Phần 2: Bộ Mặt Thật Của Vị Chủ Tịch ROVA
Tuyết Minh về đến công ty với tâm trạng nửa mừng nửa lo. Mừng vì hợp đồng cơ bản coi như đã xong, nút thắt quan trọng đã được tháo gỡ. Còn lo là không biết trong ba ngày tới cái gã Duy Thái kia sẽ làm gì nàng. Mặc dù nàng tự trấn an mình rằng thì là hắn cũng đã có tuổi, sức khỏe chắc cũng không còn cường tráng và dẻo dai như thanh niên mới lớn được. Nhưng sao Tuyết Minh vẫn thấy lo sợ mơ hồ. Linh cảm cho nàng thấy mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
– Ủa chị… chị mới về hả? Chị mệt lắm không? Hợp đồng ký được không chị?
Thúy Kiều vừa xuống xưởng sản xuất để trao đổi với tổ trưởng QA một vài vấn đề cần xử lý của đơn hàng đang triển khai, khi trở lên văn phòng chưa kịp bước đến cầu thang thì cô thấy giám đốc Tuyết Minh đang thất thểu đi vào phòng làm việc nên chặn lại hỏi dồn.
– Xong rồi em!
Tuyết Minh chỉ nói ngắn gọn rồi đi tiếp, trên nét mặt đượm buồn và đầy vẻ lo âu. Thúy Kiều định hỏi thêm nhưng Tuyết Minh đã ngăn lại:
– Thôi em về làm việc đi, chị hơi mệt! À, đừng nói với ai về chuyện đã ký hợp đồng với ROVA.
– Dạ, em biết rồi chị!
Lúc Thúy Kiều trả lời xong thì Tuyết Minh cũng đã vô tới bàn làm việc của mình, bỏ mặc cô thư ký đứng nhìn lom lom không hiểu có chuyện gì xảy ra với giám đốc mà mặt mày chị ấy bí xị vậy không biết.
Cả ngày hôm nay Tuyết Minh hầu như không làm được việc gì, đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch. Bình thường mọi ngày Tuyết Minh hay ra về sau công nhân nhưng hôm nay cô lại về sớm hơn một chút, khi mọi người vẫn còn đang làm việc. Trên đường về nàng ghé chợ định mua đồ về nấu lẩu đãi tụi nhỏ một bữa, nhưng chợt nhớ đã lâu không về thăm cha mẹ và em gái nên đổi ý rồi quay xe.
Nhà cha mẹ nàng ở bên Gò Vấp, gần trường Công Nghiệp 4. Cha của Tuyết Minh là thợ kim hoàn. Sau một thời gian làm lụng vất vả cùng với số của cải ông bà nội để lại, cha nàng cũng mở được một cửa hàng kinh doanh vàng bạc khá lớn ở chợ Gò Vấp. Những ngày đầu Hoàng Dũng mới khởi nghiệp, anh ấy cũng đã nhờ vả cha vợ rất nhiều về kinh tế mới tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong xã hội.
– Ơ… sao hôm nay con về sớm vậy? Lại còn tay xách nách mang cái gì mà đùm đùm đề đề vậy tiểu thư?
Thấy con gái về bất ngờ và treo lỉnh kỉnh đồ đạc trên xe nên bà Dung mẹ nàng vừa chạy ra đỡ phụ một tay vừa trố mắt nhìn vẻ ngạc nhiên.
– Hôm nay con định mua cá với rau về nấu lẩu đãi thằng Khang với con My, nhưng chợt nhớ lâu rồi không về thăm cha mẹ nên quyết định mang sang đây nấu cả nhà cùng ăn. Lát con điện thoại kêu hai anh em nó qua đây luôn mẹ ha!
– Ai biết đâu cô tính sao thì tính, mà ba bây với vợ chồng con Thảo cũng mê món lẩu lắm à bây!
– Ba với con Thảo về chưa mẹ?
Tuyết Minh nghe mẹ nhắc tới em gái nên hỏi luôn chứ nàng thừa biết Tuyết Thảo vẫn chưa về.
