Phần 4
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã gần nửa đêm, những khách nhảy đã lần lượt ra về, có chăng còn lại chỉ là những đám nhậu gần tàn và tôi. Tú Quyên đã dừng hát, và thay thế vào đó là những bản nhạc êm dịu từ CD phát ra. Không biết Tú Quyên đã chú ý đến tôi từ khi nào, mà lúc dừng hát, nàng đã đến cạnh tôi, trò chuyện:
– Chào anh, anh không ngại tôi ngồi kế bên chứ!!
– Vâng, cô tự nhiên!!
Tôi lúc đó đã ngà ngà say, hơn nữa lại đang lúc thất tình, nên không ngại ngùng hay ngượng ngạo gì hết. Lúc ấy, dù cho là tổng thống Bush, hay là thằng cha Bin Laden ngồi kế bên, tôi cũng đéo care huống hồ chỉ là một cô ca sĩ trẻ tuổi.
– Quyên coi hôm nay anh có gì không vui hay sao ngồi nhậu lâu quá vậy?
– Ưùừ… chẳng có gì đặc biệt đâu cô Quyên ạ, tôi hôm nay không có gì làm, nên ngồi lai rai hơi lâu thôi đó mà!!
– Chà, nhìn anh tướng bảnh trai, chắc có nhiều cô mê lắm, sao lại ngồi đây ỉu xìu quá vậy?
Tú Quyên tiếp:
– Thật ra rượu có rất nhiều công dụng, lúc ta mất ngủ, uống rượu có thể cho ta giấc ngủ ngon, trước khi ăn, nếu uống ít rượu thì ta sẽ ăn nhiều hơn, nhưng… lúc thất tình, người ta uống rất nhiều rượu. Hôm nay, thấy anh vẻ mặt đầy buồn bã, với uống nhiều rượu vậy, anh bị thất tình hả?
Trúng ngay tim đen, tôi không chối đâu được nữa, chỉ đành gật đầu:
– Ờ, ờ… ngườI vợ chưa cưới của tôi đã mất nên tôi không vui…
– Ồ, vậy hả, nhưng ngườI đã chết anh cũng đừng đau buồn quá, hãy vui tươi lên anh nhé!
– Vâng, cảm ơn cô.
– Gọi em là Quyên đi, anh tên là gì?
– Tôi tên là Bàng.
– À, anh Bàng, hằng ngày anh có sở thích gì không?
– Bàng hả, ừ Bàng thích uống rượu, và nghe nhạc, còn Quyên?
– Trời, sao những sở thích quái lạ vậy, Quyên thì thích những thứ trẻ trung, chẳng hạn như là chơi búp bê nè, trồng hoa nè, và nhảy đầm, ca hát nữa!
Tôi cười ha hả:
– Thiệt không, Quyên lớn tuổi đầu vậy mà còn chơi búp bê nữa hả?
– Ối giời ơi, lớn tuổi không cho chơi búp bê thiệt sao, em còn thích chơi trò bịt mắt, nhảy dây, nhảy lò cò nữa đó.
– Ờ, không phải không được, nhưng mà, tức cười thôi, hahahahah.
– Xí, anh giỏi vậy có dám thi đấu với em không?
– Thi đấu gì đây, hở cô em? Chẳng lẽ bắt anh thi nhảy lò cò, nhảy dây? Mấy thứ đó thì anh chịu thua trước đó!
– Ðừng tưởng phụ nữ chúng tôi không biết chơi những thứ đàn ông nhe, kìa, có dám chơi đấu bida với tôi không?
– Sao không dám, chơi thì chơi, nhưng ai thua phải làm sao đây?
– Ai thua thì người đó, phải cởI quần áo chỉ chừa đồ lót chạy vòng quanh hộp đêm này một vòng chịu không?
– Ừ, chơi luôn, nhưng giao trước là thua không được nuốt hẹn à nhe!
– Con gái một lời, bốn ông cũng chạy không kịp!!!
Trận đấu bắt đầu, chúng tôi chơi “tám trái”. Ai thục vào tám trái theo số thứ tự thì thắng. Nghề gì không giỏi, chứ trò thục banh này là nghề kiếm cơm trước đây của tôi mà. Tôi thục một hơi, xong luôn 8 trái làm Tú Quyên tái cả mặt. Nàng năn nỉ xin tôi:
– Thôi anh Bàng, chơi lại lần nữa đi, kỳ này em thua thì chạy mười vòng luôn đó, chịu không?
Tôi mỉm cườI đắc ý, “Ừ, em muốn gỡ lại hả? Ðược, kỳ này, anh cho em chạy 10 vòng chơi!!”
Trận đấu lại diễn ra. Lần này Tú Quyên thục trước. Tôi bấy giờ tái mặt lại vì Tú Quyên thục cú nào trúng cú đó. Mồ hôi tôi đổ rồn rột khi Tú Quyên vô trái banh đen cuối cùng. Tôi ấp úng năn nỉ nàng:
– Ê… êê… Quyên, mình chơi lại nhé, nãy giờ là hòa mà.
Nhưng Tú Quyên đâu có dạI, nàng biết kỳ này là nàng hên nên mới thắng tôi chứ kỳ sau đâu có dễ vậy.
– Không, ờ nãy đã nói rồi, ai thua là cởi quần áo ra chạy 10 vòng quanh hộp đêm này, nói là phải giữ lời đó nha!
Mặc tôi năn nỉ cỡ nào, nhưng cô Tú Quyên ranh mãnh trước mặt tôi vẫn kiên quyết trước sau như một. Túng thế, không dám nuốt lời, tôi đành ấm ức cởi dần bộ quần áo trên người xuống và ráng chạy cho lẹ cho hết 10 vòng sân. Tưởng là vậy, nhưng chu vi hộp đêm mấy chục mét vuông, chạy nhanh cách mấy cũng mất hơn 15 phút. Cũng may, là trong hộp đêm bấy giờ chỉ còn dăm ba người khách, đa số đã say, nhưng những số ngườI còn lại cũng như những người bồi bàn, hầu rượu, biết chuyện đều nhìn tôi cười mũm mĩm. Ôi, quê làm sao ấy. Khi hoàn tất, tôi xấu hổ, vội vã mặc lại quần áo, và bước nhanh ra khỏi hộp đêm, bỏ mặc cô ca sĩ Tú Quyên ranh mãnh, đang đứng cười hì hì.
Ra ngoài rồi, tôi cố chạy nhanh về nhà, càng nghĩ càng ấm ức, tôi mất đi sự cảnh giác chung quanh. Ðang lúc qua con đường, tôi nghe thấy tiếng còi xe rú lên lanh lảnh làm tôi hết hồn. Dòm lại, thì thấy một chiếc xe phóng đến phùn phụt. NgườI chủ xe đạp thắng không kịp nên rú lên để cảnh giác tôi. Tôi bàng hoàng, tính né tránh, nhưng không hiểu sao, trong đầu tôi lại có một ý nghĩ khác, nếu xe đụng chết tôi, là tôi sẽ gặp lại Thanh Thảo, không còn vương vấn gì chuyện trên đời nữa. Nhắm mắt lại, tôi chờ chết.
