Phần 5
“Trời ơi, không!” Mẹ tôi hét lên.
“Bích…” Bà tôi thốt lên.
“Hai người đang làm gì vậy?” Mẹ tôi cắt ngang.
Cú sốc như dòng nước lạnh xối vào người tôi, giống như ai đó đổ xuống cả một xô nước. Tôi hoang mang, sợ hãi trong khi nhìn thấy mắt mẹ tôi dõi theo từ chúng tôi đến cái bàn. Mẹ chớp mắt, có lẽ cố làm cho tỉnh trí lại để biết lý do tại sao đồ lót của bà mẹ mình lại nằm chất đống ở đó. Với tôi thì dường như mẹ tôi đang vật lộn với những gì mà mắt bả đang gửi tín hiệu đến não, như thể đang hy vọng là có lý do ngớ ngẩn nào đó khi quần lót và nịt vú của bà ngoại tôi lại ở chỗ đó.
Ánh mắt mẹ hướng trở lại để đối đầu với chúng tôi trong một cảnh quay phim chậm. Miệng mẹ há hốc ra vì bị sốc hoặc cảm thấy ghê tởm, hai mắt mẹ mở to và đang nhìn trừng trừng vào hai bà cháu tôi.
“Làm ơn cho tôi biết là mình sai đi?” Mẹ tôi nói với giọng cầu khẩn.
Biểu hiện của mẹ khớp với giọng nói khi tiếp tục nhìn chằm chặp vào chúng tôi. Tôi không thể di chuyển. Tôi đứng chết trân một chỗ vì bị sốc, không nói nên lời và cảm thấy choáng váng khi bị bắt gặp. Thật là không thể tưởng tượng nổi. Quá khủng khiếp đối với bộ não của tôi để chấp nhận thực tế. Do đó tôi chỉ đứng như trời trồng và trố mắt ra nhìn, như không muốn tin rằng bất cứ phần nào của cảnh tượng này là sự thật.
“Bích à” Bà tôi lặp lại. “Con đang làm gì ở đây vậy?”
Mẹ tôi không trả lời. Mẹ cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Bộ con không biết gõ cửa à?” Bà hỏi.
Mẹ chớp mắt và dường như đang rùng mình. Mẹ nhắm mắt lại và nhún vai rồi buông ra một tiếng rên rỉ nhỏ trước khi lắc mạnh đầu mình.
“Con không gõ cửa vì muốn nhìn thấy hai người đang làm gì. Con không muốn cảnh báo trước”
Bà ngoại tôi rất có khả năng diễn xuất sự bối rối.
“Hai bà cháu đang làm gì hả?” Bà hỏi với một nụ cười và nhau mày lại. “Con đang nói gì vậy Bích?”
Mắt mẹ nhìn vào đồ lót rồi nhìn lại bà với ánh mắt ngờ vực. Mẹ nhướn đôi lông mày rồi nói tiếp:
“Con sợ phải nói to tiếng, vì nếu con nói thì nó có thể là sự thật”
Một cách lo lắng, bà thở hắt ra và nói:
“Ôi trời, Bích ơi là Bích, chắc là con không nghĩ như vậy chứ?” Bà dừng lại và liếc nhìn vào quần lót và nịt vú của mình. “Con không thể gợi ý là…”
Sau đó bà câm miệng và làm như thể bị kinh hoàng trước những nghi ngờ của mẹ.
Và dường như nó có hiệu quả. Khi nhìn vào mặt mẹ, tôi thấy một chút nhún nhường và hoài nghi, dấu hiệu đầu tiên của sự không chắc chắn.
“Vậy tại sao nó đang làm chuyện gì kỳ quặc?” Mẹ hỏi và hất đầu về phía tôi, tập trung vào phần háng tôi. “Nó đã ở đây rất lâu rồi” Mẹ nói thêm trước khi chú ý vào tôi. “Hiển, con chưa bao giờ cởi trần như thế này. Con nói với mẹ là đến nhà bạn chơi rồi say xỉn nên không về nhà được. Hóa ra là dạo này con lừa dối mẹ”
Mẹ ngừng nói và chờ tôi trả lời hay gì đó, nhưng tôi cứ im lặng không nói gì. Mẹ lại nhìn chằm chằm vào bà.
“Con đã tự hỏi tại sao thằng Hiển lại nói dối nơi nó ngủ qua đêm. Con không thể hiểu nổi điều đó. Nếu nó đang kiếm bồ thì sao lại giấu giếm?”
Mẹ lại ngưng nói, sau đó đưa cùng câu hỏi sang cho bà ngoại.
“Vậy thì đã chứng minh được rằng dạo này nó đã ở đây” Mẹ thở dài và chuyển sự chú ý từ bà sang tôi rồi trở lại bà. “Con đã tự nhủ rằng mình đã lăn tăn về điều đó, cố thuyết phục mình rằng nó không thể là sự thật. Ý con là như thế” Mẹ chế giễu. “Làm thế nào mà hai người lại tồi bại đến như vậy? Sao lại thay đổi đến vậy? Và rồi con tưởng là mình có lẽ nghĩ tầm bậy thôi. Nhưng mà… Làm thế nào mà tôi lại có thể nghi ngờ mẹ mình với con mình, là hai bà cháu mà lại… lại…”
“Ôi trời ơi, thậm chí tôi không biết phải nói gì nữa” Cuối cùng mẹ thở hắt ra.