– Bình thường khoảng 8h00 tối mấy ổng với nó đóng cửa tiệm rồi về, nhưng hôm nay mẹ con bây qua chơi thì để mẹ gọi điện kêu cha con nó đóng cửa sớm một bữa.
– Vậy con với mẹ mang đồ vô nấu nướng trước để lát nữa mọi người về đông đủ rồi cùng ăn nha mẹ!
Nói rồi không để bà Dung kịp mở miệng, Tuyết Minh đã xách bịch cá bịch rau đi te rẹt ra sau nhà rồi xoắn tay áo lên trổ tài làm đầu bếp nấu món lẩu cá hồi chua ngọt đãi cả nhà cùng thưởng thức.
Duy Thái thấy người anh vừa gọi mới đó đã xuất hiện nên lật đật đứng dậy bước ra bắt tay, nét mặt hồ hởi:
– Anh Lý… vào đây… vào đây! Không ngờ kế hoạch của anh vạch ra lại có thể thực hiện trót lọt một cách dễ dàng như vậy. Cá đã cắn câu rồi anh ơi…
Thì ra người đàn ông vừa xuất hiện khi Tuyết Minh mới đi khỏi không ai khác mà chính là lão Lý, tổng giám đốc công ty Sắc Nét và cũng là sếp của Tuyết Minh.
Lão Lý nghe Duy Thái khen thì bật cười hềnh hệch:
– Việc gì chú đã nhờ thì anh phải cố giúp thôi. Chẳng phải trước giờ chú vẫn thường xuyên cung cấp rau tươi, rau sạch cho anh đấy thôi. Anh em có qua có lại mà… khà khà…
Rồi lão đưa mắt nhìn Duy Thái, hỏi vẻ ngạc nhiên:
– Chú mày rau cỏ, hàng họ thiếu gì… sao nhất định phải “làm thịt” con Tuyết Minh?
– Chẳng giấu gì anh… ngày xưa em tán tỉnh nó nhưng nó không chọn em mà chọn thằng Dũng, tới giờ em vẫn còn cay!
Duy Thái vừa nói vừa dùng tay đấm mạnh lên bàn, nét mặt gã đằng đằng sát khí kiểu muốn giết người đến nơi. Lão Lý thấy vậy liền ngăn lại:
– Có gì chú mày từ từ… kẻo xảy ra án mạng là chết cả lũ!
Duy Thái dịu giọng:
– Anh yên tâm… em chỉ hành hạ nó “lên bờ xuống ruộng” cho hả giận thôi chứ làm sao để nó chết được!
Rồi gã tiếp:
– Thực ra em thấy con Tuyết Minh cũng rất giỏi giang đấy chứ, nếu những đơn hàng không bị anh ghim lại thì công ty đâu thiếu việc để làm.
– Đó là kế hoạch của anh mà chú em… khà khà…
– Vậy con bé sugar baby mà em tuyển cho anh anh có “dùng” liền không hay để dành đó? Hàng ngon nha anh, mới lên cấp ba vẫn còn nguyên đai nguyên kiện chưa bóc tem… he he…
Duy Thái nhìn ông anh kết nghĩa vừa hỏi vừa cười tủm tỉm. Ai chứ gã thì đã biết quá rõ lão Lý này, một tay thuộc dạng máu dâm nhiều hơn máu não. Người ta thì trâu già thích gặm cỏ non, còn lão cỏ gì cũng quất miễn là hợp nhãn.
– Chú cứ để đấy cho anh, khi nào “đói” thì anh sẽ dùng, như vậy mới đã!
Lão Lý nói mà nước bọt tuôn ra không kịp nuốt. Mặc dù thèm lắm nhưng món ngon thì phải để dành, với lại xung quanh lão cũng không thiếu hàng, chỉ có điều là hàng đã lột tem banh chành rồi chứ không phải hàng “zin”.
– Thế cũng được… khi nào anh cần thì gọi em. Mà cô Oanh thư ký mới của anh trông được phết hả?
Duy Thái nhìn lão Lý, liếm môi. Nói gì chứ nói tới gái gú là mắt ông nào ông nấy sáng hơn đèn led ô tô.
