Giáo phái Mao Sơn là tên của một giáo phái Đạo giáo, lấy núi Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm giữa hai quận Jintan và Cù Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm Đền thờ Tổ phụ. Tên xưa của Mao Sơn là Cư Khúc Sơn, Địa Phỉ Sơn, Cường Sơn, Kỳ Sơn. Đây là ngọn núi thuộc quần thể hang động trời đất nổi tiếng.
Mao Sơn Tông kế thừa Giáo phái Thượng Thanh. Đạo Hoàng Cảnh là người sáng lập thế hệ thứ 9 của Giáo phái Thượng Thanh (là giáo phái không chú trọng vào bùa chú). Sau 10 năm ẩn dật ở núi Mậu Sơn, ông đã thành lập Giáo phái Mao Sơn (một giáo phái coi trọng bùa chú), lấy tên núi làm tên giáo phái và chọn Tam Mao Chân Quân làm Giáo chủ của giáo phái này, do đó có tên như vậy. Là Mao Sơn Tông. Tổ tiên huyền thoại của phái Mao Sơn trước tiên phải kể đến ba em trai họ Mao là Mao Doanh, Mao Cơ và Mao Trung. Mao Doanh tên là Thục Thần (sinh vào thời vua Cảnh Hán ở Trung Nguyên – năm 145 sau Công nguyên) trước khi vào Hang Sơn (Cự Khúc Sơn) tu hành rồi nằm mộng thấy Thái Huyền Ngọc Nữ và đắc đạo. Mao Cơ tên thật là Quý Vi, sinh năm Mậu Tuất – 143 sau Công nguyên, là người hiếu thảo, chính trực, làm quan Thái Thụ. Mao Trọng tên thật là Từ Hoa, sinh năm Canh Tý – năm 141 SCN.
Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, đạo pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp.
Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa. Mao Sơn Tông là một môn phái lớn trong Bát Đại Huyền Thuật của Trung Quốc với những pháp như: Hành Thông Linh Pháp (đi xuyên âm giới), Thiên Nhãn Thông, Khiển Thi Thuật, Chiêu Hồn Thuật…
Ngoài những pháp thuật kể trên Mao Sơn còn có những trận pháp vô cùng huyền diệu như: Cửu đăng liên hoa trận, Cửu tiền bôi đỉnh trận, Bát quái trận…
Mao Sơn Tông đã từng có thời kỳ rất phát triển và cũng chia ra các chi phái nhỏ, gồm 4 chi môn chính là Mao Sơn Phù Môn (chuyên về phù lục thuật), Mao Sơn Trận Môn (chuyên về Kỳ Binh Độn Giáp trận đồ thuật), Mao Sơn Pháp Môn (chuyên về Pháp Thuật hay Tiên pháp), và xếp thứ tư là Mao Sơn Quỷ Môn (chuyên về Dưỡng Quỷ thuật) đã bị khai trừ (vì trong chi phái này từng xuất hiện một tà sư ma đầu lợi dụng tà thuật để tranh quyền hại chúng sanh, vi phạm Thiên Đạo nên bị các chi phái khác hợp sức tiêu diệt và khai trừ Mao Sơn Dưỡng Quỷ chi ra khỏi Mao Sơn Tông). Đây là một thuyết không chính thức.
Tôi tên là Trần Vy, tôi 24 tuổi, tôi là đạo sĩ Mao sơn Ngoại Môn, tôi nói tôi là đạo sĩ cho oai vậy thôi, nhưng thực chất tôi chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mẹ. Tôi được bà ngoại mang lên núi để học đạo thuật.
Những năm tháng sống trên núi đã biến tôi từ một đứa trẻ da trắng xinh đẹp trở thành một cô gái đen hôi xấu xí. Lúc mới lên núi, tôi tưởng mình sẽ học Đạo thuật để trở thành Đạo sĩ trừ ma diệt quỷ. Ồ, hãy quên việc giết quỷ đi.
Có lý do tại sao tôi nói hãy quên chuyện giết quỷ đi. Đơn giản là tôi không được dạy gì về Đạo thuật, suốt ngày chỉ được lệnh làm việc này việc kia như dọn nhà, rửa bát, nấu ăn, đi chợ, giặt quần áo cho các Đạo sĩ.
