Chào các bạn, những dòng tôi viết dưới đây không phải là truyện sex, nhưng vì những xúc cảm khi đọc xong truyện Câu chuyện đời tôi, tôi muốn chia sẻ cho anh em một câu chuyện. Tôi viết câu chuyện này khi đã đi qua cái tuổi học trò, khi đã xa lắm những sự hồn nhiên, những ngây thơ vụng dại, những mộng mơ đầu đời…
Tôi được tin sẽ chuyển về ngôi trường huyện quê nhà để học năm cuối cấp. Khi đó, tôi cứ nghĩ học ở đâu cũng vậy, với tôi, hai năm dưới ngôi trường chuyên đại học quốc gia là những ngày tháng dài đầy chán nản, và năm 12 chắc cũng vậy. Nhưng không, tôi nhầm.
Suốt một năm học ở đây, tôi đã có biết bao kỷ niệm, được nếm đủ hương vị học trò,được gặp người bạn thân nhất, được mộng mơ với những cảm xúc đầu đời, được thử cảm giác xa nhà để hiểu rằng gia đình là quan trọng nhất, và … tôi được gặp em…
Ngày tôi về, tôi nhìn mọi thứ sao thật xa lạ, từ gốc phượng già trước cổng, bác bảo vệ, thầy cô giáo …Nhưng rồi, tôi gặp lại bạn cũ từ hồi cấp 1, quen thêm những người bạn mới, mọi thứ dần trở nên thân thuộc với tôi. Bác bảo vệ có nhớ tên học sinh quanh năm đi học muộn ? Thầy cô có nhớ cậu học trò chuyên cãi bướng và phá phách này? Hẳn mọi người đã quên từ lâu, nhưng tôi vẫn nhớ lắm… Tôi nhớ những giờ trốn học trèo tường đi chơi game, nhớ những lần bồng bột chống lại thầy cô, nhớ lần tôi cãi thầy bị đình chỉ học… Từ ngày tôi về, lớp A1 vốn ngoan hiền học giỏi được thầy cô phong cho biệt danh ”nhóm quậy phá”, ngày đó, mỗi khi thầy cô răn đe học sinh, ai cũng nói: “Các cô các cậu đừng có như các anh 12A1”. Nhưng …. đó là kí ức, là kỉ niệm về tuổi học trò còn mãi trong tim tôi.
Chuyện về học trò trường huyện thì vô vàn, nhất là với một học sinh quậy phá, nhưng ngay lúc này, tôi chỉ muốn kể về em, người để lại cho tôi những nỗi niềm chất ngất, những tiếc thương dai giẳng, một mối tình đơn phương câm nín …
Tôi gặp em….
Một buối sáng, tôi không nhớ rõ là mùa thu hay đông nữa, chỉ nhớ lúc đó lá xà cừ rơi đầy khắp sân, gom thành từng đống. Sáng đó là giờ thể dục. Sân trường tôi rộng, khi học thể dục thường là ba tới bốn lớp học một lúc. Đứng múa may vài ba động tác, thầy cho đá bóng, hic, nhưng mà lớp tôi không có bóng. Tôi xung phong chạy đi kiếm, nhìn quanh, mấy lớp đang học lớp nào cũng có tới vài ba quả. Tôi chạy qua từng lớp, mặt vênh vênh:
– Ê, ê, cho anh mượn quả bóng.
Nhưng chẳng thằng nào cho mượn, bụng rủa thầm: “Tiên sư mấy cái thằng bố láo”. Rồi tôi đi về phía đám con gái đang nghịch một quả bóng (Hic, mấy me này thì đá đấm gì mà cũng bóng bánh như thật). Tôi hạ giọng:
– Mấy em ơi, cho anh mượn quả bóng đá tạm đi.
Đáp lại câu nói như rót mật của tôi là một tràng hợp âm chua như giấm:
– Khônggggg….
Và….. tôi bắt gặp ánh mắt cùng cái nguýt môi của em, tay em cầm khư khư bóng như sợ tôi lấy mất. Tôi đơ mất vài giây khi gặp ánh mắt đó, gương mặt đó. Tôi quay đi như người mất hồn, đám con gái nhìn tôi khó hiểu, tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm “ Dễ thương quá, dễ thương quá…”. Vì không tìm được bóng, nên hôm đó cả lớp ngồi buôn chuyện dưới tán xà cứ, còn tôi chọn một góc, để ngắm em, ngắm nụ cười của em, rồi lại miên man, ngơ ngẩn. Từ lúc đó, tôi như người mất hồn, đâu đâu tôi cũng thấy hình bóng em.
Tôi điều tra được em học thua tôi hai khóa, vậy là từ hôm đó, ngày nào tôi cũng lượn qua hành lang lớp em tới vài chục lần dù may mắn lắm cũng chỉ nhìn em được vài lần. Tôi hỏi được tên em, và không biết tôi đã viết tên em bao nhiêu lần trên bàn, trên ghế, khắc tên em vào bao nhiêu gốc hoa sữa. Đêm, ngồi học lý hóa mà đầu óc cứ quay cuồng nghĩ về em, lúc đó, nếu “ thuyết tương đối” mang tên em chắc tôi sẽ biến thành enstein.
