Tôi hơi mất bình tĩnh nên nói giọng hơi lớn:
– Tui hỏi chị giữa cái nhìn cách xa với cái nhìn cận bên chị thấy cái nào hay nhất. Phương chi khi tui dòm hũ mật của chị thì ở dưới ánh đèn, ít nhiều cũng bị ánh sáng khúc xạ làm cho nó bị “đề phô”, lại nữa nó còn dính keo kín đặc tùm lum thì có cái gì rõ cái gì. Bữa nay, nhìn anh đi khỏi, tui muốn dòm khi nó còn sạch sẽ, trong veo, vậy mà chị làm eo không cho, thì thôi.
Tôi vùng vằng quay đi cái rột, chị nắm tay lôi lại:
– Khoan, khoan, mới chút vậy đã giận. Anh phải để tui dằn bớt cơn nôn xuống rồi mới kéo quần cho anh dòm chớ. Anh làm thét tui hồi hộp, quýnh sượng tay chân hết.
Tôi đề nghị với chị:
– Vậy thì chị nhắm mắt lại để tui làm thay. Chỉ đếm 1, 2, 3 là xong, chị mở mắt ra hết còn ngượng ngập nữa. Chị suy nghĩ một hồi rồi thả lỏng tay. Tôi nhìn và đưa bàn tay qua lại coi chị có hé mắt hôn, thấy im re nên tôi chụp vô hai bên lưng quần kéo cái rột. Chị la quớ một tiếng thì quần đã rớt một đống dưới chưn.
Tôi chắc chắc cái miệng, chị hỏi dồn:
– Sao, bộ nó xấu lắm hả.
Tôi phân trần:
– Đâu có, trái lại nó đẹp hết xảy và chính vì nó đẹp mà tui hít hà đó chị.
Tôi nghiêng đầu dòm vô háng chị, thiệt giống hệt con ngao nằm lấp ló trong hang. Ngao này thuộc hạng nhất nên dầy cùi, lồ lộ ra, tựa cái vỏ sò huyết lớn bự xư úp dính cứng.
Tôi lấy tay muốn lột nó ra, chị bật cười:
– Nó dính cứng vô da thịt chớ tui có gắn tạm bằng keo hay xi măng gì mà anh đòi gỡ nó. Anh mà làm, chắc tui chảy máu tùm lum.
Tôi chống chế:
– Nào tôi có muốn gỡ thiệt đâu, nhưng sao nó lớn bự vậy. Thứ này mà… tôi ngần ngừ không nói hết.
Chị nín thở theo dõi, thấy tôi nín khe, chị hối:
– Anh nói ý gì thì nói đại ra, sao lại ngập ngừng, làm tui khó chịu.
Tôi mau mắn nói rẹt rẹt:
– Thứ sò bự thì nút cũng ngon mà cắn cũng ngon. Loại này chắc nước nôi nhiều, gặm vô nước tóe loe ra hai bên mép, coi thiệt đã.
Chị rùng mình ào ào:
– Anh nói gì nghe ghê quá, anh mà nút, mà cắn chắc tôi xụm liền tức thì.
Tôi giảng giải cho rõ:
– Thì tại mới nghe chị tưởng vậy, chó chừng tui làm chị sẽ thấy vui và hay vô biên.
Chị có vẻ lưỡng lự không tin. Tôi gạ:
– Đâu chị để tui nhứ thử chút coi. Nếu chị xụm tui nhả ra liền.
Chị có vẻ tò mò, rồi cũng chịu:
– Nè, anh phải hứa là làm nhè nhẹ thôi, đừng hùng hổ đợp vô là tui đi luôn tàu suốt đó nghe.
Tôi hứng thú vô cùng, kéo cái ghế biểu chị ngồi, rồi tôi lấy tay banh dang hai giò chị ra. Chị lăng xăng:
– Ủa, phải dạng chưn dạng cẳng nữa sao, gì mà rắc rối vậy.