Nhưng bỗng, một bàn tay mềm mại túm lấy áo tôi, giật ngược lại. Tôi mất tự chủ, ngã về phía sau. Chiếc xe kia phóng qua trước mặt tôi. Tôi không chết. Thất vọng, tôi quay lại xem coi ai là người cứu tôi. Người ấy là Tú Quyên. Nàng lo lắng nhìn tôi hỏi:
– Anh sao vậy? Ði đường sao không dòm đường? Nếu tôi không lo lắng đi theo anh thì anh đã xuống chầu diêm vương rồi đó!
Tôi tức tối nhìn Tú Quyên, nói như hét:
– Ai mượn cô cứu tôi, tại sao cô không để tôi chết đi. Cô là đồ phá hoại, nếu không phải vì cô thì tôi đã gặp Thảo, vợ tôi rồi. Ðồ phá đám, cút đi.
Tú Quyên tức tối đốp lại:
– Anh ăn nói với người cứu mạng anh như vậy sao? Ðúng là đồ bất lịch sự!
Tôi tức mình nhưng chẳng lẽ lại đứng đây cãi vã với cô thiếu nữ ma ranh này. Tôi lầm lì bỏ đi. Nhưng cánh tay tôi chợt bị ghì lại bởi Tú Quyên. Nàng kéo tôi vừa đi vừa nói:
– Anh không được đi, nếu muốn chết thì hãy theo tôi đến chỗ này đã!
Tôi muốn rút tay ra và bỏ đi, nhưng nghĩ lại như có gì không phải Tú Quyên, dù gì cô ta cũng đã cứu mình mà mình còn sỉ vả cô ta một trận. Tôi bước theo Tú Quyên. Chốc lát, chúng tôi đã tớI một bãi biển gần đó.
– Cô dẫn tôi đến đây làm chi?
– Suỵt… anh có nghe được không?
– Nghe gì?
– Những tiếng sóng biển, anh có thấy dễ chịu không, mỗi lần Quyên nghe được tiếng sóng biển, Quyên sẽ quên hết những ưu phiền trong cuộc sống… Là lá la la la, anh ơi, có nghe chăng, Tú Quyên cất cao giọng hát, tiếc nuối làm chi, kỷ niệm buồn ngày ấy đã theo dòng sông ly biệt trôi xa xôi. Từng chiều em hát cho vơi đi nỗi buồn, anh ơi có hay chăng tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không lệ hốI tiếc.
Dòng sông xưa xót xa nỗi lòng của em, và tiếng hát đã làm vơi đi nỗi nhớ, em đá hát để xoa dịu nỗi đau trong từng đêm vắng, Tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không lệ hối tiếc. Lời xa xưa em hát với dòng sông, và giờ đây em hát giữa dòng đời. Dù dòng đời không êm ái như dòng sông. Anh Bàng, vui lên anh nhé, hãy sống cho thật vui vẻ nhe.
– Cảm ơn Quyên, Bàng xin lỗi đã trách móc Quyên hồi nãy.
– Thôi, quên hết chuyện cũ, nè, chúng ta đi mua bia uống đi.
Chúng tôi ra một tiệm bia gần đó, mua một tá bia và xách ra biển uống. Chúng tôi trò chuyện thật thân mật. Tú Quyên là một thiếu nữ vui tính, lanh lẹ ăn nói rất có duyên. Nàng chọc tôi đủ thứ làm mặt tôi đỏ như gấc. Lon này tới lon nọ, tôi và Tú Quyên đã ngà say. Chúng tôi tay quàng tay, chân bước loạng quạng, đỡ nhau mà đi. Không biết do vô tình hay hữu ý mà Tú Quyên dẫn tôi về nhà nàng.
Bước vào nhà, chúng tôi đã gần mất đi nhận giác với mọI việc chung quanh. Trong men say, tôi cảm giác được sự cọ xát da thịt với người khác phái. Làn da mát rượi, mùi hương thơm dịu, sự đòi hỏi tình dục bốc dâng trong lòng tôi. Tôi mơ màng thấy hình ảnh Thanh Thảo, vợ tôi trước mắt tôi. Tôi ôm nàng ngã xuống giường, hôn ướt át lên cặp môi nồng nhiệt ấy.
Nhưng sao, mùi vị tôi thưởng thức trong miệng Thảo hôm nay không phải mùi trái dâu, nó thơm thơm vị hoa anh đào. Mặc kệ, tôi vừa nút lưỡi Thảo vừa cởi quần áo trên người nàng xuống, Thanh Thảo như có cản tôi lại, nhưng rồi, sức phản kháng càng yếu dần và mất đi. Tôi hôn lên cặp ngực của Thảo, vần ngang chiếc lưỡi bú liếm lấy nó. Một mùi thơm dìu dịu của bồng lai làm tôi điên cuồng.
Tôi bấu lấy chiếc vú còn lại và mân mê nó. Cặp vú phình to ra xem ra không cân đối với thân hình của Thảo nhưng tôi rất thích. Tôi le le chiếc lưỡi cọ cọ vào cái núm đỏ sẫm ấy. Tôi như nhận giác được người con gái trước mặt tôi không phải là Thanh Thảo vì vú Thảo không to vậy. Nhưng cơn dục vọng đã hừng hực bốc lên khiến tôi mất đi ý chí.
Tôi liếm và nút như những đứa bé nút sữa mẹ lên cặp nhũ hoa của người con gái trước mặt tôi. Tay tôi cũng khều khều nhẹ vào mồng đốc của thiếu nữ ấy và đã dính dính nước nhờn. Hấp tấp, tôi lật sấp người thiếu nữ ấy lại và chĩa cu vào âm đạo cô ta mà thục vào. Tay tôi được dịp vuốt ve lên tấm lưng mịn, thon thả của người thiếu nữ. Mái tóc đen láy thơm ngát mùi ngọc lan xõa ngang vai được tôi tách ra hai bên vai và hôn lên cần cổ trắng ngần của Thanh Thảo.
“Ứ… á… ưu…”
Giọng thiếu nữ ấy thánh thót rú lên làm tôi hăng máu. Tôi bắt đầu thọc nhanh hơn trong lồn cô ta. Người thiếu nữ trân mình, hai tay bấu chặt tấm drap giường chịu đựng từng cú đụ thiệt sâu vào lồn nàng. Nước dâm nàng bắn ra nhiều không tả. Lỗ lồn cô ấy thật nhỏ và thật khó vô như là chưa từng bị đụ lần nào. Hơi thở thơm ngát của cô ta dồn dập, hai má ửng hồng, và thân hình nhấp nhô theo nhịp đập của tôi.
