Mở đầu: Tư liệu được ghi lại từ nguồn dân trí, và thêm vài phần viễn tưởng. Có đôi chút hôn nhau.
Vùng đất phía Tây tỉnh Thanh Hóa từ lâu đã xuất hiện nhiều hang quan tài như hang Phi, hang Lũng Mu, hang Cáng… Dù nằm trên những đỉnh núi cao đầy hiểm trở nhưng trong hang chứa hàng trăm bộ quan tài gỗ cùng nhiều mảnh xương, gốm sứ và đồng tiền cổ.
Tại hang Lũng Mu, ngay từ cửa đã xuất hiện các cỗ quan tài gỗ nằm la liệt, với nhiều hướng khác nhau, nhưng chỉ có vỏ, không chứa di cốt bên trong. Quan tài được đục rỗng từ những thân cây gỗ cứng như lim, lát, sến. Với diện tích hang rộng từ 70 – 100 m, chứa khá nhiều quan tài gỗ, nhưng đa số đã bị mục nát hư hại, nằm ngang dọc, nhiều cỗ bị mối, mọt gặm nát vun thành từng đống.
Hang Lũng Mu còn có thêm hai tầng nằm sâu bên trong, các tầng này có diện tích chỉ khoảng 40m chứa nhiều cỗ quan tài bằng gỗ còn khá chắc chắn, nhiều cỗ quan tài còn có cả nắp đậy, nhưng không phát hiện thấy hài cốt hay những vật dụng chôn theo người chết.
Cũng như hang Lũng Mu, trước cửa hang Phi có khá nhiều cỗ quan tài gỗ đã mục nát, phải rất vất vả mới leo lên được cửa hang. Bên trong hang Phi có khá nhiều quan tài gỗ, nhưng không nhiều bằng hang Lũng Mu.
Đối với hang quan tài thuộc địa phận thôn Khung, xã Thiết Kế, huyện Bá Thước (Thanh Hóa) không có gì đặc biệt lắm về hình thức, hang rộng và sâu đều khoảng 10m. Các cỗ quan tài bên trong đều không còn nguyên vẹn, cái nhỏ nhất dài khoảng 2,5m, rộng khoảng 0,5m, cái to nhất dài khoảng 3,5m và rộng khoảng 0,7m. Trong hang có nhiều mẫu xương rất lạ. Ngoài xương đầu và xương một vài bộ phận khác của trâu ra, người ta phát hiện ra một bộ xương trông giống hệt với xương hàm của người.
Điều kỳ lạ của những hang quan tài này là tại sao đường lên hang khó đi như vậy, người trèo lên đó cũng khó vậy mà người ta có thể di chuyển được các cỗ quan tài lên đỉnh núi. Có ý kiến cho rằng rất có thể người xưa đã leo lên đỉnh núi, dùng dây rừng buộc chặt vào quan tài rồi thả dây từ đỉnh núi xuống cửa hang. Ở đó đã có một người đứng trực sẵn, chỉ việc dùng tay kéo quan tài vào trong hang. Tuy nhiên cách lý giải trên không được hợp lý và cho tới nay, các nhà nghiên cứu vẫn chưa xác định được ai là chủ nhân của những chiếc quan tài này và làm cách nào có thể đưa người chết lên đây để mai táng.
Phần 1: Hang Lũng Mu
Tôi tên Trần Khắc Linh, sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Quốc gia. Hôm nay cả trường tổ chức chuyến đi Thanh Hóa. Ngồi trên xe, tôi cảm thấy không khí ngột ngạt, khó chịu nên mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành của vùng quê.
Lúc này, con Hoa thấy tôi ngồi nhìn ra cửa sổ xe buýt mà không chú ý đến mọi thứ xung quanh nên tò mò hỏi.
– Linh… Linh… Từ sáng tới giờ tôi thấy bạn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe?
Tôi kéo rèm cửa sổ xuống và hôn vào miệng cô ấy:
– Không sao đâu, vì tôi không thích ồn ào.
Hoa cười:
– Có thật không? Tôi nghĩ bạn đang nhìn một anh chàng đẹp trai ở bên ngoài.
– Được rồi mẹ.
Mãi đến tận chiều tối, xe mới dừng lại trước cổng một khách sạn khá cũ. Lúc này, cả nhóm bắt đầu thu dọn đồ đạc và xuống xe để nhận phòng khách sạn và nghỉ ngơi cho chặng đường dài. Bên trong sảnh khách sạn được bố trí theo kiểu Thất tinh Bắc Đẩu.