Tôi ra vẻ bậc thầy:
– Ờ, chị phải dạng giò thì tui mới chui lọt vô mà thực hiện việc đó chớ.
Tôi ngồi xổm trước háng chị, liếm mấy đầu ngón tay rồi vạch mớ lông che con ngao ra. Lông đâu mà nhiều quá cỡ, chị lại nôn nên cứng quèo, tôi bẹt ra nghe lào xào như cọng cỏ. Tôi luôn tróc tróc miệng than:
– Uổng, uổng quá.
Chị ngạc nhiên hỏi vô:
– Sao lại uổng, bộ nó sứt mẻ gì hả.
Tôi nói:
– Sứt mẻ gì đâu mà tại lông rậm nên che hết vẻ đẹp, giá chị là vợ tui thì tui phải tém gọn bớt mới được.
Chị la nhỏng lên:
– Đòi gì kỳ cục vậy anh. Lông rậm thì cũng là của vợ mình, bộ anh muốn cho mọi người dòm chung sao mà hăm he tém gọt cho lộ ra.
Tôi sẵn trớn nói theo:
– Của ai cũng vậy, phải vén khéo nghệ thuật thì mới hấp dẫn chồng. Yêu đương mà nhìn thấy cái của vợ mình hay ho thì càng tăng thêm hứng, làm một muốn làm hai.
Chị xua tay rối rít:
– Bày chi ác ôn vậy tía, Ảnh xài tui một cái mà tui đã ngắc ngư, ngủ quên cả xỏ quần lại, bởi vậy anh mới có dịp dòm. Bây giờ anh còn vẽ tém gọt để ảnh quậy tui tà la túa lủa thì chắc tui ở truồng dề dề.
Tôi cười chẳng chút trơ trẽn:
– Vậy càng hay, tui được dịp ăn có triền miên.
Chị xị mặt ra, tôi thôi không dám chọc chị nữa. Tôi nói đứng đắn:
– Chị để tui tỉa giúp cho, sẽ thấy khác liền.
Chị vung vẩy như đạp phải đinh:
– Không được đâu, ảnh về thấy lạ đập tui chết.
Tôi trấn an chị:
– Thì chị la rầm trời lên trước để ảnh không rầy được. Chị nói tại lông rậm nên ngứa ngáy, rồi đổ riệt tại ảnh bỏ đi, chị ở nhà một mình càng thấy chúng đâm vô nhột ứ nhựa.
Chị bò ra cười hề hề. Tôi nhơn chị cười ngả người ra thì tôi úm ba la cạp vô mu chị một cái. Chị giật nẩy người lên, tôi vội liếm láp liền để chị khỏi phản ứng. Cái lưỡi tôi rúc vô làm chị điếng nên bẹt tuốt háng, cái cục thịt bên trong vọt hẳn ra, tôi khều giữ nó lại và búng lăn tăn như cá rỉa mồi. Chị kêu lên hích hích:
– Ôi, anh làm gì mà tui muốn xón đái.
Tôi chẳng thèm nói năng, lấy hai tay bành mu ra mà đá lưỡi như đá cầu, cái lưỡi làm cho mớ nước bên trong kêu chách chách như dế búng.
Chị xụi lơ, ngả vật ra ghế, nhổm háng lên. Tôi dồn hơi nút một cái trời giáng, chị cong uốn người kêu ré lên rồi nắm lấy tóc tôi gặt ào ào. Tôi biết chị sướng nên thay nhau cắn, nhay, bú, mút Ɩồŋ chị kêu nhóc nhách. Chị vừa cản vừa ngoáy mông, ngoáy đít như con vụ, chị sướng đến thở nấc lên ọp ọp. Tôi càng cố bét khe Ɩồŋ chị ra để rúc sâu lưỡi vô mà khoắng, mà liếm.
