Phần 74
“DỪNG LẠI!!!”
Ngay lúc cả hai chuẩn bị động thủ, một tiếng hét vang lên. Ai nấy đều bất ngờ trước tiếng hét đó. Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào một người…
“Công Khanh? Chuyện gì vậy!” Khải Minh liền lên tiếng hỏi. Hắn cũng như mọi người, bất ngờ trước hành động của Công Khanh.
Công Khanh không nói gì, chỉ bước lên phía trước, đôi mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng nói: “Hmmm… Đội Nữ Hoàng! Tôi có chuyện muốn nói!”
“Hmmm… chuyện gì?” Đội trưởng của đội Nữ Hoàng nhìn Công Khanh với ánh mắt nghi ngờ. Trong lúc đó, những đồng đội của hắn lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Thật ra Công Khanh đang muốn nói gì?
“Hmmm tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị với các người!!” Công Khanh nói to và rõ vô cùng.
“Đề nghị sao?” Cô nàng đội trưởng khẽ liếc nhìn đồng đội mình một vài giây sau đó mới nhìn lại về phía Công Khanh và hỏi: “Đó là gì?”
“Này Công Khanh… ngươi đang làm gì vậy?” Thất Hứa có vẻ không hề hiểu Công Khanh đang muốn làm gì. Chỉ đến khi Công Khanh cất lời…
“Các người chắc cũng biết mình không còn cơ hội để chiến thắng nữa đúng không… Việc còn ở trong đây là vô ích. Nhưng nếu như tôi biến nó thành có ích thì sao?”
“Hả?”
“Ngươi… ý ngươi muốn…”
“Đúng vậy… hãy thành đồng minh với chúng tôi. Nếu chiến thắng, phần thưởng sẽ chia 7-3!” Công Khanh với giọng điệu đầy dụ dỗ. Lúc này, các thành viên khác của đội Hoa Sen mới hiểu ra mục đích của hắn.
“Ồ… ra đây là thời cơ mà hắn nói!”
“Nếu liên minh với đội Nữ Hoàng thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng khi đánh với đội Hoàng Kim!”
Mọi người trong đội lập tức gật gù trước ý kiến của Công Khanh. Dù phần thưởng bị chia nhưng có thể chiến thắng thì quả là không tồi.
Đội Nữ Hoàng nhìn nhau, có vẻ họ đang thảo luận qua ánh mắt. Cuối cùng họ gật đầu với nhau một cái.
“Đồng ý sao?” Khải Minh mỉm cười khi thấy hành động kia, có lẽ hắn nghĩ họ đã đồng ý.
“Không dễ dàng vậy đâu!” Hệ thống bỗng lên tiếng trong đầu hắn.
Những cô nàng đội Nữ Hoàng sau cái gật đầu kia liền nhìn về phía đội Hoa Sen. Cô nàng đội trưởng bên đội ấy nhìn thẳng vào mắt Công Khanh và nói: “Đề nghị có vẻ thú vị đấy…”
Nghe đến đây, Công Khanh khẽ nhíu mắt lại, có vẻ hắn đã biết được câu trả lời của cô nàng.
“… Nhưng mà chúng tôi không thể chấp nhận được!”
“Chậc!” Đội Hoa Sen có vẻ đã thất bại trong việc lôi kéo đội Nữ Hoàng, mặt ai nấy đều có vẻ thất vọng.
“Lý do là gì vậy? Nếu là vì phần thưởng còn ít thì chúng tôi có thể chia 6-4… hoặc 5-5 cũng được!” Công Khanh vẫn cố gắng để lôi kéo. Tuy nhiên đội Nữ Hoàng vẫn nhất quyết không chịu:
“Xin lỗi nhưng chúng tôi thật sự chẳng cần phần thưởng là mấy. Vả lại, chúng tôi không thể làm những việc ảnh hưởng uy danh của học viện… Còn một điều nữa, chúng tôi không thể liên minh với các người bởi vì…”
“Vì?” Công Khanh nhíu mày một cái. Nàng đội trưởng kia cúi đầu xuống cười mỉm một cái rồi ngước mắt lên nhìn. Nàng cất tiếng:
“Đó là bởi vì… bọn ta không thể liên minh với đội có tên BIẾN THÁI CHẾT TIỆT KIA ĐƯỢC!”
“… Hả?” Công Khanh hơi ngơ ngác một tí, sau đó hắn nhìn theo ánh mắt của cô nàng đội trưởng và phát hiện nàng ta đang nhìn Khải Minh.
