Mình tôi vào viện phụ sản, đặt vấn đề tìm lại gốc chứng sinh với tên người mẹ là Nguyễn Kim Loan, sinh con trai ngày… tháng… năm… Đặt tên là Nguyễn Ngọc Trung.
Cũng chẳng mất nhiều thời gian để người ta cho tôi xem sổ chứng sinh năm…
Và cũng chẳng tốn thời gian bao nhiêu, tôi đã tra ra.
Tôi xin sao chụp lại giấy chứng sinh cũng dễ dàng.
Từ hôm đó, tôi đi chơi cùng cả nhà khắp nơi. Nhưng không dám về quê, dù bố mẹ tôi đã mất từ lâu nhưng tôi vẫn ngại lắm. Chỉ thăm hỏi qua điện thoại và giấu biệt chuyện tôi đang ở HN.
Mấy ngày vui cùng chồng con cũng không che kín những ưu tư, suy nghĩ…
Thấy tôi đăm chiêu, thi thoảng như đãng trí. Hùng lo lắm:
– Vợ làm sao thế?
Tôi bao biện:
– Bụng mang dạ chửa nên em mệt chút thôi. Mấy cha con cứ kệ em. Không sao đâu…
– Hay mình đi mẹ ơi, con thấy mẹ mệt với lại thương chú Hùng vất vả quá. Con Thuý nói thêm. (Hai chị em Thuý và Thảo dù rất yêu quý Hùng nhưng dứt khoát không chịu gọi là bố).
Ngày cuối cùng, Hùng và tôi cùng các con xuống Nghĩa trang VĐ thắp hương cho bố con Thuý và Thảo. Chắc ở dưới suối vàng ông cũng mỉm cười và yên lòng khi thấy hai đứa con gái xinh đẹp đã được tôi (và Hùng) chăm lo chu toàn.
Về lại Sài Gòn, hôm hai chị em Thuý Thảo xin phép chú Hùng và mẹ để đi Vũng Tàu cùng nhóm bạn. Hai vợ chồng nằm bên nhau, còn cu Trung đã ngủ tít bên cạnh. Vừa xoa lên bụng chửa căng tròn của tôi, Hùng nói như lời ru ngọt ngào bên tai tôi…
– Loan này, có em và các con anh thấy mình hạnh phúc và đã khỏa lấp những u sầu trong anh. Cảm ơn vợ đã sinh con cho anh…
– Thế trước đây khi chưa có em trong cuộc đời thì chồng chưa yêu ai, chưa có người con gái nào ư?
– Chưa! Chưa một lần yêu. Chỉ từ khi 3 mẹ con em chuyển về căn nhà đối diện thì không hiểu sao anh thấy như gần gũi từ lâu. Lạ lắm! Trong đầu anh luôn có tiếng nói mách bảo rằng: “Đây là những người thân thuộc”. Anh thích nhưng không dám, bởi… em thì nhiều tuổi còn hai đứa nhỏ thì ít. Chỉ dám… nhìn trộm, ước thầm… Cho tới ngày hôm đó, anh mới ngộ ra rằng tiếng nói tâm linh đó là Em – Loan là vợ anh…
Tôi ôm choàng lấy Hùng rồi úp mặt vào bộ ngực cường tráng, trẻ trung và quen thuộc của chồng mà khóc nức nở, thành tiếng. Hùng xoa lưng tôi như an ủi.
Tôi vùng dậy, lấy tờ giấy bản sao Chứng sinh mà tôi đem từ HN vào, đưa cho Hùng. Hùng cầm lấy xem rồi chạy sang phòng sách. Một lúc quay lại, cầm trên tay 2 bản. Một bản có dấu đỏ của BV, bản kia là tờ mà tôi vừa đưa.
– Anh cũng đã định nói với vợ từ lâu nhưng anh… sợ bị em bỏ vì chê không cha, không mẹ. Bố mẹ nuôi của anh giấu kín, mãi tới khi ông sắp mất mới đưa ra và dặn hãy tìm mẹ. Ông bà nuôi anh từ bé, cho anh tất cả. Anh mang ơn công dưỡng dục của họ.
