Tôi tên là Đỗ, và biệt danh của tôi là duy nhất. Năm nay tôi vừa bước qua tuổi 40, và vẫn còn một khoảng cách so với tuổi 50. Dù sao đi nữa thì tôi cũng trải qua hơn nữa đời người.
Ông tôi là người gốc Thượng Hải, nhưng ba tôi thì không chắc, vì bà tôi không chắc là người gốc Thượng Hải. Nhưng ba tôi nói rằng trước đây ở Thượng Hải có một người tên Đỗ, nhưng ông này không tốt lành gì. Mặt trăng dù mới vào ban đêm thì không có gì lạ khi bạn không thể nhìn thấy ánh sáng, bạn phải đi vào thế giới ngầm. Ba tôi hy vọng rằng tôi cũng giàu có như ông Đỗ, nhưng tôi không muốn trở thành một bộ ba như ông ấy. Vì vậy tôi đổi tên thành tiếng Nhật, hy vọng mình có thể trở thành một quan chức.
Thật không may, ba tôi kết hôn quá trễ, tôi không thể bắt kịp những người sinh ra trong triều đại nhà Thanh. Mặc dù nỗ lực làm việc chăm chỉ nhưng tôi không tìm được một công việc của quan chức. Bây giờ nghĩ về nó, tôi cảm thấy mình thật là vô dụng. Tôi thực sự ghen tị với ông ấy. Điều duy nhất có thể an ủi phần nào cho bản thân là mặc dù không làm quan được, cuối cùng tôi đã trở thành một giám đốc.
Hiện nay tôi là trưởng phòng mua hàng của một tập đoàn thương mại quốc tế. Làm công việc này thì việc giải trí chắc chắn là không thể tránh khỏi. Thêm vào đó, tôi tự nhận mình không phải là một người đàn ông tốt. Trái lại, vấn đề lớn nhất của tôi là bản tính dâm đãng. Thật hợp lý khi nói rằng tôi rất hứng thú đến chuyện tình dục.
Tuy nhiên, ngược lại tôi luôn không thể quá nhiệt tình vào tình dục. Mỗi lần đến các hộp đêm, tôi luôn đi một mình và không bao giờ dẫn theo một cô gái trẻ. Vì vậy tôi có biệt danh “Độc thân để đi một mình”.
Cho đến nữa năm trước, vào một ngày nọ tôi đã tiếp đón nhóm khách hàng đến từ Nam Mỹ, và đưa họ đến thăm một số nhà máy trong ngày. Sau bữa tối, họ được mời đi chơi trong hộp đêm. Tôi không biết mình uống quá nhiều hay thời tiết thực sự quá nóng, sau đó tôi đưa họ về khách sạn nơi tôi ở. Tôi không muốn về nhà ngay lập tức, vì vậy tôi đã ở gần khách sạn và đi dạo không mục đích.
Lúc này đã nữa đêm, những người đi bộ trên đường tương tự như người đi lúc ban ngày. Sự khác biệt duy nhất là những quý cô cổ trắng vào ban ngày đã biến thành những cô ả đĩ thõa khêu gợi. Tôi đã đi lang thang khắp các con đường, và có vài người phụ nữ tìm đủ cách để chào mời tôi. Tôi thực sự cảm thấy hơi mệt nên tôi chuyển sang đi vô một con hẻm để khỏi bị quấy rầy.
Ngay khi lần đầu tiên bước vào một con hẻm, tôi thấy một bóng hình lóe ra trong bóng tối. Tôi nghĩ rằng mình sắp gặp phải bọn cướp, và bất thình lình tự nhiên tôi lùi lại hai bước. Nhưng ngay sau đó tôi phát hiện ra rằng đó không phải là một tên cướp, mà là một con đĩ đang tìm khách. Cô ta lên tiếng mời chào tôi:
“Này anh ơi, anh có muốn tìm một đối tác không? Giá rẻ thôi mà, anh có thể ngủ qua đêm với em luôn.”