– Em ấy skill đỉnh lắm chú ạ… rất nghề! Anh mà không ngậm sâm chắc bị em nó knock out sớm. À, mà ẻm rất thích some, hôm nào chú mày rảnh thì qua anh…
Lão Lý miệng nói mà đầu thì gật gù khen tấm tắc, kiểu rất hài lòng về em thư ký của mình.
– Em có ý thế này… anh xem có được không???
Nói rồi Duy Thái kéo lão Lý xích lại gần mình rồi kề tai nói nhỏ. Nghe tới đâu lão “ừ… ừ… được… được…” lia lịa tới đó. Duy Thái nói xong thì cả hai cùng bật cười ha hả vẻ thỏa thuê khoái chí.
– Thôi giờ anh về bên công ty anh, có gì mai anh qua chú rồi mình “triển khai” luôn.
Nói xong lão Lý chìa tay ra, Duy Thái cũng nhanh chóng bắt tay ông anh trước mặt, cái bắt tay của những kẻ không những hợp nhau trên các hợp đồng kinh tế mà còn hợp cả về hợp đồng giường chiếu. Hóa ra hai gã đàn ông có địa vị này đã quen biết từ lâu và có mối quan hệ trên mức thân thiết. Tất cả những người phụ nữ trong tay họ cũng chỉ là miếng mồi ngon mà Tuyết Minh là một trong số đó.
Buổi sáng thức dậy điều đầu tiên mà Tuyết Minh nhớ tới là hợp đồng ba ngày của Duy Thái. Nàng quyết định hôm nay sẽ đến ROVA để làm “nhiệm vụ” đã ký kết. Trước sau gì cũng phải đến, thôi thì cứ đến sớm cho xong, mình còn phải lấy bản hợp đồng giữa Sắc Nét với ROVA mang về nữa.
Nghĩ tới đó Tuyết Minh liền ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân và tắm rửa sạch sẽ, xong, trang điểm nhẹ một chút rồi thay đồ thật đẹp trước khi ra khỏi nhà. Là phụ nữ, cái gì thì cái chứ ra đường là phải thơm tho, sạch sẽ, chỉnh chu mới dễ gây thiện cảm với người đối diện.
Lúc nàng đến nơi thì mọi người đã vào phiên làm việc thường nhật. Ngọc Lan – cô thư ký hôm qua nhận ra “người quen” nên vồn vã bắt tay:
– Chị đến gặp chủ tịch phải không… Ông ấy chưa đến… Mời chị ngồi đợi một chút!
Nói rồi Ngọc Lan kéo ghế mời Tuyết Minh ngồi và rót ly nước để trước mặt nàng.
– Chị ngồi đợi chút nha… em đi làm việc đây… cần gì thì chị cứ gọi em.
Nãy giờ nhìn Ngọc Lan tiếp đãi nhiệt tình mà Tuyết Minh thấy ngại quá, cứ như nàng là thượng khách vậy. Em ấy có biết đâu hôm nay Tuyết Minh đến đây không phải để ký kết hợp đồng hay thảo luận công việc giữa các cấp lãnh đạo mà là đến để nhận nhiệm vụ. Không biết cái gã Duy Thái kia sẽ bắt nàng làm gì: Thư ký, kế toán hay lao công, tạp vụ… Mà có làm gì đi nữa thì Tuyết Minh cũng không được phép từ chối vì bây giờ nàng đã là người của gã rồi. Trong thâm tâm Tuyết Minh vẫn thầm van vái gã ta không bắt nàng làm những việc mà có thể sẽ gây ảnh hưởng uy tín cũng như danh dự của nàng.
– Chủ tịch tới rồi. Mời chị đi theo em!
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì đã nghe tiếng Ngọc Lan sát bên tai. Tuyết Minh giật mình choàng tỉnh, vội tươi cười rồi gật đầu đáp lễ. Ngọc Lan đi trước dẫn đường. Hôm nay cô thư ký xinh đẹp trước mặt không dẫn Tuyết Minh tới căn phòng mà nàng đã tới hôm qua. Thay vào đó em ấy dẫn nàng đi xuống tầng trệt rồi đi xuyên qua mấy khu nhà xưởng trước khi dẫn đến một khu nhà khác nằm tít phía sau. Khu nhà này được xây dựng và bày trí rất hiện đại chứng tỏ là nơi dành cho các vị lãnh đạo cao cấp chứ không phải nơi mà các nhân viên quèn có thể bén mảng.