Cho đến một ngày nọ tôi đang quét nhà thì đột ngột lão già trưởng môn bước vào kêu tôi mau mau thu dọn đồ đạc rồi mau chóng rời khỏi môn phái.
Tôi không hiểu gì nên tôi hỏi lão già chuyện gì đã xảy ra. Sau đó tôi nhận được một câu trả lời.
– Không có chuyện gì cả… không cần biết cũng không cần hỏi giờ thì thu dọn đồ đạc và cút đi.
– Sư phụ người đuổi con ưh…
Lão già tức giận khi nghe câu hỏi của tôi, trừng mắt và hét lên:
– Tao đã bảo là không cần biết cũng không cần hỏi… biến khỏi tầm mắt của tao.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại phòng để thu dọn đồ đạc và rời đi. Trước khi đi tôi được lão bố thí vài đồng tiền lẻ.
Trong lúc tôi xuống núi được mấy phút, lão già lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
Lúc này, dưới chân núi, tôi ngập ngừng bước về phía trước. Đột nhiên có một cánh tay vỗ nhẹ vào vai tôi khiến tôi giật mình quay lại xem đó là ai. Hóa ra là con Hồng, con gái của bà bán thịt lợn trong làng.
Nó lên tiếng hỏi:
– Vy mày đi đâu thế?
Tôi mỉm cười đáp:
– Hôm nay được xuống núi chơi nên định về nhà thăm bà ngoại. Không biết mấy ngày nay bà có khỏe không khi không có tôi ở bên chăm sóc.
– Bà của mày vẫn khỏe mạnh như trước nhưng chân bà đau nhức khi thời tiết trở trời.
– Hả trời ơi… mọi người có đưa bà đi khám không?
– Có chứ, nhưng bây giờ bà của mày đã ổn rồi. Đừng lo lắng. Đã muộn rồi. Tao có chuyện phải làm. Mày Về nhà đi. Chúng ta có thể nói chuyện về bất cứ điều gì.
Nói xong, Hồng hôn lên miệng tôi một lúc lâu mới xoay người rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng Hồng mỉm cười rồi chạy nhanh về nhà. Vừa về đến nhà, thấy bà ngoại đang dọn dẹp nhà cửa, tôi liền chạy tới ôm bà, hôn miệng với bà rồi lên tiếng.
– Bà ơi… Con nhớ bà lắm.
Bà nhẹ nhàng đẩy tôi ra rồi bảo:
– Được rồi… nhưng sao mày lại quay về nhà không ở lại trên núi để luyện đạo thuật…
Nghe bà hỏi như vậy, tôi không dám nói sự thật vì sợ làm bà buồn nên bất đắc dĩ phải nói dối rằng hôm nay tôi được phép về nhà thăm bà.
Tôi và bà ngồi tâm sự với nhau. Khi tâm sự, bà luôn hỏi tôi những ngày sống trên núi của tôi như thế nào, tôi có chăm chỉ tu luyện không, có vất vả lắm không… Tôi chỉ mỉm cười gật đầu nói rằng những ngày ấy tôi vẫn chăm chỉ luyện tập, nấu nướng, giặt giũ… vv…
Trò chuyện một lúc thì thấy trời đã tối nên bà nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp làm bữa tối. Tôi sợ bà lại mệt nên đã phụ trách nấu nướng.
– Bà ngoại cứ để con lo, bà cũng lớn tuổi rồi nên nghỉ ngơi đi.
Tối hôm đó, tôi và bà ngoại ngồi ăn cùng nhau trong tâm trạng vui vẻ, cười nói rôm rả cho đến khi ra ngoài cổng, tiếng dì Tư vang lên:
– Bà Cơ có nhà không?
Nghe thấy tiếng dì Tư, bà ngoại bước ra:
– Ừ… Con Tư, mày đến đây có việc gì không?
– Dạ thưa bà, con đến làm phiền bà vào giờ này vì gia đình cháu trai con có việc nên nó bảo con qua.