Ðể thêm hứng tình, tôi nút lấy ngón tay cái tôi cho ướt ướt rồi thọc vô luôn vào lồn người thiếu nữ ấy.
“Á… á ấy chết em… ưưưu… sưuớng quá.”
Người thiếu nữ rên lên dữ dội như heo bị thọc tiết nhưng mặt nàng lộ vẻ sướng mê mang. Hơi thở cô ta dồn dập và đứt khoản. Tôi biết cô ta đang rất nứng lồn, tôi đút thêm ngón tay thứ hai, rồi thứ ba vào lồn cô ấy. Rồi, tôi nắc xoáy vào lồn cô ấy. Người thiếu nữ cũng đã hòa nhịp với tôi, nàng lắc lư tấm thân thon thả và bậu chặt hai chân vào háng tôi, lồn cô ta nghiến chặt ép con cu tôi đang rùng rẫy trong lồn ấy. Tôi thấy phê quá nên đụ nhanh hơn cả, rồi tôi gồng người, và xuất tinh thật nhiều trong âm bào của người thiếu nữ ấy. Tinh dịch tôi bắn ra nhiều lắm quyện lẫn với những chất nước dâm của thiếu nữ ấy làm drap giường loang lổ những chất tinh dịch.
Lửa dục tôi vẫn chưa nguội, tôi hôn lên hạ bộ nàng và vuốt ve trìu mến lấy nó. Phần lồn của người thiếu nữ này thật xinh đẹp. Cô ta đã cạo lông thật sạch, chỉ chừa lại một phần lông tam giác nhỏ nhìn rất đẹp mắt. Tôi thấy được hai miếng thịt sần sùi đang rỉ bọt tinh khí nhìn hấp dẫn, và trong đó lấp lửng phần thịt đỏ hồng thật tuyệt vời.
Tôi ghì sát lấy mông đít cô ta úp sát vào mặt tôi mà liếm tới liếm lui không biết chán. Cô ta dẫy dẫy không ngừng và rú những tiếng khoái lạc khi tôi liếm lấy hột le của cô ta. Nước dâm từ lồn cô ta toát ra thật thơm và tôi uống hết không bỏ phí giọt nào. Cặc tôi đã hồi phục sức khỏe trong thời gian ấy. Tôi để thiếu nữ ấy nằm ngửa, nhấc cao hai chân cô ta lên, hai tay đè hai cặp giò của cô ta về phía trước và giữ tại đó.
Cô thiếu nữ ấy nhăn mặt, chắc vì hơi thốn. Nhưng khi tôi bắt đầu đụ mạnh sâu trong lồn cô ta thì, vẻ mặt đê sướng lại lộ trên mặt cô ta. Cô ấy nghiến chặt hàm răng trắng ngọc để kềm không phát ra những tiếng rú. Ðụ kiểu ấy làm cặc tôi đụng thật sâu tới tận tử cung của cô ấy làm cô ta quặn cả người sướng đến cùng cực. Hơi men rượu đã làm tôi phấn chấn xuân tình và đụ lâu hơn.
Khi tôi mỏi, ngườI thiếu nữ ấy đã ngồi lên người tôi mà bắt đầu thế cưỡi ngựa. Nhấp nháp phần lồn trước cặc tôi mà từ từ ép xuống với cả phần trọng lực của cơ thể cô ta làm cặc tôi bị gò bó, siết chặt bởi âm đạo của cô ấy. Cô ta đung đưa độ 15 phút thì tôi chịu đựng hết nỗi nửa. Cái sướng của con cặc trong miến thịt lồn ẩm ướt và co siết làm tôi muốn xuất tinh. Tôi cố kiềm chế lại, gồng sức, nâng cô ta lên, áp sát lưng cô ta vào tường, và từ dưới thọc lên.
– Ối ối, chết em rồi anh ôi, ắ á… trời ơi. Á… em ra… ưưưư…
Lồn cô ấy co bóp siết chặt nghiền ép lấy cặc tôi và thắt dữ dội. Cô ta bấu chặt, áp sát cả tấm thân bốc lửa vào tôi. Mùi hương dịu thơm, nét đẹp cuồng say, ánh đèn mập mờ ảo diệu của căn phòng the khuê nữ, sự cọ xát da thịt mát rượi làm tôi chống không nỗi nữa.
Á, đã quá… ưưư, cô ấy rên lên và dụi đầu vào ngực tôi, từ trong sâu đáy lồn cô ta bắn ra một bãi sữa trắng đục.
Tôi để cô ấy lên giường, banh háng người thiếu nữ ấy ra và đụ nhanh hơn bao giờ hết… ááá… tôi hét lên và tồng hết dòng dịch còn sót trong người tôi vào cô ấy. Xong, tôi thiếp đi trên tấm thân mềm mạI của thiếu nữ mà tôi vừa giao phối.
Phần trước kể đến lúc tôi say rượu và đã làm tình với một người con gái xa lạ. Lúc tôi tỉnh dậy, phát hiện người con gái nằm kế bên tôi là Tú Quyên. Hoảng hồn, tôi chồm dậy xỏ áo quần vô, lén lút ra khỏi nhà. Lòng tôi bấy giờ thật ân hận và xấu hổ. Vợ tôi, Thanh Thảo vừa mất đi chưa lâu mà tôi đã ăn nằm với người phụ nữ khác. Tôi tự tát mình hàng ngàn cái tát để sám hối và dùi mình trong nhà hằng mấy tuần lễ hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi.
Ông bà ta ngày xưa có câu:
Trồng nhân thì được thiện ân…
Trồng ác thì bị báo oán…
Còn trồng trái cấm, thì nếm đủ yêu thương oán hận…
Ngày đầu tiên tôi trở lại làm việc, anh Sơn đã hấp tấp báo cho tôi hay phòng thu âm sẽ ký hợp đồng với nữ ca sĩ Tú Quyên. Nhưng Tú Quyên yêu cầu người đối tác hợp đồng với cô ta phải là tôi thì Tú Quyên mới chịu ký kết. Tôi từ chối ngay lập tức viện cớ là vẫn còn tang vợ nên không tiện giao thiếp thân mật với phụ nữ khác. Nhưng, anh Sơn khẩn khoản xin tôi mãi, thiếu chút nữa là anh quỳ xuống cầu xin tôi đi ký tác hợp đồng. Anh khóc lóc nói công ty đang trong tình trạng khốn thiếu, và rất cần ký kết hợp đồng này để trang trải nợ nần. Không nhẫn tâm, tôi đành ậm ừ bằng lòng.