– Linh… Linh sao tôi thấy khách sạn này lạ thế?
Tôi liếc nhìn quanh sảnh khách sạn một lúc rồi lên tiếng:
– Đây là cách bố trí của Thất Tinh Bắc Đẩu.
– Thất tinh Bắc Đẩu là gì vậy Linh?
Nghe Hoa hỏi như vậy, tôi giải thích ngay:
– Là vận khí trong phong thủy có tác dụng đuổi sát khí, mang lại may mắn, hay nói cách khác là nhiều người đã sử dụng bản đồ thần để cầu tài lộc, thăng tiến và nếu biết nắm bắt cơ hội, may mắn sẽ liên tục tới…
Thất tinh còn giúp cân bằng năng lượng, trừ tà, tăng cường trí nhớ, mở mang trí óc, tăng cường khả năng miễn dịch và chống lại các năng lượng khác. Vì vậy, chúng ta phải biết sử dụng đúng cách để phát huy hết công dụng.
Thất Tinh Trận Đồ “là một phương pháp phong thủy. Nó được đặt trên bàn làm việc để trấn trạch, trị tà, thu hút sinh khí cho chủ nhân. Đặt ở bàn khách, bàn trà giúp gia chủ quan hệ rộng rãi, được nhiều người giúp đỡ về danh lợi, tránh được kẻ tiểu nhân”.
– Ah thì ra là vậy.
Đúng lúc này, người trưởng đoàn mới lên tiếng:
– Hôm nay nhóm mình sẽ nghĩ lại ở khách sạn này, rồi sáng mai sẽ bắt đầu tham quan Thanh Hóa.
Sau đó tôi phát chìa khóa phòng cho mọi người, nhận chìa khóa, tôi và Hòa về phòng nghỉ ngơi.
Vừa bước vào phòng, tôi mệt quá ném túi xách lên ghế, tựa lưng vào giường nghỉ một lúc rồi cả hai cùng đi tắm…
Chúng tôi vừa tắm vừa hôn nhau.
Tắm xong, chúng tôi cũng chưa vội thay quần áo mà nằm trên giường tiếp tục hôn lên môi nhau thì bỗng điện thoại reo:
– Xin chào, là Trần Khắc Linh phải không?
– Vâng, tôi là Linh, có chuyện gì à?
Nữ tiếp tân trả lời…
– Có một cô gái muốn gặp cô ở sảnh khách sạn.
– Được, tôi xuống ngay.
Tôi cúp điện rồi nhìn Hoa nói:
– Cậu đi ngủ trước đi, tôi có việc phải làm.
Sau đó, tôi thay đồ và đi xuống sảnh khách sạn. Hoa trần truồng nằm trên giường và băn khoăn:
– Giờ này cậu ấy còn đi đâu nhỉ?
Lúc này, ở dưới sảnh khách sạn, Lý Linh Xuân mặc chiếc váy ngắn màu đỏ để lộ bướm, đang ngồi trên ghế salon hút thuốc chờ tôi đến.
Trong lúc chờ đợi Lý Linh Xuân hỏi:
– Xin lỗi, tôi và Trần Khắc Linh hôn nhau được không?
Nữ lễ tân trả lời:
– Điều này không được, ở đây không được phép hôn nhau, cậu và Trần Khắc Linh có quen nhau không?
– Ok, cảm ơn bạn, vâng chúng tôi biết nhau hi… hi… hi.
– Ồ… Tôi xin lỗi. Tôi nhiều chuyện quá.
Lúc này tôi vừa tới sảnh khách sạn thì nữ lễ tân bước tới dẫn tôi đến nơi Lý Linh Xuân đang đợi.
Ngay khi nhìn thấy tôi, Lý Linh Xuân lên tiếng:
– Chào… đã lâu rồi chúng ta mới gặp nhau. Tôi nghe nói bạn ở đây nên tôi mạo hiểm đến đây để gặp bạn.
Tôi nhìn Lý Linh Xuân một lúc rồi nói:
– Được rồi, Lý Linh Xuân, cô muốn nói chuyện gì với tôi?
Lý Linh Xuân chỉ vào một góc sân khách sạn, cười nói:
– Ngoài kia có thể nói chuyện với nhau nhưng ở đây không tiện.