– Chuyện gì thế?
– Vâng… vợ thằng cháu con đang chuyển dạ sắp sinh nên con sang đây nhờ bà giúp đỡ đẻ.
– Vợ của cháu mày chuyển dạ được bao lâu rồi?
– Vừa mới đây… vậy bà có thể giúp con bé ấy sinh con được không ạh? Ở thôn chỉ có mình bà là bà đỡ đẻ.
– Được rồi… Tao sẽ giúp mày đỡ đẻ.
Nói xong, bà quay sang bảo tôi vào phòng của bà lấy cụ đỡ đẻ rồi cùng dì Tư rời đi. Sau khi bà ngoại và dì Tư đi rồi, tôi lập tức thu dọn bát đĩa, dọn dẹp nhà cửa. Trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình phát hiện ra một chiếc hộp gỗ màu đen được giấu dưới bàn thờ. Tò mò, tôi thò tay vào lấy ra chiếc hộp gỗ đó. Chiếc hộp gỗ này nhìn đã khá cũ nhưng màu sắc và hoa văn vẫn như mới.
Điều kỳ lạ là chiếc hộp gỗ này lại được phong ấn bởi hai lá bùa màu vàng. Tôi đặt chiếc hộp gỗ lên bàn và xé hai lá bùa màu vàng. Ngay khi tôi xé hai lá bùa vàng, nắp hộp gỗ rơi ra. Một tia Kim Quang chiếu thẳng vào mặt tôi khiến tôi choáng váng, buộc tôi phải lui lại.
Sau vài phút, tôi chấn tĩnh lại và ngó vào trong hộp gỗ để quan sát. Bên trong chiếc hộp gỗ là một cuốn sách cũ và một thanh kiếm gỗ đào. Trên bìa cuốn sách ghi bốn chữ “Mao sơn quỷ Thuật”.
Tôi không suy nghĩ nhiều liền mở cuốn sách ra đọc, từng trang sách được ghi chép tỉ mỉ về nội dung đạo thuật ngoài ra còn có hình ảnh mô tả lại những động tác bắt ấn và luyện bùa… Sau khi đọc cuốn sách, tôi có cảm giác như mọi thứ viết trong cuốn sách đều được ghi nhớ trong đầu.
Đồng thời tôi không ngừng thắc mắc tại sao bà ngoại lại có cuốn sách này. Không lẽ bà ngoại cũng là đệ tử của mao sơn. Cũng không đúng bà ngoại vốn là một bà đỡ đẻ thì làm sao là đạo sĩ được chứ, vậy cuốn sách của ai tại sao lại ở trong nhà mình. Điều này làm cho tôi phải đặc ra vô số câu hỏi trong tâm trí của mình.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì ánh mắt của tôi vô tình liếc xuống bên góc bìa trang cuối cùng và phát hiện ra một dòng chữ rất nhỏ. Tôi phải nheo mắt lại mới đọc được dòng chữ nhỏ đó: “Phương lâm”.
– Phương Lâm là ai? Cái tên này mình chưa từng nghe tới.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cổng có tiếng bước chân của bà ngoại trở về nên tôi vội vã để cuốn sách và chiếc hộp cùng thanh kiếm gỗ đào về vị trí cũ. Sau đó liền chạy ra ngoài đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế nghỉ ngơi rồi vội vàng đi rót nước cho bà uống.
– Công việc thuận lợi không bà?
Bà ngoại vừa uống và trả lời:
– Công việc vẫn tốt, nhưng sản phu mang thai gặp phải một số rắc rối nên đến bệnh viện để các y tá, bác sĩ chăm sóc.
– Dạ cầu mong mẹ con họ bình yên vô sự.
Vài phút sau, bà ngoại đứng dậy đi đến phòng:
– Bà mệt rồi và phải đi đến phòng để nghỉ ngơi ở đây, trời đã đêm khuya con nên đi nghỉ sớm đi.
– Dạ… bà cứ nghỉ ngơi trước đi.
