Mình nhớ lúc còn đi học cấp ba, cách đây khoảng 20 năm trước có lần hội chợ ở quê, thường là sân trường hoặc sân bóng đá của xã. Đứng xem ca nhạc rất đông, lúc đó thời Phương Thanh, Lam Trường, Ngọc Sơn mới nổi. Vì đông quá, đứng lâu nên mình chắp tay sau đít, tí xíu thì thấy tay mình cộm cộm, mình nhúc nhích ngón tay thấy mềm mềm và cứng cứng lên. Mình nhích lên tí xíu thì cái đó cứ nhích theo. Mình quay lại thì thấy một em mặc đồ bộ bằng thun đứng phía sau, mặt nhìn rất xinh, còn non, không phấn son gì hết.
Mình quay lại thấy em đỏ mặt mắc cỡ quay chỗ khác, nhưng vẫn giữ y tư thế, vì không di chuyển được với lại chắc em cũng sướng. Sau đó mình cứ chuyển động mấy ngón tay, tim mình đập nhanh, thằng nhỏ mình bắt đầu cứng lên và nhỉ nước, rất khó chịu. Cái đó của em ấy thì cứ cứng cứng, láng láng lên, vì chưa có nhiều lông với lại mặc quần thun nữa. Ôi hết còn tâm trí để xem ca nhạc.
Mà em ấy cũng hưởng ứng mới ghê chứ, cứ ưỡn cái Ɩồŋ tới cà sát với bàn tay mình luôn. Mình cũng thấy nó ướt ướt. Kéo dài cho đến hết giờ, tan chương trình thì mình quay lại, thấy em ấy cũng cười gượng và quay đi cùng 1 mấy đứa bạn của em ấy. Hậu quả là mình đạp xe nhanh về nhà chạy vô nhà tắm mà sục vì chịu hết nổi luôn.
Tiếc là chỉ vậy, lúc bấy giờ công nghệ chưa có điện thoại di động rộng rãi, chưa có internet như bây giờ nên đâu có xin số hay zalo, facebook. Cũng không biết em con cái nhà ai, học lớp mấy, ở đâu, chỉ biết ở chung xã mà thôi.
Chắc tối đó về nhà ngủ em ấy cũng cảm thấy khó chịu, và ngứa ngáy trong Ɩồŋ lắm đấy.
Một kỷ niệm khó quên trong đời mình, nhớ lại mà thằng nhỏ vẫn cứng lên và ra nước.
— Hết —
Để lại một bình luận