Tôi nhìn theo hướng Lý Linh Xuân chỉ về hướng đó rồi nói:
– Được rồi chúng ta tới đó nói chuyện.
Sau đó, tôi cùng Lý Linh Xuân ra đó nói chuyện:
– Cô có thể nói được rồi đó.
– Được rồi, được rồi, nhưng có một điều kiện, bạn có đồng ý không?
– Có gì thì tôi sẽ đáp ứng.
– Ngày mai chúng ta khởi hành đến hang thung lũng mu được không?
Nghe vậy, tôi lập tức suy nghĩ. Thấy tôi không trả lời, Lý Linh Xuân đứng dậy định rời đi nhưng tôi ngăn lại và nói:
– Được, tôi chấp nhận lời đề nghị của cô.
Lý Linh Xuân mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu kể câu chuyện năm đó. Vào Năm 1990, xe buýt chở đoàn khảo sát tới hang Mu, trong đó có ông nội tôi.
Lúc này, ông nội tôi đã cầm chiếc tẩu trên tay và nói:
– Hôm nay nhóm mình sẽ đi thung lũng mu để khám phá và tìm hiểu lịch sử của nơi đây. Đồng thời, chúng ta phải biết giữ gìn những di tích lịch sử để chúng không bị phai mờ theo năm tháng.
Một nam thực tập sinh lên tiếng:
– Thưa thưa Giáo sư, vậy ngoài việc nghiên cứu và bảo tồn di tích chúng ta còn làm gì nữa?
Ông nội tôi cười phá lên ha… ha…
– Câu hỏi hay đấy.
Một nữ tiến sĩ lên tiếng:
– Này Trần Lập, sao cậu lại hỏi lạ thế? Giáo sư Trần Khắc Chung và tôi là những người chuyên nghiên cứu khảo cổ học. Ngoài nghiên cứu, chúng ta còn phải bảo vệ các hiện vật văn hóa.
Đó là bạn của ông nội tôi, cháu gái của cố giáo sư Lý Thiên Vân. Một người gốc Việt tên là Lý Linh Lan, mẹ của Lý Linh Xuân.
– Được rồi, Linh Lan.
Kể đến đây, Lý Linh Xuân dừng lại, buồn bã thở dài. Tôi thấy vậy liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên dừng lại?
Lý Linh Xuân thở dài nói…
– Tôi chỉ biết đến đây thôi, không biết sau đó họ sẽ ra sao. Bạn nghĩ sao về điều này…
– Điều này khá mơ hồ và khó hiểu. Chuyện đã xảy ra hơn 32 năm rồi, còn gì nữa?
– Bạn không muốn biết về sự mất tích của ông nội sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Linh Xuân và nói.
– Tôi cũng muốn, nhưng giờ kẹt nhóm rồi, đi làm sao được?
Lý Linh Xuân đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó một lúc rồi quay sang tôi cười nói:
– Được, ngày mai chúng ta đi thung lũng Mu.
– Cô gọi cho trưởng nhóm của tôi?
– Đúng rồi đúng rồi, tôi vừa gọi điện hỏi anh ấy mượn bạn vài ngày thôi hi… hi…
Thấy trời đã không còn sớm nữa, tôi mỉm cười xin phép về phòng nghỉ ngơi. Đột nhiên Lý Linh Xuân nắm lấy tay tôi, kéo tôi xuống và nói:
– Chúng ta đã lâu không gặp nhau. Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đồng ý ở lại nói chuyện thêm một lát.
Chúng tôi ngồi nói chuyện say sưa rồi hôn lên môi nhau. Lúc này ở phía bên kia, nữ tiếp tân đang nhìn về phía chúng tôi và cười nham hiểm.
Cô ta lấy điện thoại ra ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy và cập nhật lên Youtube. Hành động này của cô ta đã gây ra sự cố nguy hiểm mà không hề nhận ra rằng mình đã đưa tay vào tổ kiến lửa.
Đã cập nhật thành công trên Youtube kèm theo nội dung:
– Đây là tin vui. Trần Khắc Linh và nữ điều tra Lý Linh Xuân hôn nhau say đắm. Mong mọi người cho tôi một like và chia sẻ để tôi có thêm động lực tiếp tục ra video mới.