Tôi vuốt ngược cái nào thì chị chủ nhà càng ưỡn người lên chừng đó. Bởi vậy cái Ɩồŋ mới sưng vều lên, nước nhớt trào ra và cái hột le rung như bị gió. Chị hết còn khép nép mà cứ ghì đầu tôi vô sát Ɩồŋ chị gạ:
– Anh bú mạnh dùm chút coi. Sao Ɩồŋ tui cứng sướng quá, ảnh mà bú được như vầy thì tui đỡ khổ biết bao.
Tôi đang bú mút òm ọp mà cũng ngọng nghịu mách với chị:
– Vậy thì chừng nào ngứa chị ráng dỗ cho ảnh ngủ rồi tôi bú dùm cho, cam đoan là chị hết khổ liền.
Chị có vẻ nghe theo lời thuyết phục tán tỉnh của tôi, song cũng kèo nèo một chút:
– Nhưng rủi ảnh nghi hay chợt bắt gặp hai đứa thì sao.
Tôi tự nhiên trở thành quân sư ngang, tôi bày cách cho chị:
– Thì chị chọc cho ảnh nứng, bắt ảnh leo lên mình, kẹp cho ảnh ói mật xanh mật vàng là ảnh quắc. Còn không thì chị châm thêm cho ảnh một chút thuốc ngủ vô bình rượu, ảnh nốc vô ngủ như chết thì còn biết trời trăng gì nữa.
Chị phụng phịu:
– Anh thỉệt bất nhơn, xúi tui lừa chồng.
Tôi liếm bú một hồi cho chị lọt vô tròng, đê mê hết còn biết ngô khoai gì nữa thì tôi lặp lại đề nghị:
– Sao chị có để tui gọt cho nó đẹp lên hôn.
Chị cứ:
– Kỳ quá hà, mà biểu anh muốn thì mau mắn làm đi kẻo tui đổi ý bây giờ.
Tôi bỏ luôn cái Ɩồŋ chị ở đó, chạy bay vô lấy cái kéo tỉa lông mày và lưỡi dao lam, chị ngó thấy đã kinh:
– Trời ơi, anh xách tùm lum nhiều thứ sao tui ớn quá. Con dao lam mà anh rột rột nạo thì còn sợi lông nào, sạch bách thành “nô he” thì chết tui.
Tôi cười cầu tài:
– Tui đâu có ngu chị. Chỉ dùng kéo xén thôi, còn dao là để gọt quanh chân lông cho có cái viền coi mới ngộ. Vậy mà khi tôi nhắp kéo xén từng nhúm lông ở cửa mình chị thì chị run bắn lên. Tôi phải biểu chị đừng cục cựa kẻo mũi kéo đâm nhằm thì Ɩồŋ xấu xí đi.
Chị nhèo nhẹo nói:
– Nhưng mà anh tỉa mớ lông tui đã nín thở muốn rụng tim, anh lại còn xốc vô túm lấy mu Ɩồŋ tui mà vét đám lông, ngón tay anh như có truyền điện làm tui liệt hết trơn. Anh có cách nào đỡ mò đụng vô Ɩồŋ tui được hôn.
Tôi phải biểu để tôi thổi phù phù cho có gió thì chị quên khuấy chuyện tôi bẹo Ɩồŋ chị nhen. Chị ừ ừ cho rồi. Tôi gọt xong mớ lông quanh rìa mu thì tôi phải dỗ khuyên để chị cho tôi lôi mép Ɩồŋ ra cắt mớ lông ngo ngoe dầy um ở trỏng thì coi mới bảnh tẹ hoàn toàn. Tới nước này thì chị còn từ chối gì nổi. Tôi chăm chăm làm và khi xong thì khoe:
– Đó, giờ chị coi Ɩồŋ chị có bót hôn, đẹp như thằng nhỏ mới hớt tóc.
Tôi vỗ phạch phạch vô Ɩồŋ, phủi sạch mớ lông răm và nắm hai mu nhún nhún hỏi:
– Có ngứa hôn.
Chị lắc đầu.
