Phần 3
Sáng hôm sau, 7h00:
“Cộc cộc cộc”
– Bác Dương ơi…
Tiếng thằng Tuân vang lên. Lão Dương dụi dụi mắt lồm cồm ngồi dậy. Lão nhăn nhó càu nhàu chồng cái quần sọt vào, rồi đứng dậy bước ra cửa.
– Sáng giờ Bác thấy vợ con đi đâu không ?
Câu hỏi của thằng Tuân làm lão Dương chết sững giữa đường. Bàn tay đang đưa lên chốt cửa cũng dừng lại trong không khí. Lão quay phắt lại nhìn về phía giường. Một cơ thể lõa lồ trắng ngần đang ngủ vùi trên giường lão. Con Linh úp nửa mặt lên gối, tấm chăn mỏng đắp ngang ngực để lộ cả cặp mông trần truồng đưa về phía cửa. Hai mép âm hộ còn đỏ ửng ẩm ướt chưa kịp khô. Trí nhớ chợt ùa về đầy đủ không sót một chút. Lão Dương há hốc cứ ngỡ mình còn đang mơ.
“Cộc cộc cộc”
Mặc kệ thằng Tuân gõ cửa. Lão Dương mò mẫm quay lại giường. Lão khẽ tốc chăn ra. Lão lật nhẹ cơ thể con bé. Da thịt ngồn ngộn đỏ hồng lại làm máu nóng dâng lên đầu lão. Hai tay lão mân mê cặp vú tròn trịa trong tay. Cúi xuống. Lưỡi lão lại đưa ra liếm quanh quanh bên núm, rồi mút chùn chụt ngon lành. Con Linh hơi trở người. Hơi thở nặng hơn. Dường như muốn tỉnh lại.
“Cộc cộc cộc”
– Bác Dương ơi… Bác có đó không ?
Tiếng thằng Tuân làm con Linh choàng tỉnh. Nó thảng thốt suýt hét lên thì một bàn tay thô nhám đã chặn ngay miệng.
– Tao… Tao có thấy nó đâu… Đang ngủ mà… Chắc nó đi đâu đó rồi…
Lão Dương lên liếng giọng càu nhàu. Lão lại gạt tay con Linh đang che trước ngực, vục mặt xuống. Con bé sợ cứng cả người như cử động nhỏ cũng làm chồng nó nghe thấy. Con bé cố đẩy lão Dương ra… Cố lùi người để hai bầu vú căng tròn tránh xa cái miệng thèm thuồng của lão. Nhưng lão rất mạnh, hai cánh tay như đúc bằng sắt kềm cứng hai cánh tay con bé. Miệng lão há to ngậm lấy cái núm vú đỏ hồng, mút chùn chụt say mê.
Con Linh cố vùng vẫy, nhưng không dám phát ra một âm thanh nào. Đôi môi dầy tím bầm của lão mở ra nuốt trọn cái núm nhỏ nhỏ xinh xắn… Cái lưỡi của lão như trêu tức liếm quanh quanh rồi cuốn xoáy lấy đầu vú con Linh. Con bé thở dồn, bất giác ưỡn ngực lên. Nó nhắm chặt hai mắt, buông xuôi để mặc lão Dương bú mút say mê. Tay lão không yên mò mẫm xuống giữa hai chân.
Cặp đùi thon dài trắng muốt của con bé phản đối, khép chặt. Vô tình lại kẹp cứng bàn tay lão Dương. Lão bắt đầu tác quái. Những ngón tay lão miếc miếc mân mê hai mép thịt mềm mại ẩm ướt. Ngón tay lão day day trên khối thịt bé xíu mềm như bông. Một dòng chất lỏng trơn nhầy tiết ra bao lấy ngón tay lão. Từng phân từng phân một ngón tay lão Dương tìm đường đi vào. Âm hộ con Linh thật nóng, từng múi thịt cộm cộm trơn tuột co bóp quanh ngón tay chai sần của lão.
– Ưm… Đừng mà…
Con Linh rít lên thật khẽ. Con bé bưng kín miệng, ánh mắt đỏ hồng van nài nhìn lão Dương. Ngón tay lão không dừng lại, miếc lên thành trong của âm hộ đi sâu vào. Dĩ nhiên lão Dương chẳng biết điểm G của phụ nữ là cái quái gì. Nhưng nghề dạy nghề, lâu ngày thành lão làng. Món nghề này của lão ngay cả phụ nữ sồn sồn còn van xin khóc lóc, nói gì đến một đứa con gái hơn hai mươi như con Linh.