Vẫn là động tác như mọi khi: Gõ cửa, thông báo, mời khách vào trong, đóng cửa và quay trở ra. Đó là những việc mà Ngọc Lan thực hiện sau khi đã dẫn Tuyết Minh đến trước căn phòng nằm cuối cùng của dãy nhà gồm bốn phòng chắc cũng mới được các thợ xây hoàn thành nên vẫn còn thơm mùi vôi vữa.
Tuyết Minh bước vào bên trong. Nàng phải nhắm mắt lại mấy giây rồi mới mở ra vì bên trong hơi tối, một phần vì căn phòng nằm trong cùng lại bị dãy tường phía trước cao hơn 2 mét chắn ngang, thêm nữa các cửa sổ và cửa chính đều được lắp kính màu trà nên càng làm cho khung cảnh trong phòng thêm tăm tối. Vô đây có lẽ phải bật đèn nếu muốn sáng sủa, kể cả ban ngày.
Phải một lúc lâu, sau khi đã điều tiết mắt thì Tuyết Minh mới nhìn thấy được mọi thứ. Một bộ ghế salon cũng tối màu nằm sát vách bên phải, loại ghế trường kỷ chứ không có ghế đơn. Bên trái đặt một chiếc ghế tình yêu tantra có hình dáng sinh động với những đường cong mềm mại và đầy cá tính. Phía trong cùng là chiếc bàn làm việc với đầy đủ máy tính, máy fax hay photocopy, trước bàn làm việc là một chậu tiểu hồng môn tươi xanh mát mắt.
Trong khi Tuyết Minh còn đang quan sát căn phòng thì ánh đèn bất ngờ được bật lên. Ánh sáng trắng lòa trước mặt khiến nàng thấy lóa mắt nên phải nhắm lại vài giây. Có lẽ chỉ những người thường xuyên ở trong bóng tối mà bất ngờ bị đưa ra vùng có ánh sáng thì mới hiểu được cảm giác của nàng lúc này.
– Có gì đâu mà cô nhăn mặt dữ vậy?
Duy Thái đứng khoanh tay trước mặt Tuyết Minh, nhìn cô cười chế giễu.
– Phòng ốc gì mà tối thui vậy? Mà sao không làm việc ở chỗ hôm qua lại xuống đây?
Tuyết Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã mà trả lời bằng một câu hỏi khác, giọng trống không.
– Làm việc ở đây không được sao?? Công ty của tôi… tôi muốn làm ở đâu chẳng được!
Rồi gã tiếp:
– Hôm nay cô đến nhận công việc ngày đầu tiên à?
Tuyết Minh nhìn gã, gật đầu. Duy Thái phá lên cười:
– Gì mà nôn nóng dữ vậy từ từ cũng được mà…
– Tôi cần bản hợp đồng!
Tuyết Minh gằn giọng, mắt nhìn Duy Thái không chút cảm tình.
– Thế tôi phải làm gì trong ngày hôm nay??
Nàng hỏi tiếp, dáng vẻ hơi lo âu và hồi hộp.
– Công việc à… để tôi xem…
Nói rồi gã đảo tới đảo lui xung quanh người Tuyết Minh rồi phán một câu chẳng ăn nhập gì đến câu hỏi của nàng:
– Ngon!
Vừa nói gã vừa đưa tay gãi cằm, đầu gật lên gật xuống ra chiều tâm đắc với món hàng mình vừa sở hữu. Tuyết Minh thấy gã không trả lời câu hỏi của nàng mà còn tấm tắc khen thì trong bụng càng lo tợn. Có lẽ cái điều nàng mường tượng sắp xảy ra rồi. Ở đâu chứ ở đây mà khóa cửa lại rồi làm chuyện đó thì có trời mới biết!
– Tôi phải làm gì bây giờ?
Tuyết Minh lại đưa ra câu hỏi, có vẻ như lúc này mà không ai nói gì thì không khí sẽ rất nặng nề và yên ắng đến khó chịu. Duy Thái tiến lại chiếc ghế của mình, ngồi xuống và xoải thẳng 2 chân ra, sau đó ngồi thẳng lên rồi lạnh lùng buông từng tiếng:
– Lau giày cho tôi!
