“Ót…”
Cặc tôi đi thẳng vào tử cung con Út ngon trớt.
“Bóc…”
Tôi nghe một tiếng nho nhỏ, thế rồi kèm theo đó tiếng con Út rú lên như đau đớn…
“Á… á… a… đau quá… đau quá…”
Riêng phần tôi, tôi không cảm thấy đau, trái lại tôi thấy sướng vô kể, một luồng điện chạy dài từ đầu tu lên buốt tận óc mới cảm thấy ngất ngây cỡ nào. Nghe nó than, tôi cũng tội nghiệp, tôi biết nó đau có lẽ vì bị rách màng trinh khi làm tình lần đầu, tôi có nghe các đàn anh kể, khi con gái bị rách màng trinh thì sẽ bị đau và có máu chảy ra một tí, khi ấy phải từ từ mà nhịp thì mới xoa dịu được cái cảm giác đau đớn của người con gái, lúc này tôi cố dùng đầu lưỡi vừa liếm vừa nút hai đầu vú con Út với hy vọng rằng sẽ làm cho nó quên cảm giác đau đớn. Cặc tôi vẫn nằm trong âm đạo con Út chưa lấy ra, tôi bắt đầu kéo lên từ từ rồi nhịp xuống nhè nhẹ… rồi nhè nhẹ… nước dâm thuỷ tiếp tục chảy ra như giúp tôi làm trọn cuộc mây mưa này. Con Út cũng đã cảm thấy bớt đau và rên lên nhè nhẹ…
“Ư… ưmmm… ưmmmm… ui… da… ummm… ưmmm… sướng quá…”
Tôi biết con Út đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác sung sướng nên tôi ra sức nhịp càng nhanh… càng bạo… cho đến nỗi giọng của nó trở nên khó nghe hơn, tôi chỉ nghe được vài câu…
“… Ưm… ưm… sướng quá… ưmmm… ưmmm em chịu hết nổi rồi… ưmm… ưmmmm”
Rồi thì tôi cảm thấy âm đạo nó dâm thuỷ tràn ra nhiều hơn. Tôi biết nó đã ra… và tôi cũng không còn chống cự được lâu nữa, nhấp một cái thật mạnh cuối cùng, tôi thở hổn hển…
“A… a… a… anh ra… ưmmmm… ưmmm…”
Rồi tôi ngã quỵ trên người con Út như một thân chuối đỗ. Cặc tôi vẫn còn trong lồn con Út… tôi nghe những dòng tinh khí bắn ào ạt như vũ bão vào trong tử cung con Út…
Hết rồi… tôi đã phá đi cái trinh trắng của em gái tôi… tôi cũng đã mất trinh cho em gái tôi… tội lỗi… tội lỗi… lúc này những sự dằn vặt trở lại cho chính tôi. Tôi hỏi nho nhỏ con Út:
– Em có hối hận không?
Trong tiếng thở đều, tiếng con Út ngáy nho nhỏ như cho biết nó đã chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt nó như chớm lên một nụ cười thỏa mãn như câu trả lời cho tôi, tôi hiểu nó muốn nói với tôi…
“Em không hối hận…”
Tôi nhận lấy nụ cười trên khuôn mặt nó làm niềm an ủi cho những gì tội lỗi tôi đã gây ra. Tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Cũng trưa ngày hôm sau, khi con Út tỉnh dậy, nó thấy nó ở truồng nhồng nhộng, thân thể lõa lồ, quần áo quăng tứ tung, dưới âm hộ của nó còn đọng lại những dấu vết của ái ân của ngày hôm qua. Rõ ràng con Út nó nhớ rất rõ những gì xảy ra tối đêm qua, anh Hai nó trở về và đã làm tình tối qua, nhưng sau giờ chẳng thấy bóng anh Hai nó đâu, ngay cả chiếc ba lô và cây súng cũng không còn.
Được một lát, có tiếng xe Jeep bên ngoài sân, một anh chàng sĩ quan, quần áo chỉnh tề, trên vai áo có quai hàm trên tay cầm bộ quân phục màu xanh và một chiếc thẻ bài có ghi tên của Nghĩa… trao cho Út… Vị sĩ quan báo cho Út biết Nghĩa đã tử trận trên chiến trường Cambốt!
Con Út… đứng lặng thinh không nói gì… Nhưng những vẻ bàng hoàng và kinh ngạc tự nhiên hiện rõ lên trên mặt con Út, nó không phải đến từ chàng sĩ quan báo tử cho Nghĩa, mà nó lại đến từ những gì con Út đã chứng kiến tối đêm qua… Anh Hai nó đã chết… trở về… và đã cùng nhau… làm tình.
— Hết —
Để lại một bình luận