Cơ thể con Linh giật nảy lên theo từng nhịp. Từng nhịp. Cứ như lão có thể nâng gọn cả cơ thể con bé chỉ bằng một ngón tay. Con bé úp cả cái gối lên mặt để ngăn từng tiếng nấc sung sướng đang dâng lên. Cặp đùi con bé rã rời dần mở rộng ra, bàn chân co quắp lại.
– Sao con thấy cửa dưới khóa bên trong mà… – Giọng thằng Tuân lại vang lên bên ngoài có vẻ ngờ vực.
Con Linh giật thót cả mình.
– À… Mẹ ! tao nhớ rồi. Sáng sớm nó xuống nhờ tao mở cửa. Sớm quá nên tao không nhớ…
Lão Dương vừa trả lời vừa móc móc ngoáy ngoáy trong âm hộ con bé. Hai chân con Linh chống cao, dang rộng ra hai bên… Tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ cửa mình đỏ ửng sưng tấy của con bé. Ngay ngoài kia, sau lớp cửa mỏng là thằng Tuân, không hề biết rằng người vợ trẻ xinh đẹp của nó không mảnh vải che thân đang oằn oại dưới ngón tay điêu luyện và cái miệng không ngừng nghỉ bú mút của lão Dương. Lão Dương chợt phát hiện mình rất thích trò chơi này. Cảm giác chiếm hữu vợ người khác ngay trước mũi làm lão hưng phấn muốn điên lên.
– Dạ, chắc đi mua đồ ăn sáng rồi. Sao lạ vậy ta? Đi đâu mà điện thoại cũng không mang theo. Thôi tới giờ con đi làm đây… Có gì Bác nhắn dùm vợ con nhé.
Thằng Tuân nói như tự nói với mình, chỉ riêng câu cuối là có ý nhắn nhủ. Tiếng bước chân xuống cầu thang xa dần. Trong phòng còn mỗi hơi thở nặng nề của con Linh và âm thanh nhóp nhép liên tục của lão Dương.
– Ưmmm… Đừng làm vậy nữa… Bác ơi…
– Bác ơi… Ôi…
“Bác Dương ơi…”
Đột nhiên tiếng thằng Tuân lại vang lên ngoài cửa. Con Linh giật thót, vùng mình dậy trùm kín chăn quanh người. Ngay cả lão Dương lúc nào cũng bình tĩnh, mà lần này cũng giật mình. Thằng nhỏ đi lại như mèo, lão chẳng nghe thấy. Ngay một giây trước con Linh còn rên to kêu tên lão. Lão quệt quệt ngón tay ướt đẫm vào quần. Tim còn đập thình thịch.
– Gì nữa mày ?
– Hôm qua… Vợ con có xuống thưa chuyện với Bác không ạ ? – Thằng Tuân hỏi vọng vào.
Lão Dương thở phào nhìn qua con Linh đang úp mặt vào đầu gối, đôi vai trần run rẩy.
– Có… Con vợ mày ngon lắm… À… Ngoan lắm…
Lời nói ậm ờ của lão Dương làm con Linh giật bắn mình. Không thấy mặt, nhưng cả cái cổ trắng ngần của con bé cũng đang đỏ ửng lên.
– Dạ, con cũng đoán thế. – Thằng Tuân vẫn nói tiếp.
– Con đã mượn được tiền… Bác mở cửa cho con gửi tiền nhà tháng này ạ.
– Ừm… Mà tao đang ngủ mà… – Lão Dương ậm ờ. – Tối đưa tao cũng được.
– Sao sáng nay phòng tắm bị cắt nước vậy Bác ? Con phải loay hoay một lúc mới mở nước ra được đấy. – Thằng Tuân nói.
Con Linh chợt nhìn lên ngơ ngác. Hai giây sau con bé như hiểu ra vấn đề, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm vào lão Dương. Lão Dương không biết phân bua thế nào, đành nhe răng cười cười. Con Linh mím môi giận dỗi, đứng phắt dậy. Ném cái chăn nhàu nát vào mặt lão Dương. Nó đi vào phòng tắm.