– Hả… cái gì… lau… lau giày à??
Tưởng mình nghe nhầm nên Tuyết Minh vội trố mắt hỏi lại. Nào ngờ gã kia chỉ cười hềnh hệch:
– Không được sao? Hay việc này khó quá?
Tuyết Minh im lặng đứng nhìn gã. Có lẽ chưa bao giờ nàng nghĩ gã bắt nàng làm việc này, một công việc thật sự không cần thiết.
– Nhanh lên!
Duy Thái quát lớn, giọng điệu khá bực bội, vừa nói gã vừa kéo nàng ngồi xuống trước mặt. Tuyết Minh bị gã ghì xuống nên phải quỳ cả 2 đầu gối kiểu người Nhật, nàng bối rối nhìn quanh không biết gã kêu nàng lau giày mà lau bằng gì thì gã lại không nói. Trong phòng đâu có gì để lau giày, chẳng lẽ lau bằng hóa đơn hay hợp đồng?
– Không phải ngồi kiểu đó. Ngồi xổm xuống và dạng háng ra!
Gã nhấn mạnh từng tiếng chậm rãi sau khi đã thảy trước mặt Tuyết Minh một chiếc khăn tay hơi ẩm ướt và hôi hám, chắc là khăn lau bàn.
– Hả… sao… sao?
Cái gã Duy Thái này cứ như hai người đang chơi trò mèo bắt chuột, cứ đưa nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Lau giày thì ngồi kiểu nào không được mà phải ngồi xổm rồi lại dạng háng!?
Mặc kệ Tuyết Minh nhìn gã như người từ hành tinh khác tới, Duy Thái chồm xuống kéo nàng ngồi chồm hổm trước mặt rồi lấy tay kéo hai đầu gối nàng dạng ra kiểu mấy bà hàng tôm hàng cá, cầm chiếc khăn đưa tận tay, khẽ nhếch mép:
– Lau đi!
Tuyết Minh nhìn gã sững sờ. Nhưng rồi nàng lại cúi xuống, cầm chiếc khăn tỉ mẩn lau từng chút một trên đôi giày sạch bong kin kít, dáng vẻ cam chịu như tên đầy tớ trung thành lúc nào cũng phải tuân lệnh chủ nhân.
Vài phút sau, gã tự cởi chiếc giày ra khỏi chân, đưa mấy ngón chân hôi hám ra trước mặt Tuyết Minh rồi ra lệnh:
– Mau lên!
Lần này Tuyết Minh không nhìn gã nữa mà lấy khăn chầm chậm lau mấy ngón chân như thể đó là việc bình thường chứ không có gì phải ngạc nhiên. Trong lúc Tuyết Minh thực hiện công việc được giao phó một cách cần mẫn thì gã dùng bàn chân kia đặt lên đầu gối nàng rồi lấy lòng bàn chân vuốt ve từ trên gối xuống đùi, bàn chân rà nhẹ nhẹ bắp đùi non của nàng. Mấy ngón chân như đoàn quân tiến thẳng vào vùng cấm địa. Sau khi năm tên sát thủ đã áp sát bức tường vải mỏng manh bảo vệ yếu điểm thì tên chỉ huy, tức ngón chân cái, bắt đầu ngọ nguậy móc moi cái gò thịt u lên như mu rùa. Gã nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác thích thú khi não bộ nhận được tín hiệu từ gã chỉ huy truyền về, rằng nơi đó rất mềm mại, đầy đặn và nóng hổi.
– Anh… anh làm cái gì vậy?
Tuyết Minh hốt hoảng thụt lùi ra đằng sau tránh mấy ngón chân của gã, giọng run rẩy. Mặc dù nàng đã tự nhủ thầm gã có làm gì thì nàng cũng không cần phải ngạc nhiên, vì trước khi đặt bút ký vào tờ giao kết nàng đã xem mình như vật hy sinh. Gã có thể làm bất cứ điều gì gã muốn, thậm chí làm tình. Nhưng còn cái kiểu móc Ɩồŋ bằng ngón chân như thế này thì Tuyết Minh thấy kỳ cục và khó chịu vô cùng.