Khi mẹ nhắm mắt lại, tôi bắt gặp bà nhìn tôi. Bà đang ngầm bảo tôi hãy nói cho mẹ biết lý do tại sao lại dối trá về nơi ở của mình.
Tôi đọc thấy ánh mắt ấy và nuốt xuống nỗi lo lắng trong lòng. Tôi không có nhiều thời gian. Tôi cũng quá sốc bởi sự xuất hiện đột ngột của mẹ nên không kịp nghĩ hay làm điều gì. Cho tôi một hoặc hai tiếng đồng hồ thì may ra tôi còn làm được gì đó. Nhưng lúc này thì không. Trong mấy phút đầu thì tôi chỉ có thể nghĩ là sẽ ra sao nếu mẹ bắt gặp tôi đâm cặċ đến lút cán vô trong Ɩồŋ của bà ngoại.
Đó là lỗi của tôi khi mẹ đang nhìn vào những viên gạch bông dưới sàn nhà. Tôi hình dung đến sự ghê tởm của mẹ khi tận mắt nhìn thấy cảnh bà ngoại đang cầm cặċ tôi. Tôi bất thần nhìn lướt qua bãi nước nhờn nhầy nhụa đang hiện diện dưới sàn nhà.
Mắt mẹ nhìn theo tôi và, chỉ một giây sau, mẹ thở hổn hển.
“Ôi trời ơi” Mẹ rên rỉ, đưa tay che miệng lại. “Cái quái gì vậy?”
Mẹ chỉ vào đó, trên mặt mẹ lộ vẻ kinh hãi.
“Đó là tinh dịch” Mẹ nói. “Ôi trời ơi là trời. Tôi đã đúng!” Mẹ hét to lên. “Ối trời đất quỷ thần ơi, tôi nghĩ đúng rồi! Hai người đã làm chuyện đó. Hai bà cháu các người là những con vật. Hai người nghĩ là mình đang làm cái gì vậy? ĐÓ LÀ LOẠN LUÂN!” Mẹ rống to lên, tay chống nạnh. “Tôi không thể nào tin nổi mẹ ruột của mình và con trai mình lại… lại…”
Mẹ nhắm chặt đôi mắt lại, hai tay cũng nắm chặt thành nắm đấm. Mẹ đang bực tức với cơn thịnh nộ, điều mà tôi có thể nhìn thấy trong thái độ của mẹ. Mẹ đứng đó với khuôn mặt đay nghiến, mọi cơ bắp và gân đều căng thẳng với những gì dường như là một nỗ lực to lớn để giữ bản thân đứng yên.
Thời gian trôi qua khoảng nữa phút, là khoảnh khắc mà mẹ tôi như một cái ly thủy tinh bị tan vỡ khi rơi xuống sàn nhà. Mẹ nghiến răng và mím môi lại, một lớp keo mỏng xuất hiện giữa hai môi mẹ. Rồi đột nhiên mẹ thở hổn hển, giống như bị ai đó đấm vào bụng. Mẹ mở mắt và miệng ra cùng một lúc, sự bùng nổ của không khí ngập tràn ra phía trước, sau đó mẹ nhìn chằm chằm vào bà ngoại và mắng nhiếc:
“Bà là một con chó cái tồi bại”
Mẹ nhổ nước miếng. Nó phun ra ngoài như con rắn phun nọc độc. Mẹ nhìn chằm chằm vào thằng nhỏ của tôi với sự giận dữ trong ánh mắt. Tôi nghĩ là mẹ sắp nhảy xổ tới trước và cào vào mặt bà.
“Bà là cái đồ Ɩồŋ thúi xấu xa” Mẹ liếc nhìn sang tôi rồi nhìn lại bà. “Bà đang làm gì vậy? Bà nghĩ gì hả, đồ con chó cái già mất trí? Cháu của bà à? Bà có biết chuyện đó bệnh hoạn như thế nào hay không hả?”
“Bích ơi” Bà nói với giọng bi ai sầu thảm. “Chuyện nó không giống như thế đâu” Bà lắc đầu. “Nó… nó không dâm tục hay xấu xa”
Mẹ bật lên cười khằng khặc.
“Ồ, tin tôi đi, nó thật là ghê tởm. Có muốn tôi kiểm tra cho xem không? Muốn tôi gọi cho mấy bà bạn của bà rồi hỏi xem họ nghĩ gì khi bà chổng đít ra cho thằng cháu ruột nó đụ bà? Bà nghĩ thử có bao nhiêu bạn bè sẽ từ mặt bà nếu họ biết chuyện bà đang làm?”
Mặt bà ngoại tôi chùn xuống, miệng bà trễ ra.