Nhìn theo cơ thể trắng hồng không mảnh vải che thân của con Linh đi vào phòng tắm, lão Dương nuốt nước miếng thật sâu. Tính ra thì đây là lần đầu lão được chiêm ngưỡng toàn bộ thân thể trần truồng của vợ thằng Tuân từ phía sau. Eo thon, mông nở cong vòng, cặp đùi tròn lẳng dài thược và cả cái tam giác hồng hồng giữa đùi đang nhóp nhép theo từng bước chân. Thân thể con bé đêm qua lão đã được dày vò thõa mãn, vậy mà giờ nhìn lại vẫn thèm thuồng y nguyên. Vợ thằng Tuân đúng là yêu tinh muốn hút hết tinh khí đàn ông. Lão Dương cười như mếu. Thế là cuộc giao dịch giữa ông và nó đã ngừng lại ?! Mà cũng không đúng. Giao dịch trưa hôm qua đã hoàn tất. Còn chuyện phát sinh tối hôm qua hoàn toàn do kế hoạch của lão. Lão đã lời to. Con Linh không hề thiếu gì lão. Lão Dương thở dài nhưng đành chịu.
Con Linh đóng sập cửa thật mạnh, diễn tả cơn tức giận đang phun trào như núi lửa.
“Bác Dương”
– Ừ…
Lão Dương kéo cái quần sọt không che được khối u lồ lộ giữa hai chân. Lão bước ra mở cửa. Thằng Tuân mặc đồ công sở chuẩn bị đi làm, hai mắt còn ngờ nghệch chưa tỉnh rượu hẳn. Nó đưa cho lão Dương tiền nhà.
– Con đưa luôn chứ để vợ con biết lại giận…
Lão Dương nhận tiền đếm xoẹt xoẹt.
– Hôm qua con giận quá… Lỡ đánh nó… Không biết nó có giận không ?
Thằng Tuân nói giọng lo lắng, ánh mắt nó vô tình lướt ra đống chăn màn hỗn độn sau lưng lão Dương. Cảm giác như một bãi chiến trường tình ái trong tuần trăng mật. Trong mũi nó còn thoang thoảng mùi tanh tanh nhờ nhợ khá quen thuộc. Chẳng phải nó và Linh sau mỗi đêm mặn nồng đều như vậy sao ? Nhưng… Ánh mắt nó chợt dừng tại một vật nhàu nát hồng hồng khá quen mắt… Như là một cái khăn tắm… Con Linh vợ nó cũng có một cái như thế. Thằng Tuân chợt qua nhìn lão Dương đang chấm chấm ngón tay lên đầu lưỡi, đếm từng tờ bạc cũ. Nó tự cười với mình, xua tan ý nghĩ hoang đường vừa chớm trong đầu. Loại khăn tắm rẻ tiền này bán đầy ngoài chợ. Vả lại, lão Dương đã già, lại ốm nhom đen nhẻm. Sẽ không bao giờ có chuyện dơ bẩn như thế xảy ra.
Dĩ nhiên, suy nghĩ riêng của thằng Tuân chả bao giờ nói cho lão Dương nghe. Cũng như lão Dương cũng đang nghĩ thầm trong bụng. “Mày cứ nhìn đi… Đống ngỗn ngang đó là tác phẩm của ông và con vợ mày đó”. Lão cũng đã nhận ra cái khăn tắm của con Linh dính bê bết tinh trùng còn nhàu nhĩ dồn đống trên giường lão. Nhưng phát hiện thì đã muộn, lão cứ làm ngơ thôi. Lão chả quan tâm đến hạnh phúc gia đình thằng Tuân có thể tan thành mây khói. Không thuê nhà nữa thì có người khác. Nhưng lão lo lắng nhất là con Linh đi thì lão không bao giờ được xơi món tươi xanh đó một lần nữa.
– Đủ rồi đấy. Mày đi làm đi. – Lão Dương toan đóng cửa.
– Hôm qua uống quá… Định đi làm mà nhức đầu quá… xin nghỉ phép hôm nay Bác ạ. – Thằng Tuân xoay người đi lên cầu thang vừa nói xuống.
Lão Dương vừa đóng cửa. Tiếng nước vòi sen liền vang lên trong phòng tắm. Con Linh đã chờ nảy giờ đến nóng ruột. Lão Dương biết lửa giận của con bé chưa nguôi. Lão không dám làm tới, lại xông vào phòng tắm một lần nữa. Thở dài. Lão tiu nghỉu ngồi xuống giường. Nhìn chiếc khăn tắm hồng hồng thêu hoa, lão chợt nhếch mép cười. Thay vì đưa khăn tắm cho con bé, sao không ngồi đây chờ con bé trần truồng chạy ra… Dù sao cũng không phải của mình. Nhìn ngắm chiêm ngưỡng gỡ gạt càng nhiều càng có lời.
Để lại một bình luận