Thế là ngày hôm sau, tôi phải vác mặt đến khách sạn Skyline, khách sạn nổi tiếng nhất trong vùng về đồ ăn lẫn cách phục vụ. Gõ cửa căn phòng 358, tôi nghe tiếng Tú Quyên vang lên:
– Anh Bàng đó hả? Anh đợi chút xíu nha, em ra liền!
Tôi còn nhớ có một nhạc sĩ sáng tác một bản nhạc có hát như vầy: “Đàn bà nói có là không, nói yêu là ghét”, nói chút xíu là chờ ngỗng cổ. Tôi đợi tới đúng nửa tiếng đồng hồ sau, cánh cửa mới bật mở. Tú Quyên với dáng vẻ yêu kiều, vui tươi như mọi khi, chào tôi:
– Hello anh Bàng, chúng ta lại gặp nhau nữa! Căn nhà kỳ trước ở không thoải mái nên em dọn tới khách sạn ở đó, anh thấy được không? Đây, mời anh vô chơi!
Tôi nở một nụ cười không được tự nhiên vì mấy, và bước vào. Lấy hồ sơ trong cặp ra, đưa cho Tú Quyên, nói:
– Vâng, thưa cô Quyên, đây là hợp đồng giữa công ty với cô, xin cô duyệt qua, có gì không hiểu thì chúng ta ngồi xuống bàn lại!
Mỉm cười tươi, Tú Quyên dịu dàng nói:
– Sao cách gọi xa lạ quá vậy, đâu phải là anh với em chưa quen nhau? Đây, em đã chuẩn bị bữa ăn rồi, anh lại dùng cơm với em nhé!
Cái giọng ngọt ngào dễ nghe làm sao ấy, tôi chiều ý Tú Quyên, bước ra phòng ăn. Trên bàn, đã sắp sẵn hai dĩa steak nóng hổi và thơm phức, với chai rượu đỏ và đôi ba cây đèn cầy đã được thắp lên. Trông đây như là một bữa cơm người tình hơn là một bữa cơm thông thường nào khác. Tôi bấy giờ mới vỡ lẽ hóa ra Tú Quyên bắt tôi đợi ngoài lâu vậy, chắc là vì nàng đang bận nấu ăn, không rảnh tiếp chuyện tôi.
Tôi dè dặt ngồi xuống, và dùng bữa với Tú Quyên. Trò chuyện với nàng, lòng tôi có nhiều cảm xúc. Tú Quyên với tính tình vui vẻ, dễ thân mật, đa sầu đa cảm, thật dễ mến. Nàng lại thông minh, nói năng khéo léo và hơn thế nữa, trong ánh mắt nàng tôi cảm nhận được sự dịu dàng, và thuần khiết y chang như vợ tôi. Lắm lúc, tôi đã nghĩ vẩn vơ, nếu tôi gặp Tú Quyên cùng lúc mới quen biết với Thanh Thảo thì tôi sẽ chọn ai? Chính tôi cũng không biết nữa, vì cả hai, mỗi người đẹp một vẻ, Tú Quyên đẹp vẻ mặn mà sắc sảo, còn Thanh Thảo đẹp vẻ băng thanh tú lệ, không ai thua ai. Nhưng, gạt bỏ đi, vì tôi đã có vợ, dù rằng Thanh Thảo đã chết, tôi phải giữ niềm chung thủy tuyệt đối với cô ta.
Bữa cơm đã xong, toan tính ngỏ lời ra về, thì Tú Quyên nũng nịu đòi tôi nhảy đầm với cô ta. Tôi đã toan từ chối, nhưng thấy Tú Quyên vừa hỏi tôi, vừa vuốt ve bản hợp đồng, như ngấm ngầm bảo tôi là nếu không chiều ý nàng thì hợp đồng sẽ kết thúc. Bất đắc dĩ, tôi đành ngậm đắng nuốt cay chiều ý Tú Quyên. Căn phòng dìu dịu những tia sáng mập mờ của ánh đèn màu.
Một dòng âm nhạc thính phòng được phát lên, và tôi tay trái nắm eo, tay phải nắm tay Tú Quyên dắt nàng theo điệu giai vũ. Gần sát Tú Quyên, tôi có dịp thấy rõ nàng hơn. Tú Quyên quả là một mỹ nữ sắc nước nghiêng thành, vẻ đẹp sắc sảo, thùy mị của người thiếu nữ Á Châu này, có lẽ đã làm đắm say bao con tim. Tôi yêu nhất là mái tóc đen mượt xõa ngang vai, và mùi hương thơm ngát tỏa ra từ da thịt Tú Quyên. Tim tôi đập thình thịch mạnh đến nỗi Tú Quyên còn nghe được. Nàng cười duyên chọc tôi:
– Em có ăn thịt anh đâu mà sao anh run quá vậy?
– Ờ… ờ ờ… xin lỗi Quyên…
Chợt Tú Quyên hai tay vòng qua cổ và hôn tôi. Tôi chới với không biết xử thế làm sao. Nụ hôn sao quyến rũ quá làm tôi khó cưỡng lại. Đôi môi hồng thắm kề sát môi tôi, chiếc lưỡi mỏng không xương xoắn lấy lưỡi tôi làm tôi sững ra. Bản tính tự nhiên tôi hôn trả lại. Cơ thể tôi gập sát vào người nàng, bộ phận sinh dục cọ xát nhau làm tôi lẫn Tú Quyên bừng nóng cả cơ thể.
Nước miếng Tú Quyên quyện lẫn với nước miếng tôi, mùi vị ngọt ngào, dịu thơm của trái dâu làm tôi ngây ngất. Chúng tôi trao nhau những cái nút lưỡi nồng cháy ấy không nhớ bao lâu, bỗng, chợt tiếng chuông giáo đường ở gần khách sạn vang lên làm tôi bừng lại bao kỷ niệm sống bên Thanh Thảo. Tôi nhớ ngày đó, cũng với tiếng chuông vang vọng của giáo đường gần tiệm chụp ảnh áo cưới, Thanh Thảo đã khuỵu xuống chết trong vòng tay tôi, rồi tôi nhớ lại, những thời gian vui vẻ ở bên Thảo. Sự chung thủy yêu một người đã sống lại trong lòng tôi. Tôi vùng buông Tú Quyên ra:
– Xin lỗi Quyên, anh đã là người có vợ, dù rằng cô ta đã chết, anh không thể mất đi niềm chung thủy với cô ta!
Tôi với lấy cái cặp, và bước ra thì bị Tú Quyên cản tôi lại:
– Đừng đi anh Bàng!
Nàng choàng tới áp sát vào lưng tôi, thì thào:
– Ngay từ ngày đầu em gặp anh, em đã yêu anh. Anh đừng bỏ đi anh Bàng. Em sẽ thay chị chăm sóc cho anh, đừng đi anh Bàng nhé!
– Xin lỗi!
Tôi đẩy Tú Quyên ra sau làm nàng mất đà té ngã và tôi phóng ra ngoài. Nhưng sao, đi được vài bước thì chân tôi như mọc rễ khi nghe được tiếng khóc nức nở phát ra. Tiếng khóc ai oán bi thảm của người thiếu nữ trong căn phòng 358 ấy như là từng mũi tên ghim sâu vào tim tôi. Thật ra, tôi cũng yêu Tú Quyên lắm nhưng tôi không thể dứt bỏ hình ảnh Thanh Thảo trong lòng. Bất nhẫn, tôi quay trở lại, đến kế bên Tú Quyên, tôi nhẹ giọng:
– Quyên, Quyên có sao không? Bàng xin lỗi đã làm Quyên đau? Quyên đưa tay ra đi, Bàng băng bó cho, tay đang bị chảy máu kìa!
Tú Quyên chợt vùng lên xô tôi ra. Giọng nàng ấm ức, nghẹn ngào gần như nói không lên lời:
– Tránh xa tôi ra, tôi không cần anh bố thí thương xót cho tôi. Tại sao ông trời lại trớ trêu cho tôi gặp anh, và yêu anh? Tại sao chứ? Tôi nào có làm lỗi gì đâu ngoại trừ muốn yêu và được yêu chứ??
Nói đến đó, Tú Quyên đã gục mặt xuống khóc nức nở. Tôi đến sau lưng Tú Quyên, quàng qua vai nàng, thốt lời đáy lòng với nàng:
– Xin lỗi Quyên! Thật ra Bàng cũng yêu Quyên lắm. Chẳng qua, anh không quên được người vợ cũ của anh. Anh lo…
Tú Quyên xoay người lại, mắt đẫm lệ, nàng hôn tôi. Lần này, tôi nhiệt tình hôn trả lại. Lý tưởng, sự kiên trì chung thủy giờ đã giục bỏ mẹ vào xó nào. Lưỡi quyện lưỡi, tôi lại có được vị giác ngọt ngào ấy. Cặp ngực Tú Quyên phập phồng sau lớp vải mỏng cứ dụi cà và ngực tôi và thích hơn nữa là hạ bộ tôi có dịp kè kè ở phần lông đen của Tú Quyên làm cu tôi cương lên thấy rõ. Chợt, Tú Quyên cắn mạnh vào vành môi tôi, mạnh đến nỗi bật máu. Tôi đau quá xô Tú Quyên ra và la:
– Aây da, đau quá, tại sao làm vậy hở Quyên?
– Xí!!
Tú Quyên xì môi, rồi cười một nụ cười thật thỏa mãn:
– Ai biểu anh nãy chọc em đến khóc làm chi? Chị Thảo làm anh không quên được thì em cũng đóng dấu lên người anh rồi, anh sẽ không quên được em đâu hả anh?
– Ừ! Không quên đâu, giờ tới phiên anh đóng dấu lên người em à nha!
Tôi vùng choàng tới, đè lên người Tú Quyên và thọt cù lét ở nách và dưới chân. Tú Quyên rất sợ bị nhột nên bị tôi thọt vài cái đã lăn lộn cười hí hách. Tôi chơi ác, vừa thọc vừa đè lên người Tú Quyên để nàng ta không cọ quậy được. Chỉ độ chừng 15 phút dẫy dụa như vậy là Tú Quyên đã thở hộc hơi, cử chỉ uể oải không còn sức phản kháng nữa.
Cô ta thầm lặng nhìn tôi. Rồi, vòng hai tay qua cổ vai, Tú Quyên kéo sát tôi vào người nàng và trao tôi một nụ hôn thiết tha. Đập vào mắt tôi lúc ấy là hình ảnh của một Tú Quyên căng đầy nhựa sống, đang thèm khát đòi hỏi dục vọng ái ân. Môi kề môi, lưỡi Tú Quyên xoắn lấy lưỡi tôi, và cọ xát vào nó làm nhột nhột say mê. Tay tôi luồn ra sau lưng Tú Quyên và cởi bỏ lớp áo quần trên người nàng xuống.
Tôi cúi xuống hôn lên cặp vú đang bập bồng theo nhịp đập của hơi thở. Mùi lan hương tỏa ra từ làn da kẽ thịt nàng nhẹ nhàng thoải mái làm tôi điên cuồng say đắm. Cà chiếc lưỡi vòng quanh hai bờ ngực trắng, rồi vuốt ve theo vòng kim đồng hồ lên đến cái núm vú sẫm nhạt và tôi ngậm lấy nó và bậm môi kéo nó lên cao. Ứ ưú… tiếng kêu phát từ khẽ từ cổ họng Tú Quyên.
Cô ta ưỡn người phía trước, mặt nhăn nhó, như ra vẻ khó chịu lắm. Tôi bậm lấy núm vú kéo thiệt căng ra rồi thả và lại ngậm và kéo nữa chừng độ mười mấy lần thì cặp vú Tú Quyên săn lại. Tay tôi sờ mó xuống vùng hạ bộ thì đã thấy ẩm ướt chất nước nhờn tràn ra. Rời bỏ cặp vú, tôi đặt Tú Quyên nằm sấp lại rồi vuốt ve tấm lưng cô ta. Ở dưới đôi vai gầy là một tấm lưng trơn tru mịn như gấm vóc và không một vết dấu tì hằn gì hết.
Tú Quyên có tấm lưng khá giống Thanh Thảo. Cả hai người đều có tấm lưng ong với làn da ngọc ngà, tuyệt mỹ. Tôi hôn từ sau gáy xuống tới tận vùng xương chậu, tiếp giáp tới tận vùng giữa của mông và đít. Tú Quyên ngồi chỏm dậy, hơi thở mạnh dần, và cơ thể nàng run lên bần bật. Tôi biết Tú Quyên thích lắm nên càng quấn quýt chiếc lưỡi trên tấm lưng, và hôn thật nhiều ở những chỗ lộ gân xanh.
Tú Quyên trân người, nét mặt đam mê ửng hiện thấy rõ. Hôn chán trên tấm lưng, tôi để Tú Quyên nằm ngửa ra, và hôn vào nách nàng. Lần này thì Tú Quyên dẫy dẫy cả thân mình. Nàng ta cảm giác vừa nhột, và vừa thoải mái làm sao ấy. Lông đen ở hai nách giờ co rúm lại theo từng chiếc hôn, cái liếm. Tôi ghì sát mặt vào nách Tú Quyên rồi le le thật nhanh ngay trung tâm giữa nách.
“Oái trời ơi, đừng anh Bàng… Oái… ớ… ớ…”
Tú Quyên rên lên thảm thiết khi tôi thọc ngay chỗ yếu điểm ấy. Nước mắt nước mũi ứa tràn ra trên khuôn mặt đam mê ngây ngất làm tôi thấy thương quá. Mũi tôi hửi được mùi hương nhạy cảm của kem bôi nách và tai tôi vẫn còn rền vang những tiếng thét be be ấy. Cặc tôi đã sống dậy chờ đợi phút ái ân.