“Trời ơi, con không thể” Bà lầm bầm, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Một khoảng thời gian căng thẳng giữa chúng tôi, trong khi tôi cứ đứng đó và để cho mọi chuyện xảy ra. Tôi cho là mình phải cố làm gì đó ít ra để trợ giúp phần nào cho bà ngoại mình. Dù sao thì, tôi nghĩ mọi chuyện là do lỗi của tôi. Nếu tôi không lén lút rình mò, không tìm thấy cặċ giả và tạp chí khiêu dâm của bà ngoại. Sau đó tôi không nằm trên giường bà và làm tăng sự nghi ngờ của bà. Đổi lại, bà đã không cài máy quay phim. Lẽ ra đã không có chuyện gì xảy ra. Cuộc sống của chúng tôi sẽ đi theo một con đường khác và chúng tôi đang làm điều gì khác trong buổi chiều nay rồi. Nếu tôi loại bỏ hình ảnh của vú bà ra khỏi tâm trí mình, hoặc ít nhất cứ giữ mọi thứ ở mức độ tưởng tượng thôi, cuộc đối đầu ghê gớm này đã không xảy ra trước mắt và tai tôi. Tôi đã không nhìn thấy mắt mẹ đang bắn những viên đạn thù ghét vào cặċ tôi.
Cái từ “loạn luân” lẽ ra đã không tồn tại giữa hai người.
“Lý do duy nhất mà tôi sẽ không nói gì là vì sợ bê bối gia đình” Mẹ nói và hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Như thể mẹ muốn đưa hết chất độc ra ngoài. “Nhưng làm thế nào mà bà lại làm chuyện đó?” Mẹ nói rồi thở dài. “Tại sao nó lại xảy ra?”
Bà ngoại nhìn sang tôi.
“Để mẹ nói được chưa Bích?” Bà hỏi mẹ. “Hãy bình tĩnh lại đi. Ít nhất thì cũng cố vượt qua cú sốc. Mình vào trong phòng khách nha? Con với thằng Hiển luôn. Mẹ sẽ pha trà để uống”
Tôi thực sự không muốn ở một mình với mẹ tôi. Tôi đang bắt đầu hồi phục từ sự kinh ngạc khủng khiếp và sự xấu hổ, đã làm mặt tôi nóng bừng lên khi nó làm quặn thắt ruột gan tôi.
Mẹ tôi đã bị sụp đổ, thất vọng và thất bại. Giống như mọi ngọn lửa đột nhiên biến mất khỏi người mẹ khi mẹ chớp mắt nhìn về phía cặċ tôi.
“Tôi… tôi không biết có thể đứng cùng phòng với bất kỳ ai trong hai người được hay không nữa” Mẹ tôi nói. “Thậm chí là trong cùng cái ngôi nhà chết tiệt này” Mẹ nói thêm với một tiếng thở dài.
“Bích ơi, vô phòng khách đi con” Bà nói.
Tôi nghe có chất thép trong giọng nói của bà. Mẹ lại chớp mắt và định nói gì đó.
“Cả con nữa Hiển” Bà nói thêm. “Cả hai người đều đi vô đó. Cố gắng bình tĩnh lại. Phải có cách để vượt qua chuyện này”
“Bà còn tưởng là chuyện này có thể được sữa chữa hay sao?” Mẹ tôi đốp chát. “Nhưng cứ làm trà đi. Tôi cũng muốn nghe thử những gì bà định nói đó. Ít nhất cũng nghe bất cứ điều gì ghê tởm mà bà muốn nói. Sau đó có lẽ tôi sẽ không còn gì để nói chuyện với bà nữa”
Bà ngoại tỏ vẻ kinh ngạc và nói với mẹ:
“Kìa Bích!”
“Đi chết đi” Mẹ trả lời. “Đừng có cố làm chủ tôi quanh đây. Bây giờ thì không. Không còn nữa sau khi tôi đã nhìn thấy bãi tinh dịch dưới sàn nhà và đống đồ lót chết bầm ở trên cái bàn ăn. Đừng vậy nữa, thôi nhé!”
“Mẹ xin lỗi” Bà nói, đưa mắt nhìn xuống. “Ôi trời ơi, mẹ đã quá nhục nhã rồi”
Mẹ đảo mắt và nói:
“Làm trà đi” Sau đó, hướng về phía tôi nói thêm. “Thôi nào Hiển, ra khỏi đây đi”
Tôi ngạc nhiên bởi giọng nói của mẹ và liếc nhìn bà. Nghe như thể mẹ không bắt tôi phải chịu trách nhiệm về bất cứ phần nào trong vụ việc này. Có vẻ như mẹ đã nhanh chóng đổ lỗi ở chỗ khác và tôi không bị khiển trách điều gì.
Chắc là bà cũng nhận ra điều đó, vì bà nhún vai và mặt bà xệ xuống khi mẹ quay ra và đi về phía cửa, biểu hiện của bà tôi cho thấy là bà cũng hoang mang như tôi.
Bà ngoại lôi tôi đi trong khi nhìn về phía mẹ, đang quay lại để thúc giục tôi đi theo.
“Hiển” Mẹ gắt gỏng. “Có nghe mẹ nói không? Đi thôi nào”
Để lại một bình luận