Một tên trong lớp tôi thích em…
Hắn quyết định tặng hoa cho em nhân ngày valentine. Từ ngày biết tin đó tôi ghét hắn kinh khủng, tôi vờ như không biết và không quan tâm, nhưng khi nhìn cái khuôn mặt hí hửng như sắp cưa được em của hắn tim tôi lại đau nhói. Tôi không ghen tức, tôi chỉ trách mình quá hèn nhát, không đủ dũng cảm nói lên những tình cảm tôi dành cho em như hắn. Tôi đợi chờ ngày valentine như đợi chờ ngày tận thế. Nếu em đồng ý, tôi sẽ thế nào? Rồi ngày đó cũng đến, tôi hồi hộp còn hơn cả kẻ định tặng quà cho em. Hôm đó, hắn kéo theo một đoàn học sinh A1, tôi đứng từ xa theo dõi, căng thẳng như kẻ ra pháp trường. Khi hắn đưa bông hoa trước mặt em, tôi quay đi, tôi sợ, tôi sợ nhìn thấy em nở nụ cười, tay đón lấy bông hoa từ tay hắn… Nhưng, em đã đi ngang, tôi ngớ ra, không hiểu, rồi suýt reo lên vì vui sướng.
Lần tôi đứng gần em nhất……
Đó là lần lớp em đi thí nghiệm, mà lớp tôi lại gần phòng thí nghiệm, tôi đứng ở hành lang với tên bạn thân, em đi lại về phía tôi, nhìn thấy em, tim tôi đập mạnh từng hồi, tôi toát mồ hôi khi em đứng ngay gần tôi, chắc chỉ khoảng 1 m. Nhưng em không để ý đến tôi, thi thoảng, tôi lại quay ra liếc em 1 giây. Tôi không đủ dũng cảm đứng gần em lâu, tôi ngoắc thằng bạn vào lớp, suốt giờ học hôm đó, tim tôi đập thình thịch, tôi miên man nghĩ về em. Em rất đẹp, nhưng, khi nhìn gần, em còn đẹp hơn nhiều…
Tôi quen em…
Tôi chẳng nhớ tại sao lại có số điện thoại của em. Tôi đưa hết dũng khí, nhắn vào máy em:
– Chào em.
Thời gian đợi chờ tin nhắn như dài cả nửa thế kỉ…
Rồi em cũng nhắn lại:
– Chào anh, anh là ai vậy?
Tôi mạnh dạn:
– Anh học trên em hai khóa.
– Oh vậy à, anh ở đâu?
Chúng tôi cứ nhắn tin qua lại, tôi tự nhiên hơn khi nói chuyện với em, cái cảm giác lo sợ dần tan biến, chúng tôi đã nhắn tin qua lại rất nhiều. Em kể cho tôi nghe nhiều chuyện về em, tôi chia sẻ cuộc sống của tôi qua những dòng tin nhắn với em. Rồi một ngày, tôi gửi một tin nhắn đến cho em, tôi nói như đùa:
– Anh thích em nhiều lắm.
Nhưng em có biết, để nhắn được dòng tin ấy, tôi đã mất bao nhiêu thời gian để lấy can đảm, bao nhiêu đêm trằn trọc suy nghĩ? Ngay lập tức, em nhắn lại:
– Anh đùa à?
Tôi uể oải:
– Chắc là vậy. 🙁
Rồi em cũng biết, tôi thích em thật, nhưng cái ngày em nhận ra điều đó, có lẽ, cũng là ngày tôi rơi nước mắt nhiều nhất kể từ ngày tôi về ngôi trường đầy kỷ niệm, tôi cứ ngồi khóc rấm rức trong lớp khi mọi người đã về hết khi nhận được dòng tin của em:
– Xin lỗi anh, em đã có bạn trai rồi, anh xuất hiện muộn quá, em chỉ có thể làm em gái anh thôi….
Tôi buồn, thực sự rất buồn, rồi tôi lại nhắn những dòng tin không cảm xúc, tôi nói cứ như mọi chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng tim tôi thì nhói lên từng hồi:
– Không sao đâu mà…….
Ngày cuối cùng khoác áo học trò…
Hôm đó, bạn bè lớp tôi phá tưng bừng, lũ quỷ sứ chúng tôi bày ra đủ trò, bắt con gái ném xuống ao, lấy bóng nước rồi bơm mực vào ném nhau, trộm dép của nhau rồi phi vào bụi rậm…. Nhưng khi tàn, đứa nào đứa nấy đều ngồi lại bên nhau, rưng rưng nước mắt. Ai cũng biết rằng, chỉ ít phút nữa thôi, sẽ phải rời xa nơi đây, xa lớp học thân thương, xa thầy cô bè bạn, vĩnh viễn chia tay với những niềm vui bất tận tuổi học trò…. Cả bọn kéo nhau đi chụp một bức ảnh kỉ niệm, tôi bước đi thất thểu, tôi buồn chung nỗi buồn học trò, và buồn riêng nỗi buồn về em…
Bất chợt, tôi chạy về hành lang lớp em, tôi ngắm ánh mắt ấy, nụ cười thiên thần ấy lần cuối. Tôi thì thầm lời tạm biệt với tình yêu đơn phương đầy ngây dại mà tôi giữ kín trong suốt năm cuối cấp:
– Chào em nhé, a đi…
Tôi quay lại, nhìn mọi thứ lần cuối, cây phượng hôm nào xa lạ, nay đỏ rực một màu thân thương, tiếng trống tan trường mang lại niềm vui cho học trò, sao hôm nay nghe buồn kinh khủng. Nhặt một cánh hoa phượng, ém vào trang nhật kí, nơi có bức thư tôi viết chưa một lần dám gửi cho em, người con gái tôi thương….
Tôi quay đi, cơn gió mùa hạ bay ngang, hoa phượng rơi theo gió, tôi nói một mình khi mắt đã ướt nhòe:
– Phượng ơi, bao giờ trở lại…?
Tôi không gặp em từ ngày đó, mùa hoa phượng năm ấy mang em đi xa lắm.
…
Để lại một bình luận