– Sao anh Phong lại thuê trọ riêng mà không ở nhà với bố mẹ?
Thấy Bảo Lan hỏi đúng câu mà mình chẳng muốn nói cho ai biết về cái cô đơn của một người sống trong gia đình giàu có nhưng chẳng có tí hạnh phúc và tiếng cười bao giờ. Căn biệt thự nhà anh quá to và rộng, nhưng Phong cảm thấy trống trải vô cùng. Phong thở dài một tiếng rồi nói cho Bảo Lan biết, anh không muốn dấu cô điều gì.
– Bố mẹ anh không hợp hay cãi nhau và anh cũng không hợp với mẹ. Mẹ chỉ thích kinh doanh và thích tiền nên câu chuyện của bà trong nhà chỉ xay quanh vấn đề đó. Bố anh là nhà văn, nhà thơ cho nên ông thích yên tĩnh, yêu cái lãng mạn nên không hợp gu với mẹ.
– Thế thì chắc anh giống bố đúng không? Vì em thấy anh cũng không thích kinh doanh.
– Có lẽ vậy. Anh cũng thích yên tĩnh để sáng tạo cho tác phẩm của mình. Ở nhà nghe bố mẹ hay cãi nhau nên anh chẳng bao giờ có cảm hứng để vẽ vời cái gì cả.
– Thế anh Vũ học ở nước ngoài bao giờ về vậy?
– Anh Vũ chắc hơn năm nữa học xong. Anh ấy giống mẹ, cũng thích chơi và thích tiền. Hai anh em tính khác hẳn nhau, anh thì nhát còn anh Vũ thì lại vừa đẹp trai vừa đào hoa. Anh ấy có nhiều người yêu lắm.
– Hihi… Lần trước em nhìn thấy anh ấy một lần. Trông anh ấy ăn mặc thì bảnh bao rất thời trang, còn anh thì ăn mặc kiểu bụi bụi sinh viên. Đúng là hai anh em chẳng giống nhau chút nào cả.
– Uh, bọn anh khác nhau như vậy đó. Một người thì sành điệu, một người thì quá lạc hậu.
– Mẹ anh 50 nhưng trông bà vẫn trẻ đẹp như mới có 40 ấy nhỉ.
Phần 3
Nhắc tới sự trẻ đẹp của mẹ, Phong hơi buồn, chính vì mẹ mà anh mới ra ở riêng. Những hình ảnh quá khứ hiện về làm Phong nhớ lại. Ngày đó anh đang làm đồ án tốt nghiệp và anh sang bên nhà bạn 1 tuần để làm đồ án công trình kiến trúc. Một hôm vì bị thiếu 1 đồ nghề nên Phong phi xe về nhà lấy cho dù lúc đó đã 12h khuya. Dân kiến trúc bọn anh quen với việc cầy đêm nên nếu không có cái này thì cả đêm anh không làm được. Khi bước vào nhà thì tất cả đã ngủ say hết nên Phong đi nhẹ nhàng sợ đánh thức mọi người.
Phong biết bố anh hôm nay đi tận đẩu tận đâu cùng với mấy ông nhà thơ nên không có nhà. Mẹ ở tầng 2, Phong ở tầng 3, nên khi vừa bước lên tầng Phong nghe thấy tiếng động lạ… Chính xác hơn là tiếng ai đó như đang rên rỉ. Phong quá tò mò vì bố không có nhà, mẹ đang ở với ai trong đó? Phong nhẹ nhàng áp tai vào nghe và anh nghe thấy tiếng bà Tính đang rên “aaaaa… Địŧ mạnh vào đi anh… Địŧ nát Ɩồŋ em đi anh… Aaaaa… Anh địŧ em sướng quá…”
Phong hơi ngỡ ngàng vì anh không ngờ mẹ anh tầm này tuổi rồi mà lại nói bậy và đồi bại như thế. Tò mò không biết từ ‘anh’ trong kia là ai Phong liền nhẹ nhàng mở cửa và cảnh tưởng đập vào mắt anh là bà Tính trông đoan trang như vậy nhưng mà lại đang chổng mông trên giường cho 1 cậu thanh niên mặt mũi non choẹt kém cả tuổi anh làm cái chuyện người lớn đó. Hai người nghe thấy tiếng cửa mở vội nhìn ra cửa, bà Tính thấy Phong thì hốt hoảng kéo chăn lên che cơ thể. Phong tức giận không nói câu nào và đóng sầm cửa lên tầng ba gói đồ đạc thật nhanh rồi phi ra xe. Bà Tính đã khoác lên người chiếc áo mỏng vội chạy ra khóc lóc xin lỗi Phong và mong anh tha thứ. Phong không nghe và rồ ga phóng đi.