Điều này khiến cô ta cảm thấy thích thú và quay lại quầy lễ tân để tiếp tục làm việc. Trong thâm tâm, cô ta cũng mong muốn được mọi người like và share.
Lúc này trên ghế đá, tôi và Lý Linh Xuân còn đang hôn miệng nhau say đắm thì điện thoại của cô ấy báo có video chia sẻ vừa được cập nhật lên Youtube.
Sau đó mở nó lên xem và cười lớn:
– Được rồi, cô ấy phải chịu trách nhiệm về việc này.
– Cái gì… clip này được cô ấy cập nhật à?
Lý Linh Xuân nói:
– Đúng rồi, cô ấy quay clip tôi và bạn tôi đang hôn miệng với nhau rồi đăng lên mạng.
– Làm sao cô biết là cô ấy làm việc đó?
– Sao lại không biết? Tài khoản này có viết tên cô ấy trên đó.
Chúng tôi trò chuyện khá lâu, sau đó tôi đứng dậy xin phép về phòng nghỉ ngơi và ngày mai sẽ làm gì. Lúc này Lý Linh Xuân liền mở điện thoại gọi cho ai đó:
– Này các anh có thể xóa cái clip vừa mới đăng lên không?
– Ok được chứ, thưa cô Lý, có cần khóa luôn tài khoản của người đăng clip đó không?
– Được rồi, khóa nó mãi mãi.
Nói xong, Lý Linh Xuân cúp điện thoại, cười khúc khích:
– Cô tưởng qua mặt được tôi sao, cô còn non lắm.
… Tại đại sảnh khách sạn…
Vừa bước vào trong, tôi cúi chào nữ lễ tân rồi nhanh chóng trở về phòng. Vừa đi được một đoạn, tôi đã nghe thấy tiếng hét của nữ lễ tân đầy tức giận.
– Mẹ kiếp, tài khoản youtube của mình đã bị khóa.
Sau đó Lý Linh Xuân bước vào, đứng trước mặt nữ lễ tân cười khẩy nói:
– Vậy là cô đã biết mùi tài khoản bị khóa rồi phải không?
Nữ tiếp tân hét lên giận dữ…
– Cô đã làm việc này, có tin tôi…
– Sợ gì cô chứ? Cô sẽ bị buộc tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác và sẽ bị buộc tội trước tòa khi bạn cập nhật thông tin riêng tư của nhân viên điều tra.
Lý Linh Xuân vừa đe dọa, vừa an ủi cô ta, khiến cô ta run rẩy và cầu xin, chỉ vì muốn nổi tiếng. Lý Linh Xuân thấy cô ta đáng thương nên ra điều kiện: Nếu cô ta đồng ý thì bỏ qua, không đồng ý thì đừng trách tại sao không nói trước.
Giọng nữ lễ tân run rẩy:
– Được, chỉ cần cho tôi biết điều kiện, tôi sẽ không từ chối.
– Được rồi, ngày mai tôi và cô sẽ đến hang lũng Mu cùng với Trần Khắc Linh.
Nữ tiếp tân gật đầu đồng ý rồi nói:
– Được, tôi đồng ý, miễn là cô phớt lờ tôi.
Lý Linh Xuân chậm rãi tiến lại gần, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng thơm ngát mật ngọt của nữ lễ tân. Thực sự thì nữ lễ tân rất thơm, mùi thơm nhẹ nhàng, cực kỳ hấp dẫn của thảo mộc thơm… Một mùi hương lạ lùng không thể diễn tả được. Mùi thơm không thể tìm thấy ở những cô gái bình thường.
Môi chạm nhau, Lý Linh Xuân có ý định tiến xa hơn một chút, để lưỡi mình tiến sâu hơn. Nhưng không, nữ lễ tân đáp trả lại. Hai tay ôm cổ Lý Linh Xuân. Chiếc lưỡi quấn quanh môi Lý Linh Xuân.
… Lúc này trong phòng khách sạn…
Hoa hỏi tôi đã đi đâu và bây giờ mới về. Tôi vừa cởi trần truồng vừa kể lại câu chuyện tôi và Lý Linh Xuân bàn luận về sự mất tích bí ẩn của đoàn khảo cổ Nam Xưa, trong đó có ông nội tôi.
– Bạn nói thật chứ linh?
Tôi mỉm cười và vuốt ve khuôn mặt của nó nói…
– Thật mà mình nói thật.
Hoa mỉm cười hi… hