Phần 4
Tôi quyết định thi vào chuyên văn. Mặc dù bố muốn Tôi thi Toán… nhưng do mấy cái giải và chuyện chị tôi học chuyên văn ( lớp E ) nên bố cũng xuôi. Tôi cũng hoàn toàn có thể thi Toán vì tôi học khá chắc mấy môn chính, nhưng có lẽ vì em cũng thi Văn. Một ảo tưởng, hy vọng nhỏ nhoi : Được học cùng lớp em…
Trong suốt thời gian ôn thi 1 tháng ở ngôi trường mới, tôi chỉ gặp em đúng 2 lần. Vội vã, có phần ngượng ngùng. Chỉ là những câu hỏi bâng quơ hỏi thăm nhau. Phải dồn sức lực và tâm trí cho mục tiêu còn ở phía trước, tôi tự hứa với mình như vậy… Học bằng tất cả sức lực. Bằng tất cả niềm tin, bằng tất cả cố gắng bản thân… 1 thằng nhóc mới lớn đang nghĩ rằng mình đang cố gắng vì bản thân mình, hy vọng của ba mẹ và cả của 1 người con gái nữa. Nhưng, mọi thứ không dễ dàng như thế… Phải, không dễ dàng với tất cả mọi người, đâu riêng gì tôi. Thành công mà dễ dàng quá thì có lẽ người đạt được cái thành công đó cũng không vui vẻ đâu…
Nhớ những ngày đi học dưới trời nóng bức, lúc nào cũng hơn 30 độ. Những ngày đọc văn nhiều đến nỗi ngớ ngẩn. Nhập tâm… lúc đó tôi thực sự thấy văn hay, thấy được những chân lí cao đẹp được rút ra từ chúng. Những đêm làm toán đến tận 2 – 3h sáng…
Và ngày thi cuối cùng cũng đã đến. Vì là trường chuyên của tỉnh nên có rất nhiều học sinh từ khắp các nơi đổ về. Ngày thi diễn ra suôn sẻ, đề không khó lắm cũng có thể nói là trúng tủ được vì tác phẩm đó tôi rất thích và đã tìm hiểu rất nhiều: Hình tượng người chiến sĩ trong tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu. Tôi cảm thấy mình làm bài hoàn hảo đến nỗi nhiều ngày sau khi thi xong, cảm giác lâng lâng vẫn còn. Toán làm khá tốt, văn vòng 1 đề dễ có cả phần Ngữ Pháp cơ bản. Văn vòng 2 thì như đã nói ở trên…
1 tuần sau thì có điểm. Ngày đi xem điểm, tôi tự tin nói mình sẽ đỗ đến cả 100% chứ không phải là 99% nữa. Trường đông nghẹt người xem điểm, cả phụ huynh lẫn mấy đứa cũng thi như tôi. Kia rồi, phòng thi của mình… 26 đ trong khi lớp E chuyên Văn lấy có 21,5. Đỗ rồi, tôi khẽ reo lên trong mồm… bắt gặp mấy đứa trong lớp cũ cũng đi xem. Hình như chúng nó cũng đỗ cả, vì tất cả đều cười tươi mà.
Nhưng… Tôi không tin vào mắt mình nữa. Cạnh cột điểm tổng có thêm chữ Đ và H. Nhìn nhanh xuống dưới chú thích thì Đ là Đỗ, H là hỏng. Và canh thẳng số báo danh của mình, 1 chữ H tuy nhỏ thôi, nhưng đủ đánh tan nụ cười trước đó. Tan nát, tất cả chấm hết, trời đất tối sầm. Tôi thừa đến 4,5 điểm tổng nhưng thiếu 0,25 điểm chuyên ( phải được 6/10 thì tôi chỉ được 5,75/10 ). 1 con số nhỏ nhoi, nhưng thế là xong…
Tôi tự lùi nhanh ra khỏi đám đông, tránh xa lũ bạn quen biết. Lấm lét ra nhà để xe lấy xe… trả vé mà luống cuống làm rơi đến 2 lần. Ông bảo vệ chỉ còn biết lắc đầu thông cảm. Đạp xe như điên dại, gào thét đến khản cả cổ… mọi thứ như tối sầm trước mắt Tôi. Vậy là sao ? Thế là sao ? Là hết mày biết không ? Tôi cứ nhắc đi nhắc lại những câu như vậy
Trời đã mưa rồi… đạp xe không biết thế nào là sống thế nào là chết dưới cơn mưa tầm tã, gay gắt. Thật là lạ, trời vừa mới đẹp vậy mà… Ông trời đang khóc vì thương cảm cho số của tôi long đong lận đận ư ? Những đợt nước như táp vào mặt, đau buốt. không biết là nước mưa đang chảy nhạt nhòa trên mặt hay là nước mắt tôi nữa. Mưa và nước mắt hòa quyện, tôi chỉ còn thấy cay cay nơi sống mũi, mắt đỏ au, nhòe đi… Vị mặn chát rồi đắng ngắt lan tỏa nơi miệng
Trở về nhà sau khi đã hét chán chê… ướt như chuột lột và lên cơn sốt vì dầm mưa suốt 2h. Nhìn bộ dạng ấy mọi người trong nhà cũng đã đoán ra… Tôi chờ đón tiếp đến viễn cảnh tiếp theo. Bố đi làm về… Tôi đã làm ông quá thất vọng. Nếu như lẽ thường có lẽ thì Tôi phải chịu một trận đòn nặng vì làm ông phật ý. Nhưng chính những lời ông nói ra, mỉa mai thằng con trai của mình đã như hàng loại những con dao găm vào tim Tôi. Tôi không trách Bố, không trách bất cứ một ai… Tôi vô dụng, đã phụ niềm tin và hy vọng của gia đình. Rồi Mẹ và các chị khuyên Tôi đừng buồn nhiều, đừng nản chí. không đỗ Chuyên thì học trường khác vẫn được, họ bảo Tôi nghỉ vài ngày cho đỡ mệt rồi tiếp tục ôn để thi trường phổ thông còn lại trong thành phố…
Ngày hôm sau, tôi sau 1 đêm khó khăn lắm mới ngủ được. Anh thằng bạn đi xem điểm về bảo tôi vẫn Đỗ vì thấy Tôi thừa nhiều điểm đến thế… buồn cười thật, tôi phải biết hơn ai chứ. Không biết Tôi đã nghĩ gì mà lại tự nhiên khóc rống lên trước mặt họ. Điên chăng ? Hay cảm thấy mình đang bị xúc phạm nặng nề ?… Tất cả mấy đứa thi chuyên đều thuộc hàng top trong lớp, tôi đứng nhất nhì lớp, vậy mà. Chán nản, những ngày sau đó Tôi chẳng thèm đi ôn nữa mà dành cả buổi chơi CS ở 1 quán game gần trường, luôn đặt cái nick name Người đang vô cùng tuyệt vọng.
Ngày đi thi ở trường kia, cũng lại gặp mấy đứa bạn… như thói đời, và như thường lệ lại chịu trận trước những lời hỏi han bâng quơ, dè bỉu rằng tại sao học như Tôi mà lại không đỗ nổi Chuyên. Chẳng nhẽ nói mình không may mắn, rằng hãy nhìn những gì trong quá khứ tôi đã làm, chẳng nhẽ nói rằng học tài thi phận… nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm khác đi sự thật rằng Tôi đã trượt mục tiêu mà Tôi đã chắc mẩm nó rất dễ dàng với mình.
Kẻ thua cuộc. Thằng nói trước bước không qua ? Thằng vô dụng ?
Dù có tự sỉ vả đến thế nào, cũng chẳng thể ngăn được nỗi thất vọng, buồn, chán chường của Tôi. 15 tuổi… bị vùi dập, bị nghiến nát 1 niềm tin ? Tôi có phải đã quá cường điệu cái thất bại ấy không?
Để lại một bình luận