“… Ực!” Khi thấy mọi người nhìn mình, Khải Minh có vẻ lúng túng, ngón tay đưa lên gãi má. Ánh mắt hắn lãng tránh đi chỗ khác như muốn giấu điều gì đó. Rồi hắn nói:
“… Chuyện gì vậy?… Em không biết gì hết!!”
Câu nói của hắn càng củng cố sự nghi ngờ của các thành viên đội Hoa Sen. Rồi Công Khanh quay lại hỏi cô nàng đội trưởng kia:
“Thật ra đã có chuyện gì? Biến thái là sao?”
“Grrr… Tên khốn nạn đó, hắn… hắn dám sàm sỡ bọn ta!” Nàng ta hét lên với khuôn mặt đỏ như cà chua. Những cô nàng khác của đội Nữ Hoàng cũng có vẻ ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện này, đặc biệt là Như Ngọc.
Những ánh mắt lại đổ dồn vào Khải Minh, chúng giống như những viên đạn đang bắn thẳng vào hắn.
“Này… Khải Minh? Ngươi đã làm gì vậy??” Hồng Diễm nở một nụ cười “thân thiện” và nói.
“À cái này…” Khải Minh mồ hôi tuôn trào trước đôi mắt túa ra sát khí của nàng.
“Khải Minh… ngươi có làm gì nữ thần của ta không?!” Công Khanh bất chợt quay lại nắm vai Khải Minh.
“Ực… em… em…” Mồ hôi hắn càng ngày càng đầm đìa.
“Grrr… có gan làm mà không có gan nhận sao?” Một cô gái khác trong đội Nữ Hoàng lên tiếng. Câu nói này như đụng chạm đến lòng tự trọng của Khải Minh, hắn lập tức nói:
“Hừ… đúng vậy… ta đã làm điều tồi tệ với các người…”
“Ư… hắn thú tội sao?” Mọi người tròn mắt ngạc nhiên. Hồng Diễm nghe đến đây đã khẽ nắm chặt thanh kiếm của mình như chuẩn bị làm điều gì đó với Khải Minh, Công Khanh thì chuyển tay từ vai đến cổ áo của Khải Minh và nắm lại.
“Gi đây? Đồng đội tương tàn à?”
“Haizzz thằng biến thái đó bị đồng đội đập chết cũng được!”
“Tội cho hắn quá! Ahihi.”
“Ăn mặn thì khát nước!”
Khán giả có vẻ khá vui mừng khi Khải Minh bị cả đồng đội mình dồn ép. Đa phần những người này đều ghen tị với hắn nên mới có thái độ như vậy.
“Uầy!! Đợi em nói hết đã… Chỉ là do bị dồn ép nên em mới làm vậy thôi mà!!” Khải Minh một mực biện minh.
“Cái gì?! Ngươi… ngươi không phải con người mà! Rõ ràng ngươi đã tấn công bọn ta trước mà!!” Những cô gái đội Nữ Hoàng lập tức điên tiết lên khi thấy Khải Minh nói sai sự thật. Rõ ràng là hắn đã sàm sỡ họ trước mà.
“Hmmm… ngươi thật ếu có lòng tự trọng!” Hệ thống lên tiếng.
“Ặc… Nói sự thật để chết à!!” Khải Minh thầm nghĩ.
“Hmmm…” Đồng đội của hắn hơi ngờ vực một tí. Họ có vẻ không tin tưởng vào câu nói của Khải Minh cho lắm.
“Grrr… Mặc kệ là thế nào… Bây giờ bọn ta đến đây chỉ có một mục đích… Đó chính là xử lý tên đó cùng đội Hoa Sen!” Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng chỉ thẳng mặt Khải Minh và nói.
Những thành viên đội Hoa Sen cảm nhận được chiến ý từ đội Nữ Hoàng nên lập tức gác chuyện kia qua và tập trung thủ thế.
“Thật đáng tiếc…”
“Hmmm… các người chuẩn bị đi!!” Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng dứt lời thì đội Hoa Sen khẽ chuyển động một tí, có vẻ họ đang chuẩn bị tấn công. Thế nhưng…
“Cái gì?!”
“Oái!”
Ngay thời điểm ấy, từ dưới chân các thành viên đội Hoa Sen xuất hiện một khối nước. nó nhanh chóng lớn lên và bao trùm lấy họ trong tức khắc.
“Thủy Ngục!” Khải Minh lập tức nhận ra chiêu thức này, hắn lập tức nhảy ra khỏi đó.