Nhìn thấy Bà ngoại đi khuất, tôi thử giơ tay lên bắt ấn và niệm chú như trong sách hướng dẫn. Ngay khi câu chú kết thúc, một cơn gió xuất hiện bên ngoài, kèm theo một luồng khói đen. Bên trong luồng khói đen là bóng dáng một cô gái.
Cô gái này trông vô cùng kỳ lạ với đôi mắt đỏ ngầu và khóe miệng có hai cặp răng nanh dài và sắc nhọn. Mái tóc dài chạm đất. Đứng đó nhìn tôi, và nở một nụ cười quái dị.
Toàn thân cô gái đó tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ từ từ bò lại gần tôi. Quá sợ hãi, tôi vội đóng cửa lại, chạy về phòng, đắp chăn và nằm run rẩy.
Tôi nằm run rẩy không bao lâu, thì bên ngoài có thứ gì đó bò lên cửa sổ, kèm theo một âm thanh… “két… két”… như tiếng móng tay cào vào kính.
Tôi tò mò ló đầu ra khỏi chăn quan sát. Nếu tôi không quan sát thì thôi vậy. Một khi tôi đã quan sát, thì thứ kinh khủng đập vào mắt tôi. Người đó không ai khác chính là cô gái lúc nãy.
Cô gái chui xuyên qua tấm kính và từ từ bò lên người tôi, đồng thời cả căn phòng trở nên lạnh lẽo và u ám chết người. Sau đó đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của tôi rồi mỉm cười thích thú. Mười đầu ngón tay sắc bén đó lướt nhẹ trên làn da đen sạm của tôi một lúc rồi dừng lại trước bờ môi tôi.
Thấy vậy, tôi nhắm chặt mắt không dám nhìn miệng thì đọc mấy câu “Nam mô A Di Đà Phật”… liên tục. Thế nhưng cô gái đó lại không sợ hãi mà lên tiếng nói:
– Vô ích thôi, mấy lời vớ vẩn đó không làm tôi sợ đâu.
Nói xong, cô gái áp môi mình vào môi tôi và hôn say đắm. Toàn thân tôi thỉnh thoảng lại rùng mình. Sự rùng mình này không phải vì sức sống của tôi bị rút cạn mà là vì luồng khí lạnh từ miệng cô gái đó truyền vào cơ thể tôi.
Tiếng mút lưỡi vang vọng khắp phòng.
Lúc này, ánh mắt tôi và ánh mắt cô gái ấy nhìn nhau. Sau đó, môi cô gái thôi không mút môi tôi nữa rồi rời ra nói:
– Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô.
Tôi run run đáp:
– Cô là ai vậy?
Cô gái trườn ra khỏi tôi, trèo lên đầu giường, dí mặt sát vào mặt tôi cười khúc khích:
– Hihi… tôi là ai… Tôi là người cô triệu hồi đấy, cô không nhớ sao?
– Triệu hồi… Triệu hồi…
– Đúng vậy… Cô chính là người đã triệu hồi tôi.
– Thế cô sẽ làm gì tôi?
– Không làm gì cả, tôi và cô là một. Bây giờ hãy nhìn vào mu bàn tay của cô và cô sẽ hiểu.
Tôi lập tức nhìn vào mu bàn tay và thấy trên mu bàn tay mình có một ấn ký hình cánh hoa đào. Cánh hoa đào tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Đồng thời tôi cũng tò mò xem thứ này là gì nên hỏi:
– Những cánh hoa đào này là gì?
Cô gái mỉm cười nói:
– Đó là dấu ấn nhận chủ nhân giữa tôi và cô.
– Vậy là tôi là chủ nhân của cô ưh?
– Đúng vậy, cô vừa là chủ nhân vừa là vật chủ để tôi ký sinh vào.
Nói xong, cô gái lại bò lên người tôi, lè lưỡi liếm mặt tôi một cách thích thú. Liếm láp một lúc lâu, rồi sau đó cô gái liền hóa thành một luồng khói đen bay vào cánh hoa đào trên mu bàn tay tôi.
