Ngồi trước tô phở nóng hổi, anh chợt thấy đói cồn cào. Nhưng miệng lại đắng nghét. Anh biết chẳng qua do cảm giác không ổn nên khẩu vị cũng bất thường, anh cố gắng ăn hết mấy đũa bánh phở, lừa bỏ lại mấy miếng thịt bò.
Trong khi ăn anh cũng quên mất cô gái đứng ở mái hiên ban nãy. Trong trí anh chỉ là hình ảnh của Hoài, những lần ăn tối với nhau như thế này lúc nào nàng cũng gắp một ít thịt từ tô mình bỏ qua cho anh, bắt anh ăn hết.
Kêu thêm một gói thuốc, anh đứng dậy tính tiền và ra về. Anh chủ quán quen cười hỏi:
– Sao hôm nay thấy mệt mỏi vậy, không có bạn gái à?
Hải chỉ cười nhẹ không nói gì, lẳng lặng quay ra.
Đi ngang qua chỗ cô gái anh chợt nhớ ra và đưa mắt nhìn vào mái hiên. Cô gái vẫn còn đứng đó. Lần này cô cũng chăm chú nhìn anh. Anh dừng lại, lấy một điếu thuốc châm lửa. Hơi khói làm anh thấy dễ chịu hơn. Anh nhìn cô một lúc rồi lên tiếng:
– Đi với anh! – Nói xong anh lại quay người, bước đi.
Cô cũng không hỏi lại, chỉ lặng lẽ bước ra, theo anh. Anh đứng lại một chút để chờ, và khi cô gái bước đến, anh nhẹ nhàng nắm lấy khuỷa tay cô, dắt cô đi.
Trong cơn mưa bụi lất phất, trong cái lạnh se se, anh chợt nhớ đến thứ ánh sáng vàng vọt, soi mờ bóng khải hoàn môn trong một cuốn tiểu thuyết của Remarque. Trong cuốn sách đó cũng có một nhân vật nam, giữa đêm cũng nắm tay một cô gái dắt đi.
Loại bỏ hết những hoàn cảnh chi tiết xung quanh khác, thì cái cách anh dắt tay cô gái này cũng giông giống cảnh đó.
Thoạt đầu anh định cùng cô gái đi thuê khách sạn, nhưng rồi có thể do mệt mỏi và tâm trạng nặng nề, lười lĩnh nên anh dắt cô về nhà mình.
Dẫu sao lúc này cũng khá khuya nên sẽ chẳng có ai thấy anh dắt cô về.
Anh mở cửa, nhường cô vào trước rồi anh cũng bước vào sau. Anh đóng cửa, bật đèn.
Căn phòng nhỏ, khá gọn gàng do Hoài hay đến dọn dẹp giúp anh. Anh không có giường, chỗ ngủ chỉ là cái nệm lớn kê sát góc phòng, bên cạnh dàn máy tính, vật đáng giá nhất trong nhà.
Nhà cũng không có bàn ghế, anh nắm tay cô gái cho cô ngồi xuống góc giường. Cô gái hơi rụt rè, bất giác cô có cảm giác bình yên. Cảm giác bình yên lạ lẫm lần đầu như trước một người con trai, chứ không phải một người khách bình thường.
Anh không để ý đến cảm giác của cô, chỉ quay lại cái tủ lạnh, lấy chai rượu và gói bò khô ra. Anh trải tờ giấy báo cạnh giường để bày đồ nhậu ra.
Nhìn thấy cô gái nhìn anh có vẻ khác lạ, anh mỉm cười:
– Tự nhiên thích uống một chút, em uống với anh nghe.
– Dạ, nhưng em uống ít thôi, đối ẩm cho anh vui.
Anh rót rượu ra chiếc ly duy nhất trong nhà, hớp một nửa rồi đưa qua cô gái:
– Em tên gì?
– Dạ em tên Diễm – Cô gái mỉm cười cầm lấy ly rượu – còn anh?
– Anh là Hải. – Anh đáp và cầm cây guitar trong góc nhà lên, ngồi xuống đất, đối diện cô gái.
Cô gái uống cạn nửa của mình rồi cầm chai rót đầy lại.
– Em uống ly này nữa rồi tí nữa em chỉ nhấp môi thôi nghe.
Anh gật đầu, nhìn cô gái ngửa cổ uống hết ly rượu. Anh đưa cho cô miếng bò khô và tự tay rót cho mình một ly, ngửa cổ uống cạn, một ly nữa, một ly nữa.
Cảm giác dòng rượu ấm nóng chạy xuống Ɩồŋg ngực lạnh giá thật dễ chịu.
Anh cầm đàn, rải nhẹ hợp âm mi thứ, chuyển vài gam rồi dạo lên giai điệu Diễm Xưa. Diễm nhìn anh cười nhẹ, mắt cô hơi ẩm ướt.
Anh không nhìn Diễm, chỉ cắm cúi xuống cung đàn. Ngày hôm qua anh mới đàn cho Hoài nghe bản Hoài Cảm. Nên bây giờ chỉ là chút đùa vui, có gì phải cảm động vậy em gái.
Đàn Diễm Xưa mà trong lòng anh chất chứa hình ảnh Hoài. Vậy là xưa rồi đó Hoài… Vậy là mất em thật rồi. Anh đã sợ mất em biết bao. Anh trót tâm huyết với cuộc tình mình đến cạn lòng. Nên khi mất em anh cảm thấy đời mình hoang vắng biết bao. Hoang vắng đến nỗi anh cần có ai đó ngồi với mình ghê gớm, cho đỡ cô đơn, là ai cũng được, chỉ cần có ai đó, chỉ cần có ai đó ngồi cạnh, không nói không nghe gì cũng được. Vậy thôi, để cảm giác cô đơn này nguôi ngoai phần nào.
Anh gục đầu xuống thùng đàn, nghe tiếng đàn buồn như muốn khóc, nghe tiếng lòng mình cũng buồn như muốn khóc. Tiếng khóc khô không nước mắt, buồn như thiên thu.
Hết Diễm Xưa anh chuyển sang Hạ Trắng. Anh sẽ không dám đánh bài Hoài cảm đâu, anh sợ mình sẽ đau chịu không nổi.
Cho dù đang cúi mặt xuống anh vẫn cảm thấy Diễm đứng lên. Cô gái đến sau lưng anh, quỳ xuống, vòng tay ôm anh dịu dàng. Một bàn tay đặt lên cần đàn, giữ mấy sợi dây im lặng. Giọng cô trầm xuống, buồn hiu hắt:
– Anh đừng đàn nữa.
Một lúc im lặng trôi qua, Diễm lại nói:
– Nghe anh đàn em buồn lắm.
Hải đặt nhẹ cây đàn xuống đất, mấy sợi dây đàn mỏng manh hơi rung lên thành tiếng khe khẽ.
Phần 3
Anh lại rót rượu, uống cạn thêm một ly nữa. Diếm xé cho anh mấy sợi khô bò. Anh lắc đầu không cầm, chỉ đốt một điếu thuốc.
Diễm vẫn ngồi im lặng sau lưng anh, anh có cảm giác ngực Diễm rất nhỏ, cạ vào lưng anh một cách không chủ ý. Anh ngạc nhiên thấy mình không phản ứng với sự đụng chạm ấy. Không gian chợt mơ hồ, chông chênh, nỗi buồn phủ xuống, nặng nề.
Nhưng cũng từ đụng chạm đó, anh thấy nỗi cô đơn từ từ giảm bớt. Hơi ấm của hai con người xa lạ dù sao vẫn có tác dụng nâng đỡ tinh thần cho nhau.
Chợt anh thấy bàn tay Diễm nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, xoa nhè nhẹ. Cảm giác dễ chịu lan tỏa lạ lùng. Anh ngồi yên, nhắm mắt lại, lắng nghe tâm hồn mình chùng xuống.
Hai tay cô gái xoa nhẹ khắp ngực anh thật lâu, thật lâu, và có cảm giác mình có thể nhắm mắt ngủ yên khi được cô chăm sóc. Nhưng khi anh bắt đầu thiu thiu thì Diễm nhẹ nhàng mở nút áo anh ra, bàn tay cô mát lạnh xoa vào ngực trần của anh, chà sát nhẹ nhàng lên hai núm vú nhỏ xíu của mình. anh hơi mở mắt ra, và nhận thấy sự váng vất của cơn say đang đè xuống mi mắt mình nặng nề mà thật dễ chịu. Anh nói nhỏ:
– Em không cần làm vậy đâu.
Diễm thầm thì rất ngoan:
– Anh cứ ngồi yên nha, em biết anh cần gì lúc này. Anh ngồi yên đi.
Diễm vẫn tiếp tục cởi cái áo sơ mi của anh ra. Cô nói:
– Em có thể mượn áo anh mặc cho thoải mái không?
Hoài cũng có thói quen mặc áo của anh, sau mỗi lần làm tình. Nàng nói nàng có cảm giác được anh bao bọc khi mặc áo của anh, và nàng thích điều đó. Anh im lặng không nói, chỉ nghe Diễm phía sau hơi nhỏm dậy, anh nghe tiếng áo sột soạt, tiếng cô cởi quần jean, cái khóa thắt lưng hơi kêu khe khẽ khi cô thả cái quần xuống.
