“Đã… đã… Oanh ơi… hự… hự…”
Bập… bập… tiếng cu thúc vào lồn, da thịt đụng nhau…
Oanh lại bắt đầu theo kịp với những rung động mới và bắt đầu rên xiết: “Oh yeah, đụ em… đụ em đi… đụ tét lồn em! Mạnh lên, mạnh lên! Anh Phụng ơi… aaa… aaa…”
Ánh dương đã tỏa sáng hết vùng đồi núi. Bây giờ thì bất cứ lúc nào cũng có thể có người khác lai vãng. Phụng gia tốc tống cu, đụ Oanh mạnh bạo hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc chàng gần tới cao điểm.
Hai người như khiêu vũ trên đá, đong đưa trong ánh bình minh. Oanh lúc áp ngực vào Phụng, lúc đẩy ra, người con gái như bị lửa đốt. Đoạn Phụng chợt thấy cái sinh khí của chàng trào lên ào ạt. Nó xuất ra. Chàng vô phương kìm hãm. Chàng ra. Không chàng bùng nổ. Những gì trong banh đều bắn sang hết cho Oanh! Oanh cắn vào vai chàng vì nàng cũng đang động kinh, co giật với một cao trào thứ hai.
Trong lúc cái dục dã khoái lạc lắng xuống, Phụng ân cần hôn Oanh. Hai người vẫn tiếp tục đứng đó, vẫn liên lạc mật thiết. Chưa ai muốn rời.
Bỗng chợt nghe thấy có tiếng người vọng lại từ xa. Hai người miễn cưỡng rời nhau. Oanh vội lụm, mặc lại quần xì và quần dài. Phụng cũng chụp lại chiếc quần xe đạp bó.
Hai người tản bộ trở về nhà. Phụng khẽ mỉm cười khi thấy Oanh đi chân hơi cong khều. Lồn Oanh bây giờ bắt đầu thấy hơi rát sau cuộc đấu dục tình. Nàng chưa bao giờ có ai lớn bự như Phụng trước giờ.
Rát một chút nhưng gương mặt Oanh lại cho thấy nàng đang thật vui vì nó ửng hồng. Còn cách xa nhà, sợ ai thấy nên hai người đã dừng lại chia tay. Oanh nói: “Cảm ơn anh Phụng đã cho em một buổi sáng hạnh phúc.” Nàng ân cần nắm lấy tay Phụng như không muốn rời. Nhón chân lên hôn Phụng một lần nữa. Nụ hôn nồng nhiệt rồi cũng phải tan hàng, đường ai nấy đi, bắt đầu một ngày mới, một ngày như mọi ngày.
— Hết —
Để lại một bình luận