– Dượng Ba ơi. Chị thèm đụ dượng cả năm nay rồi biết không? Chị kiếm chuyện nhờ dượng chèo ghe đưa chị ra Long Xuyên buôn bán là chờ có bấy nhiêu đây thôi. Kín miệng nghe dượng, để chị em mình còn tiếp tục đụ hoài nhen.
– Dạ, Ɩồŋ chị chưa có con. Nó chật quá chị Hai ơi. Sướng quá trời là sướng. Cám ơn chị Hai. Cám ơn trời mưa.
Ðã đành giữa con kênh hoang vắng này chẳng ai nghe, mà khi Tư Ðát la trời to quá, bàn tay chị Hai cũng bụm kín lại. Chị sợ bâng quơ có người nghe được đến phá đám trận đụ, và một phần chị muốn đụ trong yên tĩnh, để chị hưởng trọn vẹn cái sung sướng tột cùng trong mỗi cái nắc xuống từ Ɩồŋ chị.
Chị Hai ôm Tư Ðát đụ chát chúa. Ðụ dữ tợn, và có lúc sướng quá chị quên mất ông chồng ông chồng giáo viên, bèo nhèo, ốm yếu, bạc nhược của chị ở nhà. Tư Ðát hỏi:
– Bây giờ thì ai dâm hả chị Hai?
– Cả hai, quỷ nà. Khi không cột ghe lại ở đây chi vậy?
– Hổng cột rồi có ngày em với chị cũng đụ à.
– Còn khuya à. Tại trời mưa gió bão bùng chớ bộ.
– Á à, chị quên hồi nãy đã nói thèm đụ em đã hai năm nay.
– Ời, nhớ rồi quỷ ạ. Nằm yên cho chị đụ ngon lành cái coi.
Nước Ɩồŋ chị Hai Mừng tuôn ra ướt nhẹp. Tư Ðát ngất ngây, thoả hết những ham muốn âm thầm mỗi lần qua nhà chị vợ ăn giỗ, ăn tiệc. Chị Hai năm nay khoảng 27 tuổi, người cao dong dỏng. Tóc luôn búi, nhưng nếu xoả xuống thì phải chấm gối.
Cặp vú của chị không bao giờ xài xú chiêng và quần cũng chẳng bao giờ mặc xì líp. Vì khi làm lụng nó nực nội khó chịu. Mỗi lần chị đi, cặp vú nhảy tong tong. Ðàn ông con trai ai cũng nhìn, nhất là những người có máu dâm như Tư Ðát.
Ngày hỏi vợ, Tư Ðát rảo mắt nhìn khắp nhà vợ. Chàng không những hài lòng về nhan sắc cô vợ mà còn tham lam chấm luôn bà chị vợ.
Để rồi bữa nay, chính Tư Ðát cũng chưa bao giờ có thể nghĩ là mình sẽ chinh phục được chị Hai Mừng một cách quá dễ dàng như vậy được.
Chị đang nằm ấp Tư Ðát để đụ giữa cơn mưa ầm ầm ngoài lạch vắng. Chị đang sướng bởi cặċ Tư Ðát lớn hơn cũng có, nhưng phần lớn là cái không khí lãng mạn, diễm tình quanh đó. Làm sao ở nhà được đụ vừa nghe mưa đổ xuống mui nghe.
Gió xào xạc qua những bụi dừa nước, những chòm lá bộng, lá bần, nhất là trên mặt con kinh nước đục. Cái làm chị sướng nhất là được đụ thằng em rể mà đã hai năm qua làm chị ao ước khi nghe cô em ruột than:
– Chị Hai ơi, biết vầy em chẳng lấy chồng cho nó khoẻ. Ðêm nào thằng chả cũng đòi. Ðêm tân hôn là chả đụ em tới sáng. Em ra xong, ảnh cũng không cho nằm nghỉ, bắt đụ tiếp, còn không thì phải cho ảnh bú. Ảnh mạnh như voi vậy đó chị Hai. Chắc em với ảnh không ở với nhau lâu đâu?
Cô em gái than bị Tư Ðát đụ nhiều, trong khi chị thì buồn phiền có ông chồng không thèm bú Ɩồŋ. Còn chơi thì như mèo hửi, ra xong là lăn quay ra ôm gối ngủ khò, không cần biết chị đã thoả mãn hay chưa. Có lần chị khóc sao ông trời khắc nghiệt không đổi cho chị lấy Tư Ðát để chị nhường ông chồng giáo viên cho cô em.
Bữa nay chị phải đụ lừng trời. Ðụ cho lủng xuồng. Trời có tạnh, mưa hết gió, chị cũng ở lại nằm phành Ɩồŋ ra cho Tư Ðát đụ thật thoả mãn cơn thèm. Chị thủ thỉ:
– Dượng Ba ơi. Cho chị ra trước một cái nhen dượng?
