẻ nào. Chỉ cần anh thả tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh.” Văn Tuyết Doanh biết lúc này nếu tiếp tục cứng rắn chỉ có thể chọc giận người đối diện, cho nên cô quyết định chuyển đổi chiến lược, thế là cô giả vờ bày ra một bộ mặt đáng thương, ý đồ lợi dụng tiền bạc để tác động tên bắt cóc.
Chỉ là cô không biết, bộ dạng này của chính mình làm cho người thương tiếc bao nhiêu, thì dụ hoặc đối với đàn ông cũng lớn theo bấy nhiêu.
“Thuốc kích dục cũng nên có tác dụng rồi chứ?” Bóng đen nói nhỏ một câu, hắn cố gắng tách hai chân Văn Tuyết Doanh ra, bàn tay bắt đầu dần dần mò lên làn da đùi trắng mịn của cô.
Văn Tuyết Doanh sợ hãi cả kinh, cô cảm thấy một bàn tay lớn đã đặt lên trên đùi của mình, hơi nóng từ lòng bàn tay xuyên thấu qua tất chân chạm vào da thịt, làm cặp đùi vốn lạnh như băng có thêm một tia ấm áp kích thích, không hiểu sao trong khe Ɩồŋ bắt đầu có dòng nước ấm róc rách rỉ ra, để cho chiếc quần lót màu tím viền tơ trở nên ướt át.
Một cảm giác ngứa từ phần thân dưới truyền đến, tràn vào nội tâm, để cô không khỏi càng muốn mở rộng hai chân, để cho bàn tay nóng rực kia tiến quân thần tốc, nhưng mà cô lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng kẹp chặt đùi, không chịu để bàn tay lớn kia tiến thêm một bước.
“Mả mẹ nó con chó cái này, thật sự coi mình là loại phụ nữ trong sạch sao?” Bóng đen cười lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay dùng sức vỗ lên cái mông lớn tròn trịa của cô.
“Ân ~” Văn Tuyết Doanh rên lên yêu kiều một tiếng, sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, hai cái đùi cũng biến thành mềm nhũn, bàn tay của người đàn ông không tốn chút sức lực nào tìm được cái Ɩồŋ nhỏ ướt át, hắn duỗi hai ngón tay vạch ra đồ lót của Văn Tuyết Doanh, cắm ngay vào cái Ɩồŋ nhỏ, nhanh chóng khuấy động ở bên trong.
“Đừng, đừng mà…” Văn Tuyết Doanh vừa sợ vừa giận, muốn giãy giụa, thế nhưng bây giờ toàn thân không hề có một chút sức nào.
Bóng đen cười hắc hắc vài tiếng, nói: “Trời sinh mày lẳng lơ như con điếm, cách vài cây số mà cũng ngửi được mùi khai trên người, gọi mày là con đĩ cũng là vũ nhục gái đứng đường!”
“Anh… A!” Văn Tuyết Doanh giận dữ muốn mở miệng mắng to. Ai ngờ bóng đen một tay đè lấy âm hộ của cô, một cái tay khác chụp đánh một phát ở trên bờ mông to căng mịn, một dòng nước dơ bẩn từ trong cơ thể cô phun ra ngoài, bắn tung tóe lên tay của bóng đen.
Bóng đen đưa tay ướt nhẹp rút ra khỏi giữa hai chân cô, bôi ở trên mặt của cô, đùa cợt nói: “Đánh mông hai cái đã ngay lập tức lên đỉnh, quả nhiên mày còn tao hơn cả đĩ điếm.”
Văn Tuyết Doanh ở trong khoảnh khắc lên đỉnh đó thì trái tim cũng băng giá theo, cái mông của cô cực kỳ mẫn cảm, nhất là thời điểm bị đánh sẽ có khoái cảm rất mạnh, đây vốn bí mật giữa cô và chồng, làm sao người trước mặt này biết được?
Hơn nữa trước đó lúc cô và chồng quan hệ, khoái cảm lúc đánh vào mông đều không mãnh liệt như vậy, vì sao người này đánh mình lại cảm thấy sướng đến thế? Chẳng lẽ mình thật sự là một người đàn bà lẳng lơ thích bị ngược, người ngoài đánh thì sẽ thoải mái hơn chồng đánh?
Bóng đen cười thầm, biết thuốc kích dục đã phát huy tác dụng, không hổ là hàng đỉnh cấp mà mình phải tốn giá cao mới mua được, đều đã thành dạng này mà con đĩ này còn không có phát hiện mình bị hạ thuốc.
Hắn dùng ngón tay cầm lấy quần lót, chậm rãi kéo xuống, nhìn xem vẻ xấu hổ giận dữ muốn chết đi trên mặt Văn Tuyết Doanh, nụ cười trên mặt bóng đen càng lớn.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận