Phần 118
Lần thứ mười…
“… ”
Hồi Trí dường như đã cạn hết sức để la hét. Trông hắn lúc này chẳng khác gì một cái xác không hồn, gương mặt không còn một chút sức sống, chỉ tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Tuyệt vọng đến mức cùng cực.
Từ lần đầu tiêm đến giờ đã được gần 1 tiếng, nhưng đối với Hồi Trí, cảm giác chẳng khác gì trải qua hơn năm sáu kiếp đầu thai dài dằng dẳng.
Mỗi lần ngất đi sống lại là một lần hắn từ địa ngục trở về.
Nhưng nơi mà hắn trở về cũng là một cái địa ngục tàn khốc khác mà thôi.
“Muốn… chết quá… ”
Hồi Trí đã muốn buông xuôi. Nhưng… vẫn còn thứ gì đó níu kéo hắn.
Nếu hắn chết… thì Linh Chi sẽ ra sao?
“Không… không… chưa thể chết… haha… chưa chết được… ”
Hắn tự hỏi mình đã làm sai điều gì?
Tại sao hắn lại bị như vậy?
Tại sao?
“Ai đó… làm ơn trả lời tôi đi! ”
“—NGƯƠI KHÔNG BIẾT TẠI SAO Ư? ”
“Tại… sao chứ? Tại sao? ”
“Đơn giản thôi, đó là vì ngươi quá yếu đuối! ”
“Yếu đuối sao? Phải rồi… quá yếu đuối… quá yếu đuối… ”
“Hở? Bị mê sảng luôn rồi à? ” Lộc hơi khó chịu nhìn Hồi Trí, nhưng ngay sau đó, hắn lại cười và nói: “Haizz, trong tất cả những con ‘chuột bạch’, mày là đứa chịu dai nhất đó… Nhờ mày mà tao thu thập được rất nhiều thông tin… cũng vì vậy, tao sẽ thưởng cho mày! ”
Hồi Trí có thể nghe được Lộc nói gì, nhưng hắn không có sức trả lời nữa, chỉ có thể đưa ánh nhìn tuyệt vọng như lời hồi đáp.
Lộc sau đó tiến đến chiếc nồi chứa dung dịch màu đen bí ẩn. Hắn đưa ống tiêm, hút thứ dung dịch đó vào cho đến khi đầy ống.
“Mày biết không… loài hoa mà tao vừa hái lúc chiều, nghe nói khi nhúng vào nước sôi sẽ tạo nên một thứ kịch độc… nhưng mà tao chưa rõ tác dụng của nó… Vậy nên, nhờ mày kiểm chứng nha! ”
“… ”
Hồi Trí không trả lời.
“Haizz… chán vậy, chẳng sợ luôn à? ”
“… ”
“Mà thôi kệ đi… sau khi tiêm liều này, mày sẽ la lên thôi, theo tao dự đoán là vậy! ” Lộc đưa mũi kim đến sát cánh tay đầy những vết chích của Hồi Trí.
“Nào… cho ta xem cảm nhận của mày đi! ”
Thứ thuốc độc màu đen được bơm vào.
“Haha… Lần này sẽ là gì nữa đây… Ugh! ”
“… ”
Im lặng…
Rồi…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! ”
Hồi Trí gào lên thảm thiết, khiến cho Lộc đứng bên cạnh giật cả mình.
“AAAA… đau… đau quá! ”
Rõ ràng cách đây vài giây, hắn dường như đã không còn sức để thở nữa, vậy mà giờ đây lại có sức kêu gào, vùng vẫy kịch liệt thế kia.
“Haha… hay lắm… đau lắm phải không? ”
Hồi Trí càng la, Lộc càng cười thích thú. Rốt cuộc hắn còn chút nhân tính nào không?
“AAAA… ”
Một cơn đau nhức dữ dội.
Hồi Trí cảm giác như cơ thể bị xé vụn ra.
Tim, gan, phèo, phổi… lộn hết cả lên.
Xương tủy như muốn tan chảy.
Khốc liệt nhất là não bộ, cảm giác như hàng ngàn cây kim thi nhau đâm xuyên qua nó, đâm đến mức phủ kín nó.
“Phập! ”
“Phập! ”
“Phập! ”
“KHÔNG… ĐAU QUÁ… AAAAA! ”
Cứ một giây trôi qua, cơn đau lại càng mạnh mẽ thêm.
“Hộc! ”
Hồi Trí nôn ra một ngụm máu.
Không chỉ thế, máu từ tai, mắt, mũi đều đồng loạt đổ ra, nhuộm đỏ khuôn mặt hắn.
“Mắt mình? Sao không thấy gì nữa vậy? ”
Thị lực bị vô hiệu.
“Tai mình? Sao chẳng nghe thấy gì vậy? ”
Thính giác cũng dần bị đánh mất.
Rồi lần lượt đến các giác quan khác…
Cuối cùng, Hồi Trí dừng la hẳn lại.
“Hử? Sao vậy… ” Lộc cảm thấy chút mất hứng, vội vã lại xem tình hình.
Mặt hắn thoáng một chút thất vọng và…
“Ngừng thở rồi! ”
Để lại một bình luận