Nghe giọng nói, tôi đoán tuổi của cô ta không còn trẻ nữa. Tôi thốt lên trong lòng “Cái đệt, con gà này, chỉ là một con gà già”. Nhưng trong chốc lát, tôi lại tò mò và muốn xem thử cô ta bao nhiêu tuổi, sao chưa chịu nghỉ hưu. Cả hai chúng tôi đều bước tới trước, đón nhận ánh sáng của đèn đường và nhìn nhau cẩn thận.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy một người đàn bà trung niên có cơ thể gầy gò, khoảng chừng 30 hoặc 40 tuổi. Mái tóc dài của cô ta được kẹp lại bằng một chiếc kẹp tóc, rủ xuống bộ váy hoa đã phai màu từ lâu. Nhìn từ chiếc váy, tôi cũng mơ hồ thấy cơ thể cô ta khẽ run rẩy.
Tôi tập trung sự chú ý của mình vào bộ ngực cô ta và thấy rằng cặp vú của cô ta khá to, khiến cơ thể gầy gò của cô ta hoàn toàn không tương xứng. Trong một ý thích bất chợt, tôi đưa tay lên bóp vú cô ta. Nào ai biết được phản ứng của cô ta khá mạnh. Cô ta ngay lập tức lùi người lại và kêu lên “ah”, sau đó nói với tôi bằng một giọng gần như mắng mỏ:
“Anh muốn làm gì?”
Tôi rất tức giận nhưng cũng cảm thấy buồn cười. Tôi nghĩ, “Hóa ra con gà mái già này vừa mới đi biển”. Vì vậy tôi giả vờ tức giận và nói với cô ta:
“Cô em à, cô ra ngoài để bán thì tất nhiên khách hàng có quyền xem hàng trước chứ. Nếu không chạm vào cô thì làm sao biết hàng thật hay hàng giả. Có vẻ như cô em có việc rồi nên không muốn làm à.”
Đủ chắc chắn, khi nghe tôi nói như vậy là cô ta ngay lập tức bước đến hai bước về phía tôi. Cô ta nói với tôi một cách bất lực:
“Anh ơi, chạm vào mà xem, của tôi… của tôi là hàng thật hoàn toàn đó.”
Điều này chứng tỏ rằng cô ta không có gì để đối phó với kinh nghiệm của khách hàng. Lúc này khoảng cách của tôi với cô ta gần hơn rất nhiều, và tôi có thể nhìn thấy mặt cô ta. Cô ta có khuôn mặt hình trái dưa, lông mày hình lưỡi liềm, mũi nhọn và đôi môi mỏng. Trông cô ta ở độ tuổi khoảng 36 hoặc 37. Mặc dù cô ta không xinh đẹp tuyệt với, nhưng có dáng vẻ rất dịu dàng, với đôi mắt buồn bã đã mang đến cho mọi người một loại vẻ đẹp đáng thương để thay thế.
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân, nhìn khắp cơ thể cô ta một cách cẩn thận. Tim tôi chợt tự hỏi: “Người đàn bà này có vẻ ổn. Tốt hơn là cứ làm khách hàng bảo trợ cho cô ta để xem giường ngủ của cô ta hoạt động ra sao. Nếu tốt thì trả tiền xộp. Dù sao thì hầu hết mấy em gái trong hộp đêm đều không ngon để ăn. Tôi không thể lúc nào cũng đi chơi với đám khách hàng.” Nghĩ vậy, tôi lấy ra khoảng chục tờ một trăm ở trong túi và đưa chúng cho cô ta rồi nói:
“Trông em như vừa mới ra đứng đường nên tôi không lợi dụng em đâu. Qua đêm luôn, 1000 nhé. Nhưng mọi người giải thích là tôi yêu cầu rất nhiều người. Em không muốn nói với tôi rằng đây không phải là vấn đề đấy chứ. Nếu em không có vấn đề gì thì anh sẵn sàng trả tiền trước luôn. Nếu em phục vụ tốt, anh sẽ thưởng thêm cho em.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào đống tiền trong tay tôi, nhưng một hồi lâu sau vẫn không đưa tay ra nhận lấy. Tôi nghĩ rằng cô ta cho rằng quá ít, khiến tôi có hơi khó chịu. Do đó tôi lạnh lùng nói:
“Em ơi, có mấy em gái trẻ đẹp đang ngồi trên lầu son gác tía, nhiều người trong số họ còn không có giá 800 qua đêm. Vậy em ra giá bao nhiêu hả?”
Cô ta nghe tôi nói vậy lập tức trả lời:
“Không, anh không hiểu rồi. Em chỉ muốn nói chuyện với anh. Nếu anh muốn ngủ qua đêm, anh có chịu về nhà em không? Em… em thực sự không muốn ngủ qua đêm ở bên ngoài.”
Tôi ngạc nhiên và tự hỏi liệu cô ta có ý gì đây nên cố hỏi lại:
“Vậy là thế nào?”
Cô ta có thể đã quan sát thấy sự nghi ngờ của tôi nên giải thích:
“Trước tiên là gia đình em, thực sự không có mâu thuẫn nên rất thuận tiện để ngủ qua đêm. Em có một đứa con trai 16 tuổi, nhưng nó có vấn đề về trí tuệ nên em không dám để nó ở một mình trong khách sạn quá lâu. Nếu anh thấy không phiền gì thì hãy đi với em, được không anh? Em hứa với anh, em… em sẽ phục vụ anh bằng cả trái tim.”
Thấy cô ta tội nghiệp, không giống như người đang lừa tình, thêm nữa người này luôn táo bạo nên tôi hứa sẽ đi với cô ta. Nhưng để phòng xa, tôi vẫn gọi điện thoại cho bạn tôi ở đồn cảnh sát để đảm bảo an toàn.
Cô ta đợi tôi gọi xong rồi đưa tôi đi qua con hẻm, sau đó đi bộ khoảng 10 phút đến một khách sạn khá cũ nát. Tôi đi theo cô ta vào cửa, và ngay lập tức có một gã không biết là ông chủ hay nhân viên. Hắn rất thân thiện khi chào đón cô ta, đồng thời nói lớn giọng với cô ta:
“Cô nói đúng, lần tới khi cô ra ngoài thì nên tránh gặp rắc rối nhé. Tôi rất bực mình về đứa con của cô. Nó vừa chạy đến ăn cắp đồ ăn nhẹ của tụi tôi. Cô biết khoản thiệt hại này bao nhiêu không?”
Sau khi nghe hắn nói vậy, cô ta rối rít xin lỗi và nói rằng sẽ không để xảy ra như vậy trong lần sau. Nhưng hắn không chịu bỏ qua, cái miệng hôi thối của hắn không ngừng nói những lời khó nghe. Cô ta cảm thấy bất lực và đã khóc.
Nhìn thấy tất cả những điều đó, đột nhiên tôi cảm thấy người phụ nữ trung niên này có một hương vị không thể nói ra được. Tôi dường như vừa muốn bảo vệ cô ta, vừa dường như muốn chơi với cô ta và làm hỏng nó. Tâm trạng của tôi đang mâu thuẫn như vậy đó.
Nhìn mặt gã chó đẻ này, với cái miệng răng đen và luôn chửi thề khiến tôi không thể không tức giận. Tôi quyết định gây ấn tượng trong lần đầu tiên. Cố tình móc ra mấy tờ hối phiếu ngân hàng trị giá khoảng 20.000 và 30.000 nhân dân tệ, tôi lấy ra vài tờ hai trăm và ném tiền trước mặt hắn rồi nói:
“Chỉ là ăn vặt thôi mà, cầm lấy rồi mua ăn đi. Nhiêu đó đủ chưa?”