“Hồng Diễm!” Ngay sau đó, hắn lao đến kéo Hồng Diễm ra khỏi vũng nước ấy ngay. Thế nhưng hắn lại không kịp để cứu ba người còn lại. Và thế là họ đã bị nhốt trong Thủy Ngục.
“Chuyện gì thế?” Hồng Diễm vẫn chưa nắm bắt được tình hình, mọi thứ diễn ra quá nhanh mà.
“Nguy rồi… mấy anh chị đã bị bắt nhốt trong Thủy Ngục rồi!” Khải Minh hốt hoảng.
“Grrr… gì thế này!” Cả ba người kia khá bất ngờ trước chiêu Thủy Ngục này. Áp lực nước bên trong Thủy Ngục khá lớn, nó khiến ba người bọn họ bất động như bị đóng băng.
“Uh… phải vận lực thoát ra!” Thất Hứa cố vận lực phá chiêu Thủy Ngục, trong hắn rất có khả năng sẽ phá được. Thế nhưng ngay lúc đó, một sợi dây xích làm từ gió bay đến quấn quanh ba quả cầu nước đang nhốt ba người đội Hoa Sen.
“Cái gì?”
“Hừ, sợi dây xích gió này sẽ phong tỏa hồn lực của các ngươi, vì vậy đừng mơ mà thoát!” Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng, tác giả của những sợi dây gió kia lên tiếng. Nếu ba người kia không thoát ra được thì sẽ bị ngạt thở mất. Chưa kể chiếc huy hiệu đang nứt dần ra trước áp lực nước.
“Hừ… bây giờ, còn hai kẻ không bị nhốt. Xử chúng thôi!” Nàng đội trưởng đưa đôi mắt đầy sát khí nhìn Khải Minh.
“Hừ… phải cứu bọn Thất Hứa… Vậy mình chỉ còn cách hạ người tạo ra Thủy Ngục kia!!” Khải Minh thầm nghĩ. Rồi hắn quay phắt lại, lao thẳng đến Như Ngọc đang đứng phía sau.
“Hehe… chỉ cần nàng ta mất tập trung là được!!” Khải Minh thầm đắc chí. Khi sử dụng Thủy Ngục, người ta cần phải tập trung cao độ. Chỉ cần lơ là một chút là hỏng hết. Vì thế Khải Minh chỉ cần lao đến tấn công Như Ngọc thì Thủy Ngục sẽ bị phá bỏ. Tuy nhiên, Khải Minh đã mắc sai lầm.
“Cái gì?!”
“Vụt!” Một quả cầu nước bay đến hắn và cắt ngang má của hắn. Cũng may hắn đã kịp thời né tránh. Tuy nhiên, đôi mắt của hắn vẫn còn đầy sự ngạc nhiên. Hắn không phải ngạc nhiên vì tính bất ngờ của đòn đánh mà vì người tung đòn lại là Như Ngọc.
“Lẽ ra nàng ta phải tập trung vào Thủy Ngục chứ? Sao vẫn còn tung đòn được?”
“Hừ, có vẻ ngươi đã lầm rồi Khải Minh! Thật ra ta không phải người tạo ra Thủy Ngục… mà là…”
Nghe đến đây Khải Minh quay đầu lại và phát hiện ra cô nàng mà Công Khanh thích đang có vẻ tập trung cao độ, trông giống như nàng ta đang sử dụng Thủy Ngục. Không phải “giống như” nữa mà chính xác là như vậy.
Khải Minh thật không thể ngờ được cô nàng ấy cũng sở hữu thủy nguyên tố trong hồn lực.
“Sơ hở…” Trong lúc Khải Minh ngoảnh đầu về sau, Như Ngọc đã âm thầm tiến sát đến hắn với một con dao trên tay.
Con dao vung thẳng đến chiếc huy hiệu của Khải Minh nhằm hủy nó, thế nhưng lưỡi dao của Như Ngọc lại bị chặn đứng bởi một thanh kiếm đang rực lửa.
“Khải Minh! Mau cứu các anh chị!” Hồng Diễm, người vừa vung kiếm chặn đòn của Như Ngọc hét lên. Khải Minh lúc bấy giờ mới tập trung trở lại, cơ thể hắn xoay 180 độ và lao đến cô nàng đang sử dụng Thủy Ngục kia.
“Hừ! Tránh ra!” Như Ngọc lên tiếng.
“Không!” Hồng Diễm đương nhiên là không chấp nhận rồi.
Để lại một bình luận