Hôn chán vùng nách, tôi cà chiếc lưỡi đến mang tai trái của Tú Quyên và kỳ cọ chung quanh vùng. Tôi cắn nhẹ lên vòng tai mỏng ấy và chiếc lưỡi thọc sâu vào trong kẽ tai, cà lên rồi cà xuống không dừng. Tôi hà hơi từng đợt, từng đợt một vào trong mang tai. Chẳng mấy chốc, người Tú Quyên run lên bần bật, má hồng ửng, miệng sùi bọt mép, và nước dâm đã loang loáng đọng trên tấm ra giường.
Nàng ta hai tay bấu chặt xuống giường, miệng cứ nói lên những câu vô nghĩa. Biết là đã đến lúc nhập cuộc, tôi cởi cái quần xì xuống, và dích cu tôi lên xuống phần thịt ngoài của lồn. Nhìn thấy cái lồn nhỏ xíu xinh xinh được bao bọc bởi những lớp thịt mỏng hồng khép lại như những cánh hoa hồng bị ẩm ướt nước mưa làm tôi hứng tình. Tôi khuỵu người xuống, nhấp nhấp vài cái đầu để tìm đúng khe lỗ rồi thọc mạnh vào trong ấy. Bụp, một tiếng kêu ngọt xớt xé lên.
“Á… mẹ ơi… ưúu… úi trời…”
Tú Quyên rên xiết. Cú thọc ấy đụng sâu đến tận tử cung Tú Quyên làm cô ta thấy thốn và hơi xót vì da thịt bị xé rộng ra vì con cu to của tôi. Tay xoa bóp lấy hai vú săn cứng, tôi dập mạnh bạo vào trong khe lồn Tú Quyên.
Tú Quyên lồng lộng la hét sướng khoái, cả người nàng nhễ nhại mồ hôi làm làn da ướt bóng như được bôi lên một lớp mở. Chơi được một lúc, tôi để hai tay ngang vùng xương chậu, banh rộng háng nàng ra, vừa đụ mạnh vào trong ấy và đút hai ngón tay giữa vô đó và đút ra đút vào. Nước lồn Tú Quyên ra thật nhiều nên tôi di chuyển cặc và ngón tay dễ dàng.
Tôi đụ chậm lại để hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời giữa sự bóp sát, nghiền bíu trong âm đạo Tú Quyên. Rồi, tôi nhấc Tú Quyên lên, hai vai vòng qua lưng nàng kéo sát vào người tôi, rồi nâng đẩy cơ thể nàng lên xuống. Tư thế này làm tôi dễ chịu hơn vì chỉ dùng sức ở đôi tay, và tôi có thể chiêm ngưỡng tấm thân bốc lửa của Tú Quyên. Môi tôi khô khan, và cả người nóng hổi như đang thèm khát một dòng nước suối mát lạnh dịu lại cơ thể.
Và điều kỳ diệu ấy cuối cùng đã hiện thực. Tú Quyên chợt ôm chầm lấy tôi, nàng trao tôi những chiếc hôn, nút lưỡi đắm đuối, nước miếng Tú Quyên thấm qua miệng tôi xuống cổ họng dịu lại cơn khát. Tú Quyên ghì sát vào lòng tôi. Tấm thân nhễ nhại mồ hôi san sẻ nhiệt nóng với cơ thể tôi. Nàng thả người về phía sau hơn rồi xoay chuyển cơ thể.
Aâm đạo Tú Quyên chợt bó sát. Những âm bào trong cơ thể Tú Quyên cuồng nhiệt bóp chặt lấy dương vật tôi. Tư thế này khiến tôi không thọc sâu vào trong lồn được nhưng cặc tôi thọc mạnh hơn ở hai mang lồn. Tú Quyên dẫy dẫy mạnh và tăng tốc độ. Nàng vùng vẫy lồng lộn như một con đĩ ngựa nứng lồn. Biết nàng sắp ra, tôi chồm tới nắc dồn dập vào lồn.
Tú Quyên bật ngửa về vía sau, càng hạ người, động tác Tú Quyên càng chậm dần nhưng lồn nàng càng lúc càng nghiền ép lấy cặc tôi. Rồi Tú Quyên nằm ngả ra, hơi thở hồng hộc, lồn Tøú Quyên giật mạnh, và co thắt dữ dội. Tận cùng tử cung của Tú Quyên chợt phát ra sức hút mãnh liệt và trong khe lồn sâu thâm thẩm ấy thải ra một bãi nước đục ngầu.
Cặc tôi cương cứng rồi giật giật vài cái. Biết sắp xuất tinh, tôi liền tập trung lại, rút cu tôi ra và ấn vào lỗ đít đen nhỏ xíu. Lỗ đít Tú Quyên nhỏ xíu đến nỗi Tú Quyên phải nhăn mặt đau đớn khi tôi ép cặc tôi vào đó. Tôi tốn khá lâu mới đút vô trong ấy. Tôi thọc nhẹ vào ấy vài lần rồi dùng sức thọc mạnh vào ấy.
“Á… ối… sướng quá… Bàng ơi, đụ Quyên nữa đi… ối…”
Tú Quyên tay bấu chặt vào hai tay bấu chặt vào hông tôi.
Nàng ta gồng người trân mình chịu đựng nỗi niềm vừa đau và sướng ấy. Tú Quyên bật khóc, có lẽ khi người phụ nữ được hưởng thụ xuân tình tới mức tột đỉnh, họ có cảm giác mất đi những gì tồn chứa trong người phụ nữa bấy lâu, và họ tự nhiên thấy tiếc và bật khóc. Cơn sướng cũng đã đến với tôi, thọc trong lỗ đít vừa bị bó và nóng hổi làm cặc tôi mất đi hùng phong của nó.
Chỉ được vài phút sau, cái cảm giác muốn thải khí đã hiện ra. Tôi dính nguyên cặc cu tôi trong lỗ đít ấy rồi hai tay điều khiển mông Tú Quyên lắc qua lắc lại như đang lái xe.
“Hự… hư…”
Tôi hét lên và cặc tôi bắn ra luồng tinh dịch. Tú Quyên cũng rú lên, nét mặt nàng vừa khó chịu vì tinh dịch tôi nóng và nhiều quá bắn tận đến ruột già nàng nhưng ở tận đuôi lông mày của Tú Quyên tôi thấy rõ nàng cũng thỏa mãn cái đê mê của ái ân. Tôi khuỵu người lên Tú Quyên và nằm dưỡng sức. Tú Quyên lúc đó mệt mỏi và đã thiếp đi.