Tôi xén gọt lông cho chị lâu lắc, chăm chỉ còn hơn thầy hù cắt tóc lấy ráy cho khách. Khi xong, tôi một hai nói chị dòm vô công trình nghệ thuật của tôi, coi có ý kiến cần sửa đổi gì không, nhưng chi xua tay quay mặt đi:
– Được rồi mà, xấu đẹp gì thì cũng là cái Ɩồŋ, chớ có phải bức tranh đâu mà coi đi coi lại.
Tôi nào chịu, nên bỏ chị ở đó, đem mớ dao kéo vô cất, đồng thời xách cái gương soi ra, đặt hơi xéo để chị thấy rõ dưới háng rồi kháo:
– Nè, chị coi đi, nó khác hẳn hồi nãy, giờ nó như đám bụi lơ thơ tơ liễu buông mành, coi láng lẫy hết sức, chị ơi.
Chị ứ ứ lấy tay xô đẩy cái gương, làu bàu:
– Tôi thấy rồi, ngộ lắm, thôi anh cất dùm cái gương đi, nhìn vô dị chết.
Tôi ép chị phải xem bằng được và khi đã đạt mục đích thì chị cũng phải thốt lên:
– Ờ hén, ngó cũng sạch sẽ và có duyên đó chớ.
Sẵn dịp, tôi chua thêm:
– Đó, tôi nói mà, nhứt định kỳ này về, ảnh thấy phải chưng hửng và yêu chị ngàn lần nhiều lên.
Chị sung sướng cười tủm tỉm.
Tôi kéo chị lôi xềnh xệch vô buồng tắm. Chị hỏi rối rít:
– Anh còn định bày trò gì nữa đây. Không lẽ anh còn muốn phi dê cho nó giống đầm.
Tôi bật cười kiểu nói nhí nhảnh của chị, nhưng thây kệ, tôi cố lôi bay đi.
Vô tới nơi, tôi mở sợi dây hoa sen tồ tồ, chị hoảng hốt:
– Ủa, anh mở nước làm gì.
Tôi vừa giữ tay chị vừa nói:
– Không lẽ chị để lông rặm nó đâm vô cho lở ngứa tét bét ra mới chịu sao. Tui tiếc là không có cái bông chải, chớ không thì tui chẳng lôi chị vô đây làm chi.
Chị hiểu ra, nhưng lòng rùng mình dài dài:
– Cũng may mà anh không có cái đó chớ anh mà dùng ngoáy vung thiên trong đó, chắc tui xí lắc léo quá anh ơi. Nội dòm tay thầy hù quẹt quẹt phủi tóc sau gáy mỗi khi tới nhà hớt cho ảnh, tui đã muốn xụm, phương chi anh lại quậy cái mớ lông vô thì còn gì là Ɩồŋ tui nữa.
Tôi bật cười khạch khạch khen:
– Chị đúng là giàu tưởng tượng.
Tôi ngưng nói và dí cái vòi vô háng chị, xịt cho nước xối ướt hết và lấy tay mò móc rửa cho chị. Chị nhột phải ngồi bệt xuống, nạnh giò ra cho cái Ɩồŋ mở lớn. Tôi móc rửa ọp ọp, chưa gì nhớt ứa ra ọc ọc. Tôi trêu chị:
– Bà này nhạy thiệt, tới rửa ráy mà cũng xón ra, hèn chi hai ông bà hú hí chết thôi.
Chị cãi lại:
– Anh đừng đặt điều, lâu lâu ảnh mới đụ sơ một trận mà anh kêu là tôi với ảnh làm nhau hà rầm. Nói điều không có là tội nặng lắm nghe.
Tôi cũng nào kém:
– Chị nói lâu lâu mà tối nào cũng nghe hai ông bà giỡn nhau, la um, tôi nứng bằng chết.
Tôi buột miệng nói băng băng chữ nứng làm chị tròn xoe mắt:
– Ủa, nói vậy, hai đứa tui tệ vậy à.
Tội nghiệp làm anh khó ngủ.
