Người trung niên nghe nói thế bèn hỏi:
– Cháu gặp vợ của chú hả? Gặp ở đâu? Cho chú biết.
Nghe qua giọng nói khẩn cấp, không thiếu sự xúc động của ông, Tiến có phần nào đoán được tình yêu của ông dành cho bác gái. Nhưng cớ sao chuyện lại xảy ra như thế này…
Tiến đáp:
– Con gặp bác gái hồi sớm này, bác rượt con…
Im lặng một lát, Tiến thú nhận:
– Bác gái rượt con là vì con đã lỡ làm chuyện bậy với con gái bác. Là cô Hằng.
Người trung niên nghe Tiến nói thế thì thất kinh:
– Con gái lớn của bác đã chết ở dưới mương. Không thể nào, con Hằng chết rồi mà!
Nghe người trung niên nói thế, Tiến như muốn té xỉu. Nghĩ tới cô gái Tiến gặp hôm qua bị chết dưới cái mương Tiến tắm hồi tối, Tiến không khỏi rùng mình. Vậy ra Tiến đã làm tình với ma, sự lạnh lẽo trên người nàng giờ đây Tiến mới hiểu vì sao, là của xác người chết, rồi mùi rong trên mình nàng nữa dường như đã giải thích rõ ràng qua lời nói của bác Hai…
Tiến không thấy người đàn ông nói thêm lời nào, mà quay lưng bỏ đi. Tiến rảo bước theo sau, chỉ nghe ông lầm bầm, “Không thể nào… không thể nào…”
Tiến tò mò hỏi:
– Chuyện gì vậy bác, tại sao bác lại nói? Không có thể nào?
Tiến còn đang ngơ ngác thì người trung niên quay qua nắm lấy vai Tiến nói:
– Có chắc là cháu thấy một người đàn bà trạc tuổi 50, tóc dài lắm.
Không cần suy nghĩ Tiến trả lời ngay:
– Dạ đúng rồi!
– Và người con gái trạc tuổi 18? – Người trung niên hỏi.
– Dạ đúng rồi!
– Người con gái mặc áo trắng, áo dài?
– Dạ đúng rồi, bác ạ!
Người trung niên nghe Tiến nói xong thì lại rảo bước về phía trước, hướng về một khu đất bằng trống nên có hai cái gò đất cao cao.
Tiến lật đật bước theo, hỏi:
– Chuyện gì vậy bác, bác nói cho con nghe đi!
Người trung niên không nói gì cả, lẳng lặng bước nhanh tới đó. Khi Tiến cũng vừa chợt đến từ phía sau lưng, người trung niên quay lại nắm vai Tiến, chỉ vào hai ngôi mộ với hai tấm hình con rắn trước mộ, hỏi:
– Có phải người cháu thấy tối hôm qua là hai người này.
Tiến điếng hồn với lời nói của người trung niên đó. Mặt Tiến xanh cắt không ra giọt máu. Trước một là hai tấm hình được bao bọc cẩn thận bằng nilon, trong hình là hai người đàn bà, một là người đàn bà trung niên mà Tiến nhận ra là người đã rượt mình, và trong hình trông hiền từ thật, và còn hình kia không ai khác hơn chính là Hằng với khuôn mặt xinh tươi.
Nhưng chợt Tiến cảm thấy có lỗi với Hằng, với con gái của bác Hai dù rằng nàng có là ma đi chăng nữa thì Tiến cũng phải nên chịu sự trừng phạt của cha nàng cho phải lẽ. Nghĩ thế Tiến đưa mắt len lén nhìn người trung niên, rồi cúi gằm mặt xuống chờ đợi sự trừng phạt của ông. Nhưng Tiến lại nghe giọng nói ôn tồn:
– Cháu đừng sợ, đó là vợ và con của bác thôi, họ hiền lắm. Vợ bác chỉ vì muốn bảo vệ con Hằng nên mới làm khó với cháu thôi. Con Hằng thì hiền thục lắm, tiếc thay nó chết trong một lần đê vỡ nước tràn, cũng vì cứu má nó mà hai người phải xa lìa bác.
Tiến ngờ ngợ điều gì đó chợt hỏi:
– Thế sao lúc cháu mới đến nhà bác, bác nói là con gái bác ngủ bên trong. Làm cháu tưởng… vậy ra bác nói gạt cháu sao!
Người trung niên vẫn ôn tồn:
– Không, bác không gạt cháu. Con gái bác thật sự ngủ ở buồng trong và nó đang bị bệnh. Nó là em của con Hằng, là con Hương nó chỉ mới 10 tuổi thôi, người cháu gặp trong phòng là con Hằng đó.
Tiến hơi rúng động vì lời nói đó nhưng lần này không phải vì sợ mà vì vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, cũng là vì Hằng rất đẹp, rất hiền từ trong cách cư xử đối với Tiến. Nghĩ đến thế thì Tiếc chậc lưỡi ra vẻ đau buồn, phải chi nàng còn sống thì Tiến nhất quyết cưới nàng làm vợ.
Tiến đốt sáu nén hương trước hai nấm mồ vừa đắp đây không lâu, rồi từ giã bác Hai mang va – li lên đường. Trong thâm tâm của Tiến giờ đây rối bời, không biết phải nói làm sao hơn là chỉ cầu xin cho vong hồn của bác gái và Hằng được siêu thoát.
Về tới Thủ Dầu Một, Tiến chẳng còn vui vẻ gì nữa. Càng ngày càng ít ăn ít nói. Ba má Tiến lo lắng tưởng Tiến bị bệnh gì, hỏi ra mới biết rằng Tiến tương tư người đã chết, nhưng cũng chẳng khuyên lơn Tiến được gì. Đến một ngày kia người ta phát hiện Tiến cắm đầu trong lu nước… tự bao giờ rồi.
— Hết —
Để lại một bình luận