– Cô khó chịu à!?
Duy Thái hỏi giọng the thé. Rồi tiếp:
– Tôi rất thích hành hạ phụ nữ, phụ nữ càng đẹp thì tôi càng phải hành hạ thật nhiều… Cô hãy tự hào vì mình đẹp…
Tiếp theo, gã ngẩng cổ lên trời, cười sằng sặc, phán một câu đậm mùi Tam Quốc Chí:
– Đúng là mỹ nhân trong thiên hạ đều tầm thường đối với ta, chỉ có vợ của kẻ thù mới làm ta thích thú!
Nghe gã khen mình đẹp, trong tình huống này, Tuyết Minh không biết nên cười hay nên khóc cho hợp cảnh. Phụ nữ nào chẳng thích nghe những lời nói ngọt ngào, phụ nữ nào chẳng thích nghe người khác khen mình đẹp, và nàng cũng vậy. Nhưng bây giờ gã khen nàng đẹp thì cũng có nghĩa là gã sẽ còn hành hạ nàng dài dài với cấp độ ngày càng tăng chứ không phải nói đùa cho vui. Tuyết Minh còn lưỡng lự chưa biết phải làm gì tiếp theo thì gã đã bước vòng ra sau lưng, kéo nàng đứng lên rồi đẩy vai nàng ngã chúi về phía trước. Hai tay Tuyết Minh vừa nắm cạnh bàn để giữ thăng bằng thì gã một tay vòng ra trước bụng ôm chặt vào rồi ghịt về phía sau, một tay như miệng con rắn hổ há to ngoạm thẳng vào âm hộ và giữ chặt, siết qua siết lại để làm tê liệt con mồi. Mấy ngón tay xoa nắn một cách điêu luyện và đầy kỹ thuật. Từng ngón, từng ngón gảy trên cái mu vun đầy mum múp thịt giống như nghệ sĩ gảy phím đàn piano, rất chuyên nghiệp và thuần thục.
– Anh làm cái gì vậy?? Buông ra… buông ra!
Tuyết Minh dùng hai tay chụp bàn tay gã chủ tịch háo sắc đang dính chặt ngay mu Ɩồŋ nàng rồi dùng hết sức để kéo ra, nhưng không thể. Cả bàn tay ma quái của tên dâm tặc như có nam châm cứ dính chặt vào háng Tuyết Minh mà âm hộ nàng chính là cục sắt. Trong lúc này nếu ai có mặt và nhìn thấy cảnh tượng Tuyết Minh cố hết sức gồng nổi gân xanh gân đỏ trên cổ mà vừa thương hại lại vừa thấy buồn cười. Cái điệu bộ co rúm người của nàng khi ngón tay của gã thợ săn miết vào cái rãnh gợi cảm rất dễ khiến người khác nhìn vào lòng dạt dào cảm xúc. Bàn tay ma mị với 5 ngón khó ưa cứ như những tên đầy tớ trung thành luôn phục tùng mệnh lệnh chủ nhân một cách tuyệt đối, không bao giờ rời bỏ thành trì khi chưa được cấp trên cho phép.
– Lồŋ cô ngon đấy!
Một câu khen ngợi đúng kiểu ma cô mạt hạng. Sau khi buông ra những lời trơ trẽn và sống sượng, gã buông Tuyết Minh ra rồi lật nàng xoay lại đối diện với gã, nhìn chằm chặp vào mắt nàng rồi từ từ đưa mấy ngón tay vừa mới làm một chuyến thám hiểm khắp vùng đất của nữ hoàng ở vương quốc sò lông vào miệng, làm động tác mút mút như trẻ con mút que kem, mặt lộ đầy vẻ thèm khát và ham muốn tột cùng.
– Trời ơi… anh… đồ biến thái!