Ngủ được một lát, tinh thần đã phấn chấn, tôi có nhịp ngắm kỹ nét đẹp mỹ miều của Tú Quyên. Vẻ đẹp xuân thùy lai láng của một người nữ ca sĩ trẻ trung và đầy tài năng này không biết đã làm bao nhiêu kẻ mê mệt. Nhưng sao, không hiểu Tú Quyên lại chọn tôi, một người chẳng màng đến cuộc sống, bỏ mặc theo dòng thời gian như tôi đây, Tình yêu nhiều khi ngộ nghĩnh đến thế chăng?
Không biết nữa, tôi chỉ biết bây giờ nên vui với hiện tại. Nhìn Tú Quyên thân thể hở lộ, hơi thở thơm mùi hương lan, làm tôi ngây ngất, cu tôi đã sống dậy trong lồn nàng. Nó cương to ra chào hỏi người bạn tình mình. Tú Quyên khẽ mở mắt rồi nhắm lại, buôn duỗi cơ thể. Tôi vẫn nằm đè trên cơ thể Tú Quyên không di động. Dù không nhúc nhích, nhưng cảm giác cọ xát và hơi ấm trong bọc thịt da nhiệt nồng ấy vẫn làm tôi bị kích thích.
Cặc tôi nhanh chóng hồi phục lại sức sống và bành to ra làm xé rộng lồn Tú Quyên ra hơn. Tú Quyên lim dim đôi mắt, vẻ mặt thích thú vì cách hành lạc mới mẻ này. Một lát sau, sự cọ xát bấu níu của dương vật và lồn biểu hiện rõ rệt. Tú Quyên hơi thở nóng dần, và mồ hôi nhễ nhại tuôn ra. Môi nàng khô lại thèm khát dục vọng ái ân. Nàng vùng vẫy thân hình, và hai đùi nàng bấu chặt vào hai hông tôi và dẫy đẩy.
Tôi đè người xuống hơn nữa, hạ nặng trong lực lên cơ thể liễu mi của Tú Quyên làm nàng ta khó di động được. Tuy vậy, hễ mỗi lần Tú Quyên nhích mình là chúng tôi sướng vô cùng vì hai mang âm hộ thắt thật chặt lấy cu tôi làm tôi suýt phải xuất tinh. Cặp vú Tú Quyên đã săn lại. Nhắm đã chín muồi, tôi nhúc nhích con cu ra ngoài miệng lồn, đung đưa qua lại vài cái rồi đập sầm vào trong lồn nàng ta…
“Oái… trời ơi… ưú sướng… nụng… nựng mạnh em nữa đi… dí mạnh sâu vào đó đi anh.”
Tú Quyên ré lên, nước dâm ướt ra hai bên bờ lồn, trải dài xuống đùi, bốc lên mùi lồn làm tôi điên tiết. Tôi quyết làm tình cho tới tận 12 bến nước của Tú Quyên luôn, tôi nắc xối xả như đại bác liên hoàn vào ấy. Tú Quyên rũ cả người ra, nàng ta tận dụng phần bụng và mông đít lắc qua lắc lại để kìm hãm tốc độ của tôi. Nàng ép chặt hạ bộ lại làm tôi khó thọc sâu và dễ bốc hứng.
Điên tiết, hai tay tôi vỗ chan chát vào mông đít nàng ta. Tú Quyên nhăn mặt đau đớn, mông lồn lại giãn ra nên tôi đụ dễ vào đó. Tôi lại luôn vỗ mạnh vào hai mông ấy như vỗ hai cái trống, làm Tú Quyên vừa đau, vừa sợ hãi vì từng cú nắc là làm nàng mất đi sinh lực và sự cầm cự. Dù vậy, Tú Quyên cũng biểu lộ vẻ sung sướng ở mặt và đuôi lông mày đã kéo dài ra.
Trước nay, mọi người đều coi nàng như thần tượng và kính nể nàng chưa hết chứ nói chi đến việc hành hạ nàng dã man như vậy. Mông đít nàng đã in mười dấu ngón tay đỏ ửng và có vài chỗ đã ứa máu. Lồn nàng giờ đây thấm trào nước dâm quyện lẫn ít máu tươi.
“Oái ưưu… nựng nhanh lên, nựng nữa đi á á sướng quá anh Bàng ơi, ưứ…”
Tú Quyên lồng lộn rên rỉ chết đi sống lại theo những cơn khoái lạc.
Tôi cảm thấy mất đi thăng bằng và lại muốn xuất tinh. Tôi khuỵu người lại, hai tay bấm mạnh vào hông Tú Quyên rồi rung chuyển cơ thể của Tú Quyên mạnh bạo.
“Àuáá…”
Tú Quyên sung sướng tê người, vì ngoài những sự cọ xát da thịt ở phần lồn, Những cú sốc mạnh ở phần bụng và mông còn ép ra những chất âm dịch trong dạ quản nàng. Cặc tôi giật giật rung lên và chẳng mấy chốc bắn xối xả và sâu tử cung của nàng.
Tú Quyên cũng chẳng hơn tôi là bao, nàng bần bật cả tấm thân và tiết ra những bãi nước đục ngầu biểu thị sự sướng khoái cuối cùng. Cả người Tú Quyên teo lại có lẽ vì ra sức và mất nhiều chất nước quá. Người nàng ốm thấy rõ và vẻ mặt xanh xao ốm yếu. Tôi thấy yêu thương Tú Quyên quá, lấy trong tủ lạnh một chai nước cam đút Tú Quyên uống và rồi ôm nàng vào lòng, tôi thiếp đi…
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, kế bên tôi, Tú Quyên đã không còn nằm đó nữa. Trên bàn ăn, một bữa ăn sáng đã chuẩn bị, kế bên là một bức thư trắng. Mở ra tôi nhận được đó là nét chữ Tú Quyên:
21/12…
Anh Bàng mến…
Nhận được thư này, em biết anh sẽ bỡ ngỡ và ngạc nhiên vì sự bỏ đi đột ngột của em.
Em xin lỗi, thật ra… lúc em gặp anh, em vừa phát hiện mình bị ung thư ngực… Lúc đầu, em chỉ mong đây là một cuộc tình qua đêm, hoặc chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao, em lại muốn níu kéo giấc mơ ấy mãi mãi. Em đã… yêu anh. Em hy vọng, sống được vui vẻ với anh trong những ngày còn lại của đời em. Nhưng, sau đêm qua, em chỉ mới hiểu được là em quá ích kỷ. Em không thể chỉ vì mình em mà bắt anh phải gánh chịu một lần tang tóc nữa. Vĩnh biệt anh Bàng, dù em ở nơi xa, em vẫn cầu chúc anh kiếm được người trăm năm và sống tới răng long tóc bạc.
Một người con gái qua đêm…
Tú Quyên.