Lúc này tôi cảm thấy như có thứ gì đó dính dính trên mặt mình. Vì thế tôi nhanh chóng đi soi gương nhưng không thấy gì cả. Ngược lại, tôi vẫn cảm thấy chất dinh dính trên mặt đang từ từ thấm vào da thịt của tôi.
Không suy nghĩ nhiều, tôi leo lên giường và đánh một giấc đến sáng.
… Sáng ngày hôm sau…
Mọi thứ đang ngủ yên, đột nhiên từ phía đông, một quả cầu lửa khổng lồ từ từ bốc lên. Sau đó, không biết từ đâu, tiếng gà gáy vang vọng khắp làng. Một ngày mới bắt đầu.
Dưới ánh nắng ban mai, chúng tỏa sáng như những vì sao nhỏ xinh trên trái đất. Cảnh vật dần thay đổi. Bóng tối bị đẩy lùi bởi ánh sáng, để lộ vẻ đẹp của buổi bình minh. Khi những tia nắng đầu tiên chạm tới mặt đất, một không gian trong trẻo, tươi sáng mở ra.
Những tia nắng ban mai đùa giỡn đuổi nhau trên thảm cỏ còn đọng sương đêm. Thôn làng vào thời điểm này đẹp như một bức tranh đầy màu sắc. Trên trời mây trắng hồng lững lờ trôi. Lúa ngoài đồng đã bắt đầu ngả vàng. Những bông lúa nặng trĩu, cong cong như cần câu, tựa đầu vào nhau thì thầm với nhau.
Gió thổi nhẹ nhàng và sóng lúa gợn sóng. Hương thơm thoang thoảng của lúa lan tỏa khắp không gian, đánh thức khứu giác của cả những người kén chọn nhất. Đôi cò trắng thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời càng tô thêm vẻ đẹp. Gió buổi sáng thổi qua làm mặt sông gợn sóng. Những con sóng đùa giỡn nối tiếp nhau, xô vào bờ đùa giỡn.
Mấy cậu bé, cô bé xách những chiếc thúng nhỏ xinh thong thả dọc bờ sông bắt cua. Gương mặt tràn đầy niềm vui trẻ thơ. Đường làng uốn lượn như dải ruy băng khổng lồ. Hai bên đường, những hàng cây đứng sừng sững uy nghiêm chào ngày mới. Tiếng chim hót hòa với tiếng ve kêu giữa kẽ lá tạo thành một bản nhạc du dương nghe rất thú vị.
Tiếng cười nói, nói chuyện ngày càng to hơn, sôi động hơn trên các đường làng. Người nông dân vác cuốc ra đồng. Vài chú trâu chăm chỉ đi theo bước chân của họ, vừa đi vừa phát ra những tiếng “ợ” nhỏ. Gương mặt chú trâu vui tươi, đuôi vẫy vui vẻ vì sắp được làm công việc quen thuộc hàng ngày là giúp đỡ nông dân.
Các em học sinh vui vẻ đến trường với những cuốn sách của mình. Trên cổ, một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sẫm tung bay. Tiếng cười đùa, khiến cho cả con đường đều sôi động. Công nhân cũng vội vàng đi làm bằng xe đạp. Màu áo xanh hòa quyện với ánh nắng buổi sớm mai. Tất cả đã sẵn sàng cho ngày mới.
Về phần tôi, tôi vẫn nằm trên giường không chịu dậy. Trong khi ngủ nướng, tôi có cảm giác như có thứ gì đó mềm mềm đang từ từ trượt trên môi. Giật mình, tôi mở mắt ra và nhìn thấy Hồng đang hôn lên miệng tôi. Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy mỉm cười ấm áp và tiếp tục hôn lên miệng tôi. Lúc này trong lòng tôi nảy sinh một ham muốn. Không thể kiềm chế được ham muốn mãnh liệt của mình, tôi vòng tay qua đầu cô ấy và hôn đáp lại.
Âm thanh của nụ hôn lấp đầy căn phòng.