Đến lúc này thì Tuyết Minh đã thật sự thấy run sợ. Linh cảm của nàng đã đúng, mọi chuyện không hề đơn giản như nàng nghĩ. Cái gã Duy Thái kia bên ngoài luôn tỏ ra là một người có học, lịch sự và là doanh nhân thành đạt… nhưng khi lột hết lớp vỏ bên ngoài, soi cùng xét tận để thấu tâm cang thì gã cũng chỉ là một tên lưu manh giả danh trí thức. Tất cả mọi giá trị đạo đức đều bị lột trần và quẳng đi không thương tiếc khi con quỷ dục vọng đã ngoi lên và thống trị cái thế giới riêng tư này.
Tuyết Minh nhìn gã mút ngón tay mà cảm thấy ớn lạnh, chỉ mới chạm bên ngoài mà gã đã lộ rõ vẻ thèm thuồng như vậy rồi, giả sử miệng gã đặt vô ngay âm hộ nàng mà mút thì có lẽ rớt luôn cái Ɩồŋ ra ngoài mất thôi.
Sau giây phút chết lặng đứng nhìn gã làm cái cử chỉ vô cùng gợi dục, Tuyết Minh chạy ào ra cửa định bỏ về nhưng cánh cửa đã bị khóa từ lâu.
– Cô định về à!? Cô nghĩ đến đây rồi thì có thể ra về dễ dàng như vậy sao?
Duy Thái cười ha hả, nụ cười của kẻ chiến thắng thành ra có phần ngạo mạn và tự kiêu tự đại.
– Anh… anh muốn làm gì??
Tuyết Minh đứng dựa lưng vào cửa phòng, xoay mặt ra vừa hỏi vừa thủ thế như sẵn sàng phản công nếu như đối thủ lao tới.
Tuy nhiên gã Duy Thái kia vẫn đứng im và thản nhiên nhìn Tuyết Minh như con nhím đang xù lông, tuyệt nhiên không có hành động gì. Phải nói gã là một con cáo già ranh mãnh, chỉ quắp con mồi khi đó là con thỏ con gà… còn khi con mồi là con nhím đang bung hết những chiếc gai nhọn lên để tự bảo vệ mình thì gã đâu cần tốn thời gian để chiếm đoạt, cứ từ từ mà nhổ từng chiếc lông… sau đó thưởng thức bữa tiệc ngon lành sẽ thú vị hơn.
– Nghe tôi nói đây… nếu muốn tôi có thể lột trần cô ra… thậm chí hiếp dâm cô ngay tại chỗ này. Cô có kêu gào la hét thì cũng không ai nghe đâu. Có điều chuyện đó không cần phải vội, sẽ còn nhiều cái thú vị đang chờ chúng ta phía trước.
Sau khi bắn 1 tràng dài như súng liên thanh, gã nhấc máy gọi nhân viên. Ít phút sau một chiếc Chevrolet Captiva dừng trước khu nhà, hai cô gái còn khá trẻ bước xuống rồi tiến lại trước cửa phòng chủ tịch. Gã mở cửa rồi phất tay ra hiệu, hai cô gái lập tức mỗi người một bên dìu Tuyết Minh ra xe rồi đẩy vào trong. Gã cũng mang lại đôi giày rồi mở cửa phòng vội vã bước theo. Sau khi lên xe ngồi cạnh tài xế riêng, gã gật đầu ra lệnh cho tài xế cứ như mọi khi tiến thẳng về nhà riêng của gã trên đường Hoàng Văn Thụ.
Nhân tiện cũng xin nhắc lại về hai cô gái vừa xuất hiện, một trong hai người chính là Ngọc Lan – cô thư ký riêng của gã chủ tịch dâm đãng – cũng là người mà sáng nay đã đón tiếp Tuyết Minh một cách vô cùng nồng nhiệt. Thế nhưng hiện tại lúc này đây, mặc dù ngồi kế bên Tuyết Minh nhưng sắc mặt Ngọc Lan lạnh như tiền, không có vẻ gì là đã từng quen biết nàng cũng không có tín hiệu gì là em ấy muốn trò chuyện thân mật. Cả hai cô gái cứ đơ đơ như hai búp bê bằng gỗ khiến cho Tuyết Minh ngồi giữa thấy lòng dạ thắc thỏm không yên. Đến giờ phút này, nàng chỉ biết đưa hai tay lên trời mà bụng bảo dạ rằng:
– “Đâu là đâu… và tôi là ai…”
Để lại một bình luận