Đêm nay… 2 từ làm gợi tôi chút thoáng buồn, nốt đêm nay bên em nữa thôi, còn sang ngày mai tôi sẽ cách xa em – người con gái đã cho tôi tình yêu, cho tôi hạnh phúc thật nhiều, có lẽ đó chỉ là một hạnh phúc ảo do tôi ngộ nhận mà thôi, một hạnh phúc ảo trong tôi giờ đây cũng đâu còn ai để trao nữa… Tôi sợ mất em quá…
Tôi thầm ước tôi và em có thể trốn khỏi nơi đây, trốn khỏi cái Hà Nội ngột ngạt phù phiếm này đến một nơi chỉ có hai chúng tôi, nơi mà lãng mạn của tôi có thể dành cho em…
Trời dần sáng, đắp chăn lại cho em, đến bên cửa sổ nhìn ngắm ngày mới trước khi tôi rời khỏi đây, đâu đó có thể nghe thấy tiếng rao của bà bán xôi dạo đi qua các con hẻm hàng ngày, các bụi hoa ven đường giờ đây cũng thay sắc, mọi vật xung quanh dường như cũng biến đổi theo mọi mặt nhưng dù không gian này có biến sắc đi chăng nữa thì trái tim tôi vẫn khắc ghi một giọng nói, một bóng hình – Người con gái tôi đã từng yêu!
Nhớ em nhiều.
— Hết —
Để lại một bình luận