Tôi bám theo câu nói, tấn công chị:
– Khó ngủ nói làm gì, hai ông bà rị mọ làm cả đêm tui cứng ngắc, oải thấy mẹ. Hai ông bà sẵn có đồ chơi, còn tui lấy gì ra cái để úm. Chị hại tui tới chết.
Chị bỗng cám cảnh lẻ loi của tôi, nên thở dài than:
– Sao anh không đi kiếm ai xài đỡ, để bị dằn vặt tội vậy.
Tôi nói:
– Nằm một chỗ đã muốn ói đầy quần, đi ra để thấy Ɩồŋ chị thì chắc là tui bắn cà nông tại chỗ quá.
Chị có vẻ phân vân, tôi nhóng tới luôn:
– Nói nào ngay tui chỉ muốn xài chị vì người khác tui có thấy được Ɩồŋ của họ đâu. Lại nghe đi chơi bậy lỡ vướng bệnh thì khốn.
Chị dòm tôi không chớp. Tôi cũng ngưng để dò ý chị. Một lúc thiệt lâu thấy chị an ủi:
– Anh à, tui có chồng con rồi, anh đừng tơ tưởng tui mà tội. Cố quên đi, ngoài đời thiếu gì người có Ɩồŋ đẹp hơn tui. Tại anh chưa thấy nên cho là tui hết xảy.
Tôi không trả lời chị mà móc sâu vô rửa lôi mớ lông quặm ra. Ai dè chị nhột cứ rấn người lên, làm ngón tay tôi lòn sâu vô cái lỗ.
Nhìn thấy chị rùng rùng cả người, tôi vịn lên vai và móc mạnh tay vào háng. Chị thở hấp tấp và lảo đảo muốn bật ngửa. Tôi càng quậy ngón tay, chị kêu và nhoài người ra, tôi phải kê đùi cho chị dựa vô nghỉ. Chị nằm ngửa mặt lên trời, bày cặp vú láo liên và cái Ɩồŋ bẹt rộng.
Tôi móc Ɩồŋ chị, còn một tay vò vô vú mà khuấy dữ dằn. Chị ngột ngạt đớp không khí như cá ngáp. Tôi luồn ngón tay móc ì xèo, Ɩồŋ chị vữa ra như cháo. Tôi dùng miệng bú luôn vào một bên vú trống và tăng cường bóp móc hai vật đang có sẵn trong tay. Chị kêu như trời long đất lở:
– Buông tui ra, xốn Ɩồŋ quá, anh bú, anh bóp, anh móc thiếu điều tui muốn chết luôn.
Sẵn chị rung động, tôi lôi chị rề rề và lôm côm xổm dậy, hối chị cởi quần tôi ra. Chị ngần ngừ nhưng cũng làm. Khi quần tuột xuống, chị dòm thấy con cặċ tôi lừ lừ tái ngắc, chị nhắm tịt mắt lại. Tôi hét chị mở ra và đỡ chị nằm luôn ra sàn phòng tắm. Tôi sắp đặt cho chị duỗi thẳng tay chân rồi lựa lúc chị đang nôn nao, tôi bò nằm úp lên người chị.
Chị không biết phải làm sao, tôi xốc vác hai giò chị lên và lựa thế đút cặċ vào nắc chị. Chị có vẻ giận dữ mà Ɩồŋ thì đặc sệt nước nhờn. Tôi vừa lách vô thì chị đã xấn người tới để Ɩồŋ chộp ngậm lấy cặċ tôi. Chị rên hư hử:
– Anh giết tui, anh khiến tui phản bội ảnh.
Tôi kề vô tai chị năn nỉ:
– Chị cũng thèm, tui cũng thèm, chị cho tui một lần, một lần thôi, mấy bữa nay chắc chị cũng thiếu. Chị đang cho bé bú, không sợ mang thai, chị làm ơn thí cho tui một chút, tui chết lên chết xuống vì Ɩồŋ chị, mà chị.
Để lại một bình luận