Từ lúc bắt đầu đêm lửa trại, Hạ Vy không rời mắt theo dõi mọi cử chỉ và hành động của Lâm. Nhác thấy có thằng bên lớp 12A vẫy vẫy chỉ tay, Lâm liền đứng lên bước ra đi theo về hướng có mấy gốc thông lớn.
– Ê đụ hoa hậu của trường sướng không, sướng thì thanh toán nốt đi.
– Sướng cái con đĩ mịa, hỏng thấy gì hết trơn, từ sáng đến giờ nó tỉnh như ruồi lại còn sai tao nấu cơm chụm củi như chó.
– Nhưng mày có cho nó uống hết chỗ đó không?
– Thì tao dộng nguyên gói vô chai nước suối rồi đưa mời nó.
– Kỳ hén, thôi để mai mốt về trường tao đưa mày gói khác làm lại.
Nãy giờ lần theo đứng nép sau gốc thông gần đó, Hạ Vy nghe không sót chữ nào. Bây giờ thì mọi việc đã sáng tỏ đúng như những gì Hạ Vy suy đoán.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ khi Hoàng theo bố mẹ đi xem mắt… rồi lễ cưới Hoàng – Hạ Vy linh đình diễn ra dĩ nhiên có sự tham dự và chúc mừng của Ngọc Diễm cùng một số bạn học của Tân Lang và Tân Giai Nhân.
Trên giường đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ, bàn tay của Hoàng sau khi mơn trớn đôi gò bồng đảo của Hạ Vy, Hoàng ghé người hôn lên môi quấn quýt nút lưỡi rồi tìm xuống vú mà đê mê bú liếm. Bàn tay Hoàng giờ đã biết day day cái hột le rồi đưa vào Ɩồŋ vợ đi tìm điểm G, cạ cạ con cặċ vào hông Hạ Vi cho tăng phần cảm nứng của cả hai người, đồng thời nói nhỏ vào tai vợ: “Anh cho vào nhé em”.
Không cần sự đồng ý, dạng chân vợ ra, Hoàng đưa đầu cặċ vào lỗ Ɩồŋ Hạ Vy nhè nhẹ đẩy vào một chút rồi lại nhẹ nhẹ kéo ra, đẩy vào rồi lại kéo ra… Khi thấy dâm thủy trong Ɩồŋ ra đã khá nhiều, Hoàng đẩy cặċ mạnh tới lút cán.
– Ối… chết em rồi! Đau, đau quá anh ơi. Nằm yên, nằm yên đi anh.
– Anh xin lỗi, đau lắm không em, anh xin lỗi.
– Lần đầu ai mà không đau!?
Hoàng khựng lại, rút cặċ ra khỏi Ɩồŋ vợ nhìn xuống, dưới ánh đèn, vết son trinh hiện rõ lên nền trắng của chiếc khăn trải giường.
– Thế này là thế nào? Hôm… hôm ở rừng thông, không phải là anh…
– Hic hic… Lần sau có đè ai ra hấp diêm thì nhớ tụt quần người ta ra trước đã nhé.
Rồi Hạ Vy kể lại đầu đuôi những điều mình biết được: Lâm hôm đó tìm cách hấp diêm Ngọc Diễm, nên bỏ thuốc kích dục vào chai nước suối trao cho Ngọc Diễm, nào ngờ Ngọc Diễm đưa chai nước đó cho em, thấy anh khát nước em vô tình đưa nó lại cho anh, anh thấm thuốc liền đè em… nhưng…
– Nhưng sao hả em?
– Nhưng không biết cởi quần người ta chứ sao.
– Em đưa chai nước đó cho anh, như vậy em là chủ mưu hiếp anh mới đúng chứ.
– Hứ, thầy giáo hấp diêm học trò, chưa truy tố ra tòa là may đó lại còn nói xàm. Mà… mà anh ơi… em… em hết đau rồi. Cho vô đi anh… em muốn… em muốn cho vô đi anh.
– Hi hi vô rồi, nhè nhẹ thôi đừng làm em đau nữa nhe anh.
– Đó… đó… vậy đó, nhè nhẹ vậy đó, anh… anh… anh có sướng không?
Nghe những lời nói đó của vợ, Hoàng chợt nhớ ngay đến Ngọc Diễm, nhớ tới cái đêm trong căn nhà trọ dưới chân núi… Hoàng liền nhấp mông dập mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa rồi nắm 2 chân Hạ Vy vác cày qua núi.
– Hự… Hụ… Phờ… ạch… Phờ… ạch… Phờ… ạch phạch… phạch phạch.
– Sướng, sướng… sướng quá anh ơi… mạnh… mạnh lên anh, hết đau rồi… em sướng anh biết không?
– Anh cũng sướng em ơi… Phờ… ạch… Phờ… ạch… Phờ… ạch phạch… phạch phạch.
– Anh… anh em ra… ối… ối em đang ra… ra với em đi anh.
Suốt đêm, Hoàng năm lần bảy lượt đưa Hạ Vy lên đỉnh xuống đèo bằng mọi thế mọi chiêu, lúc thì bú bú liếm liếm lúc thì Ɩồŋ cặċ quấn quýt dập dìu còn tinh tướng hơn cả lần được Ngọc Diễm dẫn dụ trong căn nhà trọ.
Khi bên ngoài trời bắt đầu sáng thì cũng là lúc hai người ôm nhau ngủ vùi.
Mãi đến trưa chiều tỉnh dậy, Hoàng vươn vai bế Hạ Vy đi vào phòng tắm, Ở trong đó hai người làm gì thì không nói ai cũng biết.
Cũng cùng lúc này trong một khách sạn, Ngọc Diễm sau khi tắm rửa, xiêm y chỉnh tề, trang điểm chút ít qua loa, rồi bước ra đóng cửa phòng để lại thầy Toản vẫn nằm lại trên giường trần truồng ngủ say như chết.
Điện thoại trong túi xách Ngọc Diễm đổ chuông khi vừa ra khỏi thang máy…
Tiếng của thầy Hiệu Trưởng cất lên như cố van nài:
– Ngọc Diễm, em đang ở đâu vậy? Không cho anh một lần gặp lại được sao?
Ngọc Diễm tắt ngang điện thoại bước lên chiếc taxi đang chờ trước đường, rồi mỉm cười nói nhỏ như để một mình, mình ai đó nghe:
– “Chuyện đêm đó thầy quên đi nhé, đừng mơ có lần thứ hai”.
— Hết —
Để lại một bình luận