Chúng tôi thay phiên nhau mút miệng nhau say sưa. Hôn nhau chưa được bao lâu, Tôi hỏi cô ấy tại sao hôm nay lại đến gặp tôi. Cô ấy ngừng hôn môi tôi, nhìn tôi và nói với tôi rằng hôm nay có một gia đình mới chuyển đến làng chúng tôi và một đạo sĩ được mời đến chủ trì buổi lễ ra thổ địa và hà bá.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi chẳng quan tâm đến những điều đó nữa. Tôi đang định hôn môi cô ấy lần nữa thì cô ấy dùng ngón tay chặn môi tôi lại.
– Này… Chúng ta đi xem một chút nhé?
– Đi đâu chứ…
– Thì đi xem buổi chủ trì ra mắt thổ địa và hà bá.
Tôi nhìn cô ấy với thái độ khó hiểu, tại sao cô ấy lại muốn đi xem mấy thứ đó… Thấy tôi ngồi nhìn chằm chằm, cô ấy hỏi.
– Có chuyện gì vậy… nhìn tao ghê thế?
– Không có gì… vì tôi thấy bạn lạ.
– Có gì lạ vậy?
– Thì bạn muốn đi xem buổi lễ đó?
– Ôi dào… chuyện này là bình thường mà ai ai cũng có tính tò mò mà.
– Tò mò cũng vừa vừa thôi chứ không thì bị bảo là bà tám đấy…
Tôi chưa kịp nói thêm gì nữa thì cô ấy đã nắm lấy tay tôi kéo đi. Lúc này, bà tôi từ trong bếp bước ra và lên tiếng.
– Này, hai đứa đi đâu thế…
– Dạ, chúng con đi xem lễ khai thổ của gia đình hàng xóm mới chuyển đến.
– Ừh… nhớ về sớm sớm đó.
Lúc này, trong một biệt thự sang trọng, có một vị lão đạo sĩ trên tay cầm chiếc chuông đứng trước bàn hương. Miệng lão ta đang lẩm bẩm câu thần chú gì đó rồi rung chuông liên tục.
‘Nam mô a di đà Phật!
Nam mô a di đà Phật!
Nam mô a di đà Phật!
Con lạy chín phương Trời, mười phương Chư Phật, Chư Phật mười phương.
Con kính lạy Hoàng thiên Hậu Thổ chư vị Tôn thần.
Con kính lạy Quan… Vương hành khiển…(Ngũ Đạo hành binh) chi thần… Tào phán quan.
Con kính lạy các Tôn thần bản xứ.
Hôm nay là ngày: 10 tháng 1 Năm 2024.
Tín chủ (chúng) con là: Trần Hứa Vĩ Văn…
Ngụ tại: Cù Dung.
Tín chủ con thành tâm sửa biện hương hoa lễ vật và các thứ cúng dâng bày ra trước án. Ví tín chủ con khởi tạo “xây nhà”, căn nhà ở địa chỉ: 10/2 Ngôi Dương Cơ trụ trạch ngôi đương cơ trụ trạch để làm nơi cư ngụ cho gia đình con cháu. Nay chọn được ngày lành tháng tốt, kính cáo chư vị linh thần, cúi mong soi xét và cho phép được động thổ cho phép xây nhà…
Tín chủ con lòng thành lễ vật dâng lên trước án thành tâm kính mời:
Ngài Kim Niên Đường Thái tuế chí đức Tôn thần.
Ngài Bản cảnh Thành hoàng Chư vị Đại vương.
Ngài Bản xứ Thần linh Thổ địa.
Ngài định phúc Táo quân, các ngài Địa chúa Long Mạch Tôn thần và tất cả các vị Thần linh cai quản trong khu vực này.
Cúi xin các Ngài giáng lâm trước án, chứng giám lòng thành, thụ hưởng lễ vật, độ cho chúng con được vạn sự tốt lành, công việc hanh thông, chủ thợ được bình an, ngày tháng hưởng phần lợi lạc, âm phù dương trợ, sở cầu như ý, sở nguyện tòng tâm. Tín chủ lại xin phổ cáo với các vị Tiền chủ, Hậu chủ và các vị Hương linh, cô hồn y thảo phụ mộc, phảng phất quanh khu vực này. Xin mời các vị tới đây chiêm ngưỡng tôn thần, thụ hưởng lễ vật, phù trì tín chủ, cũng như chủ thợ đôi bên, khiến cho an lạc, công việc chóng thành, muôn sự như ý. Chúng con lễ bạc tâm thành, trước án kính lễ, cúi xin được phù hộ độ trì.
Nam mô a di Đà Phật!
Nam mô a di Đà Phật!
Nam mô a di Đà Phật!’
Nghe những câu khẩn ấy tôi mới biết lão đạo sĩ già này đồng hương của cha tôi. Cha tôi là người Việt Nam đến Trung Quốc làm ăn vô tình gặp mẹ tôi rồi đem lòng yêu mẹ tôi kết hôn với mẹ tôi và sanh ra tôi.
Tôi không biết cha mình là ai vì ngay khi tôi vừa sinh ra thì mẹ tôi đã qua đời. Sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi rất đau buồn nên đã bỏ nhà đi và không bao giờ trở về. Nghe những gì bà ngoại kể lại thực sự khiến tôi khóc nức nở, tiếc nuối cho số phận của mình.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã có đôi mắt không giống ai. Những người có loại mắt này có đặc điểm mắt như sau:
– Hình dạng mắt khác nhau: Một mắt to, một mắt nhỏ, không đều.
– Hoặc liếc sang một bên.
– Mắt có mục quang: Thường có vẻ mất ngủ, nửa nhắm nửa tỉnh, đờ đẫn nhưng đôi khi lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng. Trong thế giới Đạo giáo, nó được gọi là mắt âm dương.
Mắt âm dương trong tướng số còn được gọi là Hùng Nhãn (mắt đực, mắt cái). Đây là hình dáng mắt thường thấy trong tín ngưỡng Phật giáo và Công giáo ở phương Đông.
Mắt âm dương phải có đủ các đặc điểm trên về hình dáng và thần thái. Nếu chỉ có một mắt to và một mắt nhỏ thì không được. Những người này chỉ có hai mắt không đều nhau và ánh mắt bình thường.
Nhờ đôi mắt này, tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy. Lúc đó tôi quen rất nhiều bạn nhỏ. Chúng thích đến chơi với tôi vào lúc nửa đêm.
Trong quan niệm của nhiều người, mắt âm dương là đôi mắt có thể nhìn thấy linh hồn. Nhưng đôi mắt đó thường được gọi là linh thị và có đặc điểm bề ngoài bình thường.
Mắt âm dương có thể nhìn thấy linh hồn có hình dáng mắt bình thường nhưng người sở hữu đôi mắt ấy có năng lực khai nhãn nhờ tu luyện, bẩm sinh hoặc kỳ ngộ khi gặp tai nạn. Định nghĩa mắt này khác với trong nhân tướng học và phong thuỷ. Vậy nên phải biết phân biệt được để xem vận mệnh bản thân cho đúng.
Mắt âm dương là một tướng mắt đặc biệt trong nhân tướng học. Người có mắt này thường có giác quan thứ 6 cực mạnh, có tiềm năng phát triển về khoa học huyền bí, nhìn thấy điều lạ mà người thường không thấy. Người này bên ngoài hòa nhã khôn ngoan, bên trong lại rất thâm sâu bí hiểm.
Có 2 trường hợp thường gặp của đôi mắt này:
– Mắt trái to hơn mắt phải: Người giỏi lý luận, phân tích, trí thông minh sắc bén và rất giỏi toán.
– Mắt phải to hơn mắt trái: Người tâm linh, tin và tôn thờ Phật giáo và tín ngưỡng dân gian. Nếu người đàn ông có hình dạng mắt này thường phải chịu số phận bi thảm vì phụ nữ, gia cảnh hỗn loạn, vợ con không hòa thuận.
Đôi mắt âm dương có mệnh tốt hay xấu còn phụ thuộc vào sự kết hợp của ngũ quan trên khuôn mặt.
Đang suy nghĩ mung lung, cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi, khiến tôi bình tĩnh lại, quay lại hỏi:
– Có chuyện gì thế?
…
Để lại một bình luận