– Dạ, chị ra đi, rồi mình đụ tiếp cái khác. Em dai sức lắm. Từ nay trở đi mỗi lần chèo ghe cho chị ra Long Xuyên buôn bán là hai đứa mình vô đây đụ vài cái nghe chị.
– Dạ, anh muốn gì cũng được. Mình ra ngoài Bàu Cồng Cộc đụ cũng đã vậy. Có sao đâu.
Tự nhiên chị Hai xưng em rồi gọi Tư Ðát bằng anh ngon lành.
– Anh ơi! Ðừng cười em nhen. Em thèm đụ lắm mà thằng chồng em thì như anh biết đó. Nó bèo nhèo như mèo mắc mưa. Mỗi tháng đụ vài lần. Mà em có đòi thì mới có, còn không thì…
Nước mắt chị tuôn ra nhỏ xuống mặt Tư Ðát.
Hắn ôm bà chị vợ nút lưỡi. Trời lại sấm sét và cơn mưa lại tăng cường độ. Chiếc xuồng chòng chành vì gió cũng có, và vì chị Hai nắc mạnh trên thân hình thằng em rể. Cả hai bay giờ hết thấy lạnh, mặc dù gió cứ thổi thốc vào khoang ghe. Chị Hai yêu Tư Ðát quá, nói:
– Ðêm nay chắc em không ngủ quá anh ơi!
– Ờ, thức đụ với em đi chị Hai. Chị nằm dưới đi. Ðể em trèo lên đụ cho chị tận hưởng cái tài của em.
Chị Hai rút Ɩồŋ ra, nằm bật ngửa, chàng hãng hai bắp đùi ra. Tư Ðát xuống hôn chòm lông Ɩồŋ của chị rồi bắt đầu quét. Giữa con kênh thanh tịnh hoang vắng, tiếng chị Hai Mừng la lên lanh lãnh hoà với tiếng gió:
– Cha mẹ ơi! Con đã lăng loàn với thằng em rể của con nè. Nó đang bú Ɩồŋ con như ăn gỏi cuốn cha mẹ ơi! Thằng chồng con chẳng bao giờ cho con sung sướng như vầy hết.
Tới phiên Tư Ðát với tay lên bị miệng bà chị vợ. Hình như do phản ứng tự nhiên. Khi ai làm gì bất lương, gian dối cũng muốn đừng bị lộ ra mặc dù quanh đây chẳng có lấy một mống người. Chị Hai lại la tiếp:
– Không cho em la là em không có đã anh Ðát ơi. Ðể cho em la nho nhỏ lại cho anh bớt lo. Ðó anh ơi! Cái lưỡi anh quét như vậy có đốt nhà em cũng không buồn. Ối! Ối! Anh móc mồng đốc em chứ đâu phải bú.
Ngừng lại lấy hơi, chị la tiếp:
– Chết con cha mẹ ơi! Chắc ngày nào cong cũng ngoại tình như vầy mới đã cơn thèm đụ. Ðát ơi, anh làm chồng em luôn đi Ðát ơi! Nghe em ra cái nữa nè. Uống đi, nuốt hết nươc Ɩồŋ của em vô bụng anh đi! Kỳ này em để cho có chửa với anh luôn đó Ðát ơi là Ðát!
Giọng chị Hai chỉ giảm được có một phút, xong lại gào to như ai cắt cổ. Ðát sướng quá. Chàng thua chị Hai tới 6 tuổi. Từ ngày biết đụ đây là lần đầu tiên Ðát đã làm cho một người đàn bà ra trước anh đến hai lần. Nước Ɩồŋ chị Hai làm miệng mũi Ðát ướt nhẹp. Chị vẫn nhấn đầu Ðát sâu vào háng chị rồi hẩy đít lên gào la tục tỉu.
Xong, Ðát trườn người lên, cắm cặċ vào Ɩồŋ chị Hai đụ tơi bời hoa lá. Ngoài kia trời tối hẳn. Những tia chớp làm sáng khoan ghe, cho Ðát nhìn rõ khuôn mặt bà chị vợ tràn ắp khoái lạc. Chị Hai nói nho nhỏ:
– Cám ơn anh lắm Ðát ơi! Mỗi ngày làm sao mình phải gặp nhau một lần nhen anh. Ðừng bỏ em?
– Em chỉ sợ chị Hai rồi cũng bỏ em vì em quá dâm. Ðang đứng cuốc đất ngoài ray, mà nhớ tới cặp vú rung rung của chị, hai cái mông đít không mặc quần xì líp của chị, là con cặċ em đã chồm dậy, cứng như khúc củi có khi suốt cả buổi trời. Nói thiệt, chị mà làm vợ em thì em bắt chị phải mặc hai thứ đó. Nếu không có ngày chị sẽ bị hãm ở ngoài đường.