Cặp mắt thằng chó này sáng rỡ khi nhìn thấy tiền tôi quăng cho. Nhận thấy sự hào phóng của tôi, ngay lập tức hắn thay đổi thái độ và miệng hắn nở một nụ cười. Hắn cảm ơn tôi, nhưng tôi quá lười không muốn nói chuyện với những người như vậy. Giờ tôi chỉ muốn vô phòng ngủ với người đàn bà này càng nhanh càng tốt, để tôi có thể nhìn thấy cặp vú to lớn của cô ta. Có bao nhiêu là hàng thật ở đó?
Cô ta tỏ vẻ rất biết ơn tôi vì đã giải quyết vấn đề của cô ta. Sau đó cô ta dẫn tôi đến tận căn phòng nơi cô ta sống ở tầng hai. Cô ta nói rằng tôi là một người tốt và hỏi tên tôi. Tôi nói tên mình là Đỗ, nhưng tôi không phải là người tốt. Nhưng cô ta không tin và cho rằng mình nói đúng. Biết tôi tên Đỗ, cô ta đổi tên tôi là Đỗ lão gia. Tôi cười và hỏi cô ta:
“Bộ tôi già lắm sao?”
Nghe vậy cô ta lập tức thay đổi và gọi tôi là Đỗ đại gia. Lúc đầu tôi định yêu cầu cô ta đừng gọi tôi như vậy, nhưng rốt cuộc tôi đã suy nghĩ lại. Tôi cũng hỏi tên cô ta là gì. Cô ta nói rằng mình tên là Phùng Ngọc Lan.
Nói xong cô ta đi tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra và cúi xuống mở cửa. Tôi đứng phía sau cô ta và thấy đít cô ta hơi nhô lên. Tôi nổi hứng lên bèn đưa tay ra bóp đít cô ta. Cô ta nhẹ nhàng hét lên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại và tiếp tục mở cửa. Sau đó cô ta mỉm cười với tôi và nói:
“Xin mời vào, đừng có ngạc nhiên về nơi này nha.”
Căn phòng cô ta ở khá thô sơ. Ngoại trừ một chiếc giường đôi rất cũ, chỉ có hai chiếc ghế sofa mục nát khó có thể ngồi. Chưa kể một chiếc tivi, thậm chí trong phòng còn không có một cái bàn trang điểm. Tuy nhiên, vẫn có một phòng tắm ở trong phòng, do đó không cần phải ra ngoài để sử dụng nhà vệ sinh công cộng.
Tôi đi vô phòng tắm và thấy có một nhà vệ sinh kiểu ngồi xổm và một bồn tắm màu trắng. Nhưng chúng hoàn toàn là kiểu kiến trúc châu Âu đầu thế kỷ 20, và tôi đoán rất ít người trên thế giới sẽ thích nó. Nhưng không có gì là tuyệt đối trên thế gian cả. Lúc này, có một người xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi thấy một thiếu niên cao ráo, ăn mặc chỉnh chu với một bộ đồ thể thao đã phai màu. Dường như nó có vẻ khá thoải mái khi nằm trong bồn tắm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những tàn dư cũ trong bồn, nó cứ nằm mở miệng ra và ngủ ngon lành.
Tôi nhìn sang Phùng Ngọc Lan, chỉ tay vào người nằm trong bồn tắm và hỏi:
“Con trai em à? Trông nó cao thế.”
Cô ta gật đầu và đáp:
“Nó bị sốt khi còn nhỏ. Nó đã bị bỏng não nên giờ nó như một đứa trẻ 7 hoặc 8 tuổi.”
Sau đó cô ta nói với tôi bằng một giọng gần như yêu cầu:
“Nó thường ngủ rất ngon khi đi ngủ. Sẽ sớm thôi. Bây giờ đã khuya rồi, nếu anh thấy ổn thì hãy để cho nó ngủ trong phòng tắm nhé. Em hứa nó sẽ không làm phiền mình đâu.”
Để lại một bình luận