Rồi Diễm lại ôm anh, cặp ngực nhỏ bé trong lớp vải áo lại cà vào lưng trần của anh. Nhưng khi chân Diễm kẹp nhẹ vào hông anh, anh biết cô gái chỉ còn mặc quần lót.
Diễm dìu anh nằm vào chiếc nệm. Cô đặt anh nằm ngửa, rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, nhưng tư thế hơi chồm lên nhìn vào mặt anh. Anh cũng nhìn cô, lặng lẽ.
Diễm ve vuốt khắp Ɩồŋg ngực anh, rồi hỏi nhỏ:
– Em có thể hôn anh không?
Anh giật mình, tự nhiên anh có cảm giác muốn được hôn cô. Nên khi Diễm cúi xuống hôn anh, anh cũng choàng tay lên cổ Diễm, nhẹ nhàng kéo xuống, và chủ động đón đôi môi còn nguyên lớp son của Diễm.
Nụ hôn đầu tiên của hai người rất mau, có cảm giác hai bờ môi chỉ thoáng gặp nhau. Diễm ngước lên, nhìn anh và cười nho nhỏ:
– Chết, anh dính son môi của em rùi nè.
Vừa nói cô vừa đưa tay lau nhẹ môi anh. Bất giác anh cầm lấy tay cô, và hôn lên những ngón tay nhỏ bé. Diễm nhìn anh bẽn lẽn, cô
cảm giác máu mình đang dồn lên mặt nóng rần rần.
Khi anh kéo cô xuống định hôn nữa thì Diễm hơi chững lại, cô nói nhỏ:
– Anh chờ em đi rửa mặt được không, để khỏi dính son lên anh.
Anh gật đầu, và nhìn theo Diễm đang đi vào nhà tắm. Anh thấy thấp thoáng bóng chiếc quần nhỏ màu đen dưới vạt áo hơi dài. Và hai chân Diễm thon, trắng mịn không ngờ.
Diễm rửa mặt rất nhanh, khi cô đi ra khỏi nhà tắm anh nhận thấy Diễm đã búi mái tóc ngang lưng của mình lên cao. Cái gáy của Diễm cũng trắng, vài sợi tóc rơi ra khỏi búi tóc vương vất nơi gáy có vẻ hấp dẫn lạ lùng.
Diễm cười nhỏ, chỉ ngực áo hơi ướt do nước văng vào:
– Em làm ướt áo anh rồi, anh có cần lấy lại không?
Gượng mặt không son phấn của Diễm hóa ra không tệ lắm, mọi nét trên khuôn mặt đều khá hài hòa, có duyên. Anh ôm Diễm vào lòng, Diễm hơi xoay người dựa lưng vào anh, anh nâng cầm cô lên, nhẹ nhàng đặt vào môi cô một cái hôn nóng bỏng. Diễm khép mắt lại, đón nụ hôn của anh, và chậm rãi, rất chậm rãi, cô nắm bàn tay anh đưa lên ngực mình, sau khi đã cởi mấy cái nút phía trên. Cô áp tay anh vào ngực trần của cô, và ngay lúc đó cô run lên, cảm thấy bàn tay anh đang nhẹ nhàng nắm lại, bóp nhẹ một bên vú cô. Nhẹ nhàng, âu yếm và tràn đầy yêu thương, như tình nhân.
Bất chợt anh ngả vật người xuống nệm. Hai tay ôm mặt, che kín mặt. Hai vai rung rung. Cô nghe tiếng anh thì thào rất tội nghiệp:
– Anh xin lỗi!
Cơn mưa bên ngoài lại đổ xuống sầm sập. Có tiếng gió lùa qua bông gió trên lớp trần nhà.
Diễm không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng nằm úp xuống, vùi mặt vào phần bụng dưới đang phập phồng của anh. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe cảm giác lạ lẫm đang từ từ hình thành trong hồn, như nhẹ nhõm, như hạnh phúc đê mê.
Cô vuốt ve lên quần anh, rồi nhẹ nhàng mở thắt lưng, kéo khóa quần anh xuống.
Hải vẫn nằm yên không nhúc nhích. Phần xác đã bắt đầu phản ứng với những cái vuốt ve âu yếm của cô gái, nhưng phần hồn lại chất ngất cô đơn.
Mưa. Lạnh. Đất trời trắng xóa. Những hàng cây đứng co ro trong cơn mưa tầm tã. Có tiếng nhạc văng vẳng lạ lùng như vọng lại từ đâu đó xa lắm.
Anh thấy mình ngơ ngác đứng mãi trong cơn mưa. Xung quanh là thảo nguyên và bóng dáng núi đồi bao la.