– Thế… có ý định đi tìm mẹ đẻ không?
– Biết là rất khó vì mọi thứ đều mơ hồ. Nhưng anh sẽ cố. Có em rồi, có con rồi phải tìm về gốc rễ chứ em.
Nước mắt tôi trào ra…
Vừa lúc thằng Trung trở mình, ú ớ gọi mẹ. Tôi nựng con trong thổn thức:
– Mẹ đây, mẹ đây! Nguyễn Ngọc Trung của mẹ…
Tôi thốt ra được câu đó như một lời tôi nói với người đàn ông trẻ đang ngồi cạnh tôi, đang ngả vào đầu tôi hít hít mái tóc tôi…
Tôi lấy hết can đảm để nói nhanh và rõ với Hùng…
– Hùng ơi! Loan cũng có chuyện muốn nói với Hùng. Nhưng Loan… sợ lắm.
– Đừng sợ! Có chồng bên cạnh rồi. Dù thế nào anh cũng bảo vệ em, không để vợ con anh phải lo sợ bất cứ điều gì. Vợ nói đi! Em sợ cái gì?
Tôi ôm chặt Hùng và hôn lấy hôn để như sợ Hùng đi mất. Hùng lại đè tôi ra, lột trần truồng cả hai. Chắc chàng đang ham muốn lắm rồi đây. Tôi nằm chổng mông và bảo:
– Chồng ơi! Địŧ kiểu này nhé. Kiểu kia bụng vợ to rồi, khó chịu lắm!
Thế là chàng nàng lại hành động như bản năng đực cái. Tôi gạt phăng ý nghĩ người đang địŧ tôi chính là con ruột của mình. Tôi rú lên:
– Hùng ơi! Vợ yêu chồng… Trung ơi! Địŧ nhẹ thôi… Mẹ thích quá! Con là chồng của mẹ rồi…
Chàng xuất tinh ào ào vào Ɩồŋ đang múp lên vì có chửa của mẹ, của vợ…
– Sao vợ lại gọi chồng là Trung?
Sau khi lau sạch bướm và chim cho Hùng. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hùng:
– Hùng ơi! Loan đúng là người mẹ trong giấy chứng sinh này đấy và Hùng chính là con trai của Loan với tên như trong giấy chứng sinh. 30 năm sau gặp được con thì lại thành chồng, thành cha của những đứa con tiếp theo. Hùng ơi! Chồng ơi! Vợ biết làm gì bây giờ?
Hùng ôm choàng lấy tôi…
– Loan! Em sinh ra anh thì lúc đó em là mẹ, anh là con. Còn giờ đây em là vợ yêu của anh, mẹ đẻ ra các con anh. Giờ bên anh có cả mẹ, cả vợ và con rồi. Cảm ơn ông giời, cảm ơn mẹ, cảm ơn vợ.
– Em cũng cảm ơn chồng yêu.
Thế là hai mẹ con tôi không mất thời gian tìm kiếm và vợ chồng tôi lấy cái tình mẹ con làm gốc để nuôi tình vợ chồng là thân của cái cây đời gia đình tôi.
Tôi sinh cho chồng, cho con trai ruột của mình 2 đứa con.
Nay nhu cầu và khả năng sinh lý của tôi cũng cỗi theo tuổi tác mất rồi.
Ngắm chồng đang còn cường tráng thế này nên tôi nảy sinh ý định muốn anh làm con rể của vợ, làm chồng của đứa em gái cùng mẹ của mình. Cả con Thuý và con Thảo ngày càng xinh đẹp và rất yêu quý “chú Hùng”.
Tôi mong chồng tôi ưng ý và hai đứa con gái của tôi chấp thuận chung chồng với mẹ.
Chỉ khi đó mọi ưu tư, trăn trở… của tôi mới giải tỏa được.
— Hết —
Để lại một bình luận