Bỏ lá thư xuống tôi gọi gấp điện thoại Tú Quyên, Không ai trả lời, tôi gọi về phòng thâu hỏi anh Sơn thì anh nói Tú Quyên đã đền bù một số tiền và nói sẽ đi chuyến bay lúc 11: 30 về Mỹ. Nghe đến đó, tôi hối hả phóng xe về sân bay. Chiếc xe phóng vượt tốc độ trên 180 cây số một giờ trên đại lộ. Viên cảnh sát giao thông đã rượt theo bấm còi hú tôi lại. Bỏ mặc, tôi đợi tên cảnh sát lại gần, vứt cho hắn cọc tiền, và bằng lái xe rồi tiếp tục phóng xe điên cuồng. Nhưng đến sân bay, tôi đã trễ, chiếc máy bay đã cất cánh 5 phút trước. Tôi thất vọng, cõi lòng chua xót vì đã mất đi một người tình nữa. Rồi, tôi thấy một em bé bán hoa đến trước tôi nói:
– Anh ơi, giáng sinh sắp đến, anh mua một cánh hồng cho bạn gái anh nhe!!
Mỉm cười chát, tôi lấy 100 đồng đưa cho cô bé, cầm lấy một đóa hồng nhung:
– Em khỏi thối, anh chỉ cần một đóa hồng thôi. Dù rằng, bạn gái anh không còn ở đây, nhưng đóa hồng này sẽ tượng trưng sự chung thủy của anh cho bạn gái anh. Cảm ơn bé nhiều!
Cô bé mừng rỡ, nhận lấy tiền và trước khi đi, cô ta chúc phúc tôi:
– Chúa sẽ bên anh, người sẽ giúp anh và bạn gái sớm gặp nhau và chung sống vui vẻ.
Tôi bước ra sân bay mà lòng đau đớn. Phải chi tôi có một cơ hội thứ hai tôi sẽ vứt đi mọi chuyện mà yêu Tú Quyên, yêu nàng thật nồng nhiệt. Chợt, tôi nghe trong loa phát thanh ở sân khấu hát giáng sinh gần đó vang lên một giọng nói quen thuộc:
Bài ca này, tôi xin hát gửi đến một người, anh Bàng ơi, dù rằng đôi tình chúng ta không được trọn vẹn, nhưng em sẽ ghi trọn những phút giây sống bên anh…
Người ơi nơi đó có nhớ tình xưa hay đã phai mờ năm tháng mong chờ. Bên nhau phút giây xưa còn đâu? Mình em nay bước trên phố quạnh hiu tim nhói từng cơn lòng đau tê tái, lang thang trên lối yêu xưa. Ve kêu hè nghe hoang vắng, anh bây giờ nơi đâu? Yêu thương chỉ là trong giấc mơ, anh ơi tình trong em đó, như hoa tàn bơ vơ, một đời hoài mong thương nhớ.
Vẫn yêu mãi dài theo năm tháng, vẫn yêu mãi dù trong xa vắng, mãi còn yêu yêu mãi trong xót xa lầm, Vẫn yêu mãi dù tim khô héo, vẫn yêu mãi tàn hơi sương khói mãi còn yêu yêu mãi trong tôi…
Tôi vùng chạy đến sân khấu, mừng rỡ khi thấy người hát không phải ai xa lạ mà chính là người tôi mong đợi, Tú Quyên. Giật lấy cái microphone của người giới thiệu chương trình, tôi nghêu ngao bước lên sân khấu, bầu không khí trở nên yên lặng tĩnh mịch, tôi không màng đến những cặp mắt soi mói của thính giả ở phía dưới mà chỉ nhìn vào mắt Tú Quyên, tôi hát:
Tình yêu dâng cao từ khi con tim ngập ngừng lời yêu thương và lời tình đầu anh đã trót trao em rồi. Và anh mong sao, tình yêu đôi ta, tình đó sẽ chẳng xóa nhòa và cuộc tình mình tuyệt vời mãi như hôm nào hỡi em. Lời nói đầu tiên, ngọt ngào lời nói chân tình. Đây con tim anh sẽ trao người anh yêu.
Hãy trao nhau cuộc tình nồng nàn, giữ cho nhau yêu thương ban đầu, và chiếc hôn đam mê đến như một giấc mơ, tình ơi. Gìữ cho nhau một lời nguyện cầu, giữ chiếc hôn nồng ấm trên môi, dù tháng năm trôi mau, vẫn trao người dấu yêu, dù tháng năm trôi thật mau, lời nói sẽ không nhạt phai, và những yêu thương nồng say, sẽ vẫn mãi trao em…
Tôi ôm Tú Quyên, hai tay siết chặt cả cơ thể nàng vào lòng.
– Quyên, đừng xa anh!!!
Tú Quyên nước mắt rưng rưng, nàng cười một nụ cười vui, sung sướng ngã trong lòng tôi. Dưới sân khấu, hàng trăm cây nến giáng sinh được thắp chói rực rỡ trong tay những cặp tình nhân. Chúng ve vẫy như chúc phúc cho chúng tôi được sống mãi bên nhau…
Năm năm sau, tôi lại có mặt tại sân bay Melbourne. Chuyến bay sẽ được xuất phát trong vòng nửa tiếng sau. Tôi chợt thấy anh Sơn, tay xách vali tay kia cầm vé bước đến tôi.
– Uûa Bàng, em định đi đâu vậy?
– Dạ đi Canada, còn anh?
– Ừ, sao ngộ ghê, anh cũng đi Canada. Em qua đó có chuyện chi không?
Nét mặt ỉu xìu, tôi ấp úng nói:
– Nói ra… anh đừng cười… Em qua Toronto kiếm ông Nguyễn Ngọc Ngạn nhờ thằng chả dạy em cách trị vợ. Từ ngày Tú Quyên chữa khỏi bệnh, chúng em đám cưới và sống tới hiện nay, cô ta ra mặt sư tử Hà Đông anh ạ. Cô ta bắt em phải làm này làm nọ rồi nếu không làm hài lòng cô ấy thì tối em cứ nằm sa – lông mãi. Bực quá, hôm qua, em gây lại cô ta vài lời, đây, anh coi đây… cô ta chọi chén bát vào em, vết thương bầm tím đen luôn ấy. Cô còn đuổi em ra khỏi nhà nữa kìa.
Anh Sơn cười hiu hắt:
– Ừ hoàn cảnh anh cũng không hơn chú em bao nhiêu đâu, anh cũng định đi kiếm thằng cha Ngạn đây nè!!
Chúng tôi cười trên sự đau khổ của nhau, tay quàng vai, vừa đi vừa hát hai câu cuối của khúc hát tình yêu:
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…
Lấy em về anh khổ lắm em ơi…
— Hết —
Để lại một bình luận