Khung cảnh như quen lắm, nhưng lại cũng xa lạ, mơ hồ. Dường như có một lần nào đó anh đã qua đây, một mình. Dường như có tiếng cười trong vắt quanh quẩn xung quanh. Tiếng cười xa vắng, chẳng biết vọng lại từ đâu.
Phía xa xa ẩn hiện một mặt hồ xao xác trong mưa, thấp thoáng sau những bóng cây buồn bã.
Có tiếng chuông điện thoại…
Hải giật mình tỉnh khỏi cơn chiêm bao. Tiếng chuông điện thoại đang đổ dồn bên gối. Anh đưa tay quờ tìm cái điện thoại, tay anh chạm phải một thân người bên cạnh.
Anh nhìn xuống và bất giác nhớ lại mọi chuyện.
Đêm hôm qua có một chuyện tình được kết thúc thành công tốt đẹp. Đêm và chai rượu mạnh, và cô gái tên Diễm.
Anh nhìn xuống cô gái vẫn đang ngủ mê mệt bên cạnh anh. Cả hai không đắp mền, cả anh và cô chỉ mặc quần lót.
Anh nhớ đêm qua khi anh ôm mặt trong nỗi nhớ Hoài, cô gái đã lặng lẽ hôn hít, âu yếm dương vật anh, cho đến khi anh xuất hết vào miệng cô, rồi thiếp đi mệt nhoài.
Đêm và giấc ngủ đầy mộng mị.
Chiếc điện thoại cũng tắt chuông. Anh cầm lên mở ra xem cuộc gọi nhỡ. Là Vân, bạn của Hoài. Ngày anh gặp Hoài lần đầu là ở tại nhà cô bé.
Anh gọi lại. Sau tiếng chuông đầu tiên Vân đã trả lời, giọng có vẻ gì đó không được tự nhiên lắm:
– Anh sao rồi?
– Sao là sao?
– Hồi sáng Hoài mới gọi điện nói chuyện với em. Em chẳng hiểu gì cả
Anh cũng có hiểu gì đâu, đời lắm chuyện người ta không thể hiểu, không muốn hiểu, không cần phải hiểu.
– Chuyện sao vậy anh? Vân lại lên tiếng hỏi sau khoảng im lặng.
– Ùm… – Anh ậm ừ, chỉ là không muốn lên tiếng. Ngay cả với mình anh cũng không muốn hỏi tại sao. – Anh cũng không hiểu. Chỉ là chia tay thôi mà.
Chỉ là chia tay thôi mà! Cuối một cuộc tình đau đến ngất ngư mà lại có thể nói chỉ là chia tay, anh thấy mình cũng thật đáng khâm phục! Anh bật cười nhẹ.
Bên kia giọng Vân vẫn đầy lo lắng:
– Anh nè, anh ổn không?
– Anh ổn mà.
– Thật không, có dậy nổi không?
– Nổi, anh dậy rồi, đang định đi ăn sáng.
– Anh chờ chút em qua di ăn sáng với anh.
– Ùm, chắc không cần đâu Vân, chạy qua anh chi cho xa.
– Không được, coi như em nhiều chuyện đi, muốn gặp anh hỏi han thôi.
Anh biết không cãi lại được cái cô bé này nên chỉ bật cười.
Anh hơi cựa mình, và bắt gặp ánh mắt Diễm đang nhìn lên. Cô gái cũng đã thức dậy.
Anh bỏ điện thoại xuống, giọng anh hơi ngập ngừng:
– Bạn anh, tí nữa họ tới.
Diễm hiểu. Cô ngồi dậy, bước vội vào phòng tắm. Và chỉ mấy phút sau cô bước ra. Trên người cô là bộ quần áo đêm qua. Có thể nói cô là đứa duy nhất có thể làm tất cả mọi chuyện mất thời giờ của đám con gái nhanh kỷ lục.
Anh cũng nhỏm dậy, mở ví đưa cho cô mấy tờ tiền giấy. Diễm lắc đầu:
– Anh nợ em năm tô phở đặc biệt, nhưng phải trả từ từ, không được trả một lần!
Anh gật đầu, lại nợ nần. Có một thằng bạn anh đã nói đôi khi nó phải đi tìm một món nợ nần với ai đó để có thể sống một cách có thăng bằng.
Đối với nó cuộc sống rạch ròi sòng phẳng quá là căn nguyên của tất cả những thói xấu của loài người.
Anh chợt mỉm cười, cái ý tưởng có vẻ khùng khùng nhưng cũng mang dáng dấp hiền triết lắm. Anh đứng dậy, bước đến ôm cô gái vào lòng, anh nói:
Để lại một bình luận