– Thì bữa nay chị đang bị dượng hãm ở giữa đường đây nè.
Tư Ðát khoái chí cười khúc khích, hôn tới tấp lên gương mặt chị Hai Mừng, rồi nói:
– Cái này đâu phải là hãm. Cái này kêu là hai chị em kiếm chuyện đụ nhau dưới mưa. Em khoái đụ dưới mưa lắm chị Hai ơi. Tình tứ lắm, yêu đương lắm. Chắc sáng nào em cũng chèo xuồng chở chị Hai ra Long Xuyên quá. Em nắc như vậy chị sướng không? Nói cho em nghe đã cái lỗ tai đi.
– Thôi đừng hỏi nữa. Không sướng mà chị đã ra trước hai lần. Ðó Ðát coi, con cặċ của anh nó dộng vô Ɩồŋ em thốn tới tử cung. Mỗi lần anh nắc xuống, sao mọc lên trời anh Ðát ơi! Vú em đó, anh bóp cho đã hai bàn tay đi. Anh làm chồng em, em không cho anh cuốc ray trồng khoai nữa. Em nuôi anh. Mình ăn rồi đụ chớ hổng có làm gì hết cho cực khổ.
– Nói nữa đi chị Hai. Vừa đụ vừa nghe chị nói em đã lắm.
– Nè, sẵn bữa nay em hỏi anh cái vụ này coi. Con Ba nó méc em là anh có thập thò với con Ngọc, em út của em. Chuyện đó có không vậy? Anh nói thiệt cho em nghe. Em hổng ghen đâu, mà muốn xem có hay không vậy thôi.
– Giọng chị hỏi y chang vợ em. Nói hổng ghen rồi sau khi người ta thú thiệt hết rồi thì nổi tam bành lục tặc, la muốn bể nhà. Miệng thì la, tay thì ngắt còn chân thì đá?
Chị Hai giật mình ngưng nắc, ôm cứng Tư Ðát hỏi tới:
– Dì Ba ghen? Như vậy là chuyện đó có hả?
– Ðó, đó. Bắt đầu đi, đừng có ngắt người ta à nhen.
– Hổng phải em ghen mà anh phải kể cho em nghe. Em khoái nghe chuyện đụ loạn luân vậy mà? Cũng như chị em mình đang đụ loạn luân đây thôi, dượng Ba.
Phần 3
Cực bất đắc dĩ, Tư Ðát phải ấm bụng mà khai hết:
– Nói chị Hai thương. Chuyện em thập thò với con Ngọc là chuyện bất đắc dĩ. Nghĩa là hoàn toàn không phải do lỗi em, mặc dù, thú thiệt, em có thèm Ngọc. Thèm thì thèm nhưng con nhỏ còn nhỏ quá. Có tính chuyện gì thì cũng đợi cho nó 18 hay 19 tuổi. Ðằng này nó mới có 15. Bữa đó bà già sai con Ngọc chèo thuyền qua Lạc Thiện thu tiền gạo bán hồi năm rồi. Thấy em đứng đó, con Ngọc phụng phịu không muốn đi, và nói chèo qua sợ về không kịp.
Sẵn có em đứng xớ rớ đó, bà già quay qua sai luôn:
– Hay thằng Tư. Con có rảnh mày làm ơn chèo giùm cho em nó qua bển thu tiền cho má một cái đi con.
Thực tình lòng em không muốn đi, bởi chèo ngược gió về ngủ rục hai cánh tay. Mà bà già đã sai em đâu dám cãi lời. Con Ngọc nhìn em cười khúc khích, rồi chạy đi thay đồ.
Em tưởng nó cười là tại thấy em không dám cãi lời má. Có dè đâu khi ghe đang chèo trên rạch, con Ngọc ngồi đầu mũi nhìn em cười chúm chím, cặp mắt hơi lẳng lơ, nhìn xuống nước rồi nói:
– Má biểu anh mới nhận lời. Chớ em mà nhờ, sức mấy anh Tư chịu. Anh thương chị Ba thôi chớ đâu có để ý gì đến em.
Nói xong, Ngọc nhìn em như để dò xét phản ứng của em. Em cứ chèo tỉnh bơ, làm như không để ý gì nó nói.
– Em nói vậy mà anh Tư có nghe không?
Em làm bộ như ngạc nhiên:
– Hả, Ngọc nói gì? Anh đâu có nghe.
– Biết mà. Ngồi đây với đó mà anh Tư cũng không thèm nghe, huống chi ở nhà có mặt chị Ba?
– Ủa, bộ ở nhà em có nói gì với anh hả?
– Em không nói, nhưng anh phải biết có mấy lần em…
– Em làm sao?