– Anh sao vậy Phong? Bảo Lan tự nhiên thấy Phong im lặng và suy tư nên cô nghĩ anh đang buồn, cô hỏi và cầm lấy tay anh.
– Không có chuyện gì đâu em. Phong đã sực tỉnh lại, cái chuyện về mẹ làm anh thấy buồn chán.
– Không có chuyện gì sao anh tự nhiên im lặng và buồn như vậy. Anh có thể tâm sự với Lan mà.
– Rồi một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết. Phong quay sang cũng cầm lấy tay Bảo Lan mỉm cười để cô không lo lắng.
Lúc này hai ánh mắt đã nhìn thẳng vào nhau, Phong thấy Bảo Lan thật xinh đẹp, một vẻ đẹp tuy mộc mạc nhưng lại có sức hút ghê gớm. Nhìn nhau một lúc thì anh đưa tay qua vai và ôm Bảo Lan vào lòng. Cái mùi thơm của tóc, mùi thơm của cơ thể người con gái, và cái bờ vai mềm mại của Bảo lan làm cho Phong thấy xao xuyến, một chút rạo rực trong người. Đúng lúc đấy thì Bảo lan ngước mắt lên nhìn anh, cô nhắm mắt lại như chờ đợi điều gì đó từ Phong. Nhìn bờ môi đỏ mọng của Bảo Lan, Phong từ từ cúi xuống hôn lên bờ môi đó.
Vê phía Bảo lan thì cô chờ đợi cái giây phút này lâu lắm rồi, cô chờ Phong chủ động… Và bây giờ anh đã hôn.
Lên bờ môi cô. Bảo Lan hé miệng ra đón nhận nụ hôn hơi cẩu thả của Phong, nhưng như thế đã là quá đủ đối với cô, Phong đã chính thức là người yêu của cô từ giây phút này… Cô đã chờ đợi điều đó hai năm rồi.
– Thôi mình về đi anh. Bảo Lan thủ thỉ muốn về vì cô không muốn dễ dãi với Phong quá.
– Uh, để anh đưa em về.
Khi chiếc xe lăn bánh thì Bảo lan ngồi sát vào Phong, hai tay ôm chặt lấy eo anh, cô nhướn người lên nói nhỏ vào tai anh: “Em yêu anh”. Phong nghe mà cảm thấy sung sướng và hạnh phúc. Cái cảm giác đó thật khó tả, chắc chỉ có những người đang yêu mới hiểu được. Phong cầm lấy tay Bảo lan bóp chặt, anh lại ngửi thấy hương thơm từ mái tóc tỏa ra khi cô gục đầu vào vai anh. Phong giảm ga cho xe chạy từ từ để hưởng thụ cái phút giây hạnh phúc như thế này. Anh cũng không ngờ một thằng nhát gái như anh có ngày lại cưa đổ được một hoa khôi xinh đẹp của công ty.
– Sáng mai đến đón em đi làm nhé tình yêu của em. Bảo lan nói xong hôn anh một cái rồi chạy vào trong nhà.
Phong vẫn chưa hết lâng lâng, anh vẫn đứng nhìn cho dù Bảo Lan đã đi vào trong nhà. Cười một mình như một gã ngốc đang hạnh phúc, Phong quay đầu xe đi về. Về đến nhà thấy 10h, Phong chợt nhớ ra tối nay Bảo Ngọc sẽ hát ở quán cà phê Đắng. Nghĩ đến hai thằng côn đồ hôm nọ Phong hơi lo lắng cho cô. Nhà Phong rất gần với quán cà phê đó nên buổi tối cứ hôm nào có Bảo Ngọc hát là Phong lại lững thững đạp xe ra đó để uống cà phê và nghe cô hát.
Khi Phong đạp xe đến còn cách quán khoảng 1km thì anh thấy một nhóm mấy xe máy đang đứng tụ tập ở bên đường, có cảm giác không lành nhưng Phong vẫn bình tĩnh đi qua, có khoảng 6 hay 8 thằng gì đó, Phong nghĩ thầm. Khi anh đi qua, mấy thằng thanh niên nhìn anh rồi hét lên:
– Thằng chó đây rồi mọi người ơi!
Phong biết là chúng nó nói mình nên theo phản xạ dừng xe lại khi nghe thấy tiếng chạy sau lưng. Phong vứt chiếc xe đạp xuống đường và cố gắng bình tĩnh khi thấy mấy người cầm gậy và thanh sắt đang nhằm vào anh. 6m… 5m… 4m… 3m… 2m… Và khi còn 1m có nghĩa là cái gậy đã ở trước mặt anh bổ tới. Phong biết là mình cũng đã đánh trúng ít nhất được 1 – 2 thằng nhưng sau đó là cảm giác đau buốt khi có ai đó đập mạnh vào lưng anh, chưa kịp bình tĩnh thì lại phát nữa trúng má… Mắt hoa lên nghĩ chắc tiêu rồi thì Phong dính cú đạp sông phi vào bụng ngã xuống đất. Tiếp theo Phong chỉ nhớ mấy cú đạp liên tiếp vào bụng, anh chỉ biết còn cách co người như con tôm để ôm lấy bụng. Tưởng là sẽ chết đêm nay nhưng Phong nghe thấy một giọng quát lên:
– Địŧ mẹ mấy thằng chó chết này cậy đông đánh với một người à?
Sau tiếng quát đó Phong lờ mờ nghe được cảnh hỗn loạn, tiếng kêu và những tiếng chửi. Phong đứng dậy thì thấy hai người đàn ông đang tẩn mấy thằng choai choai đó và bọn chúng mồm be bét máu xin hai người tha tội. Phong nhận ra người đàn ông cứu mình, anh nói:
– Anh Sáu tha cho chúng nó đi.
Người đàn ông mà Phong gọi là anh Sáu nghe thấy vậy liền dọa mấy thằng đôi câu rồi cho chúng nó lên xe chuồn.
– Sao chú yếu vậy? Có mấy thằng nhãi danh mà cũng bị để cho chúng nó tẩn như thế này à? Anh Sáu nói.
– Dạ, tại chúng nó vừa đông vừa có vũ khí nữa mà anh. Phong cố khống chế.
– Phí công anh dạy võ cho chú quá. Chắc quên hết rồi à.
– Hihi…
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Có đau không? Để anh xem nào.
– Dạ không có gì đâu anh. Chỉ là ngoài da thôi.
– Thế thì ok. May mà anh và anh bạn đây đi chơi, nó lại rủ anh ra phố này uống cà phê nên gặp. Không thì chắc giờ này chú ở dưới âm phủ rồi.
– Số em ông trời thương lắm nên chưa chết được đâu.
Phong nhìn sang anh bạn của anh Sáu tên là Cường cám ơn và anh Cường nói:
– Sao lại để tụi nó đánh vậy em?
– Va chạm xe trên đường ấy mà anh. Phong nói dối.
– Có phải đi khám không thì tụi anh đưa đi?
– Không cần đâu anh. Nhẹ ấy mà, chắc 1 – 2 hôm là hết đau ngay. Thôi hai anh đi uống ca phê đi, em tự về được mà.
– Có chắc tự về được không chú? Anh Sáu hỏi.
– Em về được anh khỏi lo đi. Nhưng anh đừng nói gì cho mẹ em biết nhé.
– Uh, cái đấy chú yên tâm. Thôi bọn anh đi nhé.
Anh Sáu vừa là vệ sĩ, vừa là lái xe, vừa làm các việc linh tinh cho mẹ ở công ty. Anh ít nói, mặt lúc nào cũng.
Lạnh như tiền nhưng sống rất tình cảm và được cả nhà yêu quý. Mẹ thì rất quý anh vì anh trung thành, rất nhiều bí mật anh biết nhưng không bao giờ anh để lộ ra bên ngoài cho bất cứ ai. Anh đã ba mấy tuổi rồi không ai biết rõ, nhưng chỉ biết anh chưa vợ con và đã làm cho công ty trên 10 năm rồi. Anh Sáu rất giỏi võ và chính anh là người đưa đẩy Phong đi tập võ và ở nhà truyền thụ thêm cho Phong.
Bảo Ngọc hôm nay hát không có tâm trạng nên khi mới hát được 2 bài thì anh Quản lý hỏi:
– Em hôm nay sao vậy? Hát mà như cái xác không hồn.
– Em xin lỗi. Hôm nay em không được khỏe anh ạ. Cô nói dối.
– Nếu không khỏe thì sao không nghỉ ở nhà hả em? Làm sài lâu chứ có phải làm 1 ngày đâu. Thôi nếu mệt thì em về nghỉ đi.
– Dạ vâng em cám ơn.
– Lúc nào thấy khỏe thì hẵng đi làm nhé.
– Vâng.
Bảo Ngọc dắt chiếc xe đạp mini ra rồi cô phóng nhanh đi về. Vừa đi vừa tức Phong, cô định từ nay sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa, cô sẽ hát ở quán khác để anh sẽ không bao giờ được gặp cô nữa. Đang đi thì cô thấy phía trước có đám người trên vỉa hè đang đứng túm tụm xì xào gì đó, và 1 người đang cố dựng chiếc xe đạp lên, trông giống Phong, Bảo Ngọc đạp xe nhanh đến đó và đúng là Phong. Thấy mặt Phong bầm tím ở bên má và quần áo dính đầy bụi khiến cố hốt hoảng:
– Anh Phong! Anh sao vậy? Vừa hỏi Ngọc vừa đưa tay lên má anh xem vết thương có nặng không.
– Anh bị quệt xe thôi mà. Phong mỉm cười để Ngọc bớt lo.
– Quệt xe mà bị tím bên má thế kia à. Có phải mấy thằng hôm nọ kiếm anh gây sự đúng không?
– Không phải. Quệt xe mà em.
– Còn cố nói dối nữa. Bọn mất dậy. Được rồi hôm nào em mà gặp em cho chúng nó biết tay.
– Em định làm gì?
– Làm gì em chưa biết… Hihi… Nhưng em mà nóng lên là không xong với em đâu.
– Uh, anh biết em rồi. Thôi em về đi, anh về một mình cũng được. Hôm nay anh không đưa em về được rồi.
– Anh thế này sao em đi về được. Em sẽ đưa anh về để còn chăm sóc vết thương cho anh chứ.
– Anh không sao mà. Em về đi không muộn.
– Em không nói nhiều đâu, có đi về không nào!
Phong lắc đầu về cái tính đanh đá nhưng vô cùng dễ thương của Bảo Ngọc. Hai người đi song song với nhau về chỗ khu trọ của Phong. Vào trong nhà, Bảo Ngọc nhìn xung quanh thấy phòng quá bừa bộn, một tấm đệm để ngủ, một cái bàn và các đồ nghề kiến trúc, quần áo vứt bừa bãi không có tủ. Bảo Ngọc ngó xuống cái bếp nhỏ ti ti nhưng chẳng có xoong nồi gì chỉ độc hai cái bát tô và đũa thìa như để ăn mì tôm.
– Thế này mà anh cũng sống được à? Chắc toàn ăn cơm bụi và mì tôm đúng không?
– Hihi… Anh quen rồi mà.
– Thôi anh cởi áo ra em xem vết thương nào.
Bảo Ngọc lấy khăn ấm lau sạch vết thương ở lưng và má cho Phong rồi cô thoa một lớp kem lên trên, sau đó cô bảo Phong nằm xuống đệm nghỉ ngơi. Phong bây giờ mới cảm thấy cơn đau ở bụng vì ăn liên tiếp mấy cú đá vào đó, anh nằm xuống không nói câu nào mà chỉ lẳng lặng nhìn Bảo Ngọc dọn dẹp đồ đạc lại cho ngăn nắp.
Phần 4
Phong nằm một lúc thì anh cũng thiếp đi lúc nào không biết, nửa đêm anh thấy hơi tức bụng và thấy khó chịu bên má. Phong mở mắt tỉnh ngủ vì cái đau khắp người, nhưng anh cũng giật mình vì thấy có bàn tay đang ôm anh nằm bên cạnh. Phong quay sang thì thấy Bảo Ngọc đang ôm anh ngủ ngon lành. Căn phòng hơi tối nên Phong không nhìn thấy rõ được cái gì, anh hơi tức bụng nên nhẹ nhàng đặt tay Bảo Ngọc ra và cựa mình cho đỡ mỏi. Phong suýt xoa thành tiếng vì cái ê ẩm trên cơ thể và đã đánh thức Bảo Ngọc.
– Anh đau lắm à?
– Uh, hơi khó chịu một chút. Sao hôm qua em không về?
– Giờ đấy em về sao được nữa. Mà em thích ngủ đây. Không cho à?
– Nhưng trai gái ai lại ngủ cùng nhau. Anh đã là gì của em đâu.
– Thôi đừng nói nữa đồ ngốc! Không là gì mà em tự nguyện ngủ ở đây à. Đây là lần đầu tiên em ngủ cạnh một người con trai đấy.
Phong nghe Bảo Ngọc nói vậy anh cũng thấy chẳng biết thế nào nữa. Anh cũng thích chứ không phải là không. Nghĩ đến Bảo Lan Phong thấy có lỗi. Mới lúc tối hai người còn tình cảm với nhau như thế mà chỉ sau có mấy tiếng anh đã nằm trong vòng tay người con gái khác rồi.
Để lại một bình luận