Em – một cô gái xinh đẹp ngoan hiền, chúng tôi gặp và quen nhau tình cờ tại một lớp học nghiệp vụ buổi tối. Em sinh năm 86, cái tuổi mà nhiều anh em đã coi là “máy bay”. Nhưng khác với hình dung về tuổi tác, em trông trẻ trung hồng hào và nhí nhảnh lạ lùng. Ban đầu tôi không có ấn tượng gì nhiều với em, bởi trong một lớp học của hơn 100 phụ nữ mỡ màng hấp dẫn từ đủ các ngành nghề, váy vóc phấn son, ngực, đùi ngồn ngộn thì em chỉ như cô bé con tinh nghịch nói nhiều.
Hơn 1 tháng học, chúng tôi vẫn chưa quen nhau cho tới 1 ngày kia, vô tình ngồi cạnh em (mặc dù mắt vẫn dõi theo những bộ ngực di động ), và cũng vô tình cúi xuống nhặt bút rơi cho em, chúng tôi đã cụng đầu vào nhau. Tích tắc ấy thôi đã thay đổi toàn bộ tất cả: em có một mùi hương rất lạ ( mà mãi sau này tôi mới biết đó là mùi gì ), không phải nước hoa, không phải mỹ phẩm, mà đích thị là mùi cơ thể em. Nó len vào cánh mũi tôi, toả lên óc vào từng mạch máu và … em hấp dẫn tôi từ đó.
Sau 3 tháng trời đi chơi ăn uống cafe… cuối cùng cũng đến ngày được đền đáp.
Hôm đó có việc đến nhà em, không có ai ở nhà, nhưng có cho tiền tôi cũng không dám làm gì ở đây vì em ở với bố mẹ. Sau khi xong việc tôi đứng lên ra về thì vô tình, lại vô tình, 2 đứa va vào nhau. Chút đụng chạm ấy thôi làm cho mùi hương hôm nào toả ra trên người em, thơm tho trinh trắng, nắm tay em tôi kéo vào lòng và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, ướt át và kỳ diệu thay tôi được đáp lại. Không thể cưỡng được mùi hương ấy, tôi ôm ghì lấy em, lùa tay vào mái tóc đen mượt và say sưa hôn.
Không nói với nhau câu nào, 2 chúng tôi nhẹ nhàng cởi đồ cho nhau, và ngả ra trên ghế. Khi hôn em bạo dạn bao nhiêu thì khi trở thành người con gái khoả thân, em lại e lệ bấy nhiêu, rụt rè bấy nhiêu. Do dự, e ấp và như muốn nói với tôi điều gì mà vì mải hôn nên không thể nói, em cứ ôm chặt lấy tôi, thậm chí khi tôi đưa tay em xuống phía dưới, em đã rụt tay lại, dứt khoát và đầy… sợ hãi.
Nhưng rồi những ngón tay và cái lưỡi điêu luyện của thằng đàn ông từng trải đã đánh bại em, khơi gợi lên trong em ham muốn, truyền vào em cái khoái cảm trên từng cm cơ thể, vào từng thớ thịt. Và đến cái giây phút quyết định, khi chuẩn bị đặt vào trong em 1 phần cơ thể mình, tôi chợt nhận ra những gì tôi nghi ngờ từ mùi hương cơ thể em, từ sự nguyên vẹn của núi đôi, từ vẻ đẹp của hang động huyền bí của em… là sự thật: em vẫn còn là cô gái trinh nguyên !
Sự phân vân trong tôi chỉ vài giây, nhưng em đã bật khóc. Tôi dừng lại, ôm em thật chặt, không nói gì. Em thì thầm vào tai tôi trong tiếng nấc : “Em… em không hối hận đâu anh…”
Nhưng tôi đã dừng lại, một phần nào đó trong tôi cất tiếng : “Anh quý em lắm, nhưng anh không muốn làm hỏng cuộc đời em…” Tôi đã đọc rất nhiều bài báo, những tâm sự của nhiều cô gái đã trót đánh mất cái ngàn vàng và đã bất hạnh như thế nào khi lấy chồng, và mặc dù là 1 thằng đàn ông cũng đã chơi được nhiều em gái ngoan hiền, cũng chơi gái lắm, nhưng tôi cũng không muốn làm cái việc thất đức ấy. Tôi đã lấy đi cái ngàn vàng của 1 người con gái rồi – người đó giờ là vợ tôi, và tôi không muốn lấy cả của em nữa. Thế là không công bằng cho em…
Giải thích với em nhiều và em cũng hiểu ra, vẫn coi tôi như bạn, vẫn đi học cùng nhau, và vẫn… hôn nhau nồng nàn như thế.
Chuyện của tôi chỉ có thế, ngoài 1 chi tiết không biết là không may hay may mắn là Em bảo rằng:” Hôm đó, sau khi tôi về 5 phút thì mẹ em về ! ”
— Hết —
Để lại một bình luận