– Bộ anh quên mấy lần em rủ anh ra Bàu Cồng Cộc bắt ốc bưu hả? Anh quên bữa em tắm ngoài giếng gặp anh đào khoai môn hả? Anh quên một lần em nằm ngủ trưa trên võng ngay chỗ anh đang ngồi chẻ lạc?
Em nhớ hết và biết rõ Ngọc có tình ý với em qua những lần như thế, vì nó không là chuyện tình cờ. Qua những dịp như thế, em nuốt nước miếng nhịn thèm. Em cố đợi cho Ngọc lớn hơn một chút nữa. Chớ còn quá nhỏ, ở tuổi 15 thì Ngọc đã biết gì.
Cho đến bữa chèo xuống qua Lạc Thiện. Sau khi Ngọc hỏi, em trả lời cũng với giáng điệu tỉnh bơ:
– Nhớ chớ. Anh nhớ hết. Nhớ luôn có một đêm trăng, em bạo dạn cầm tay anh, rủ anh chèo xuồng ra vàm soi ếch. Anh không dám vì… vì… em còn nhỏ quá… Ngọc biết không?
Ngọc tự ái. Ngồi ở mũi ghe, hai tay Ngọc vén ống quần lãnh đen lên đến tận gối, phơi hai ống chân trắng ngần ra. Vẻ mặt khinh khỉnh thách thức, cố làm cho ra người lớn. Ngọc nhìn em như muốn hỏi:
– Như vầy là đủ làm người lớn chưa?
Tim em hơi rung động và tự hỏi:
– Có lẽ nào Ngọc đã thèm chuyện người lớn?
Và em vẫn tiếp tục chèo, nhưng không nhanh như hồi nãy. Thấy em không chú ý đến màn khêu gợi Ngọc lại vén tuốt ống quần lên tận khỏi bắp vế. Lúc đó tay chèo em hơi lạc lỏng, chiếc xuồng gần như đứng lại và trôi từ từ theo con nước. Mắt em chú ý tới phần da thịt đầy khêu gợi của Ngọc từ đầu gối lên đến tận háng, cái ống quần rộng quá, cho em thấy luôn lớp vải xì líp trắng ở hạ bộ ngọc. Mắt em hoa lên, đổ hào quang. Sự cám dỗ mãnh liệt đã đánh ngã hết lý trí của em khi tay Ngọc cứ vuốt vuốt phần da thịt trắng ngần đó, rồi thì hai bàn tay nó dừng lại ngay nơi cửa mình?
Bấy giờ thì tim em đập rần rần. Em sợ bang quơ, không biết quanh đó có ai nhìn thấy không?
– Anh có biết bạn em, bằng tuổi em, đã có hai đứa con không? Nó biết chuyện người lớn hồi năm 13 tuổi lận anh Tư.
Miệng thì nói mà tay Ngọc cứ chà chà cái mu Ɩồŋ. Con cặċ em bỗng xừng lên cương cứng. Phần thì ngược gió, cái quần đùi đã phơi trọn con cặċ em ra. Ngọc nhìn chăm chăm không chớp mắt rồi nuốt nhẹ nước miếng. Hai tay em phải để trên cái chèo cho đỡ ngượng. Mắc cỡ lắm, mà em cũng không làm sao che bớt đi cái phần dâm dục của mình đang có.
Ngọc khoái quá, thấy đã đánh ngả được sự lơ là của ông anh rể, nên cô nàng lại vén thêm một ống quần nữa lên tận bẹn. Thế là hai bắp đùi đầy khiêu khích của Ngọc ngan nhiên thách thức em. Em cố hít một hơi đầy Ɩồŋg ngực cho có thêm can đảm đừng nghĩ bậy, mà rồi bởi Ngọc không chịu ngừng, lấy tay cởi dần chiếc áo vải phin trắng mỏng ra, đưa cặp xú chiên nhỏ bao đôi vú. Gió thổi ngược, làm tóc đen của Ngọc bay phủ loà xoà một cách man dại trên khuôn mặt tuổi học trò. Em năn nỉ:
– Mặc áo vô đi Ngọc. Coi chừng bị cảm gió?
– Xí, cảm người em còn không sợ, huống là cảm gió. Bữa nay mà không lấy được anh, là em nhào chết theo với con lạch này cho anh coi. Anh muốn thấy không?
Nói xong Ngọc hơi nghiên mình ra khỏi xuồng. Hoảng quá, em bỏ tay chèo, chạy vội về mũi ghe ôm Ngọc:
– Anh lạy em. Em đừng làm anh sợ quá Ngọc ơi!
Ngọc cười đắc thắng, nhìn em hỏi từng tiếng:
– Anh sợ gì? Sợ em chết hả?
– Không. Anh sợ em còn nhỏ quá, chưa đủ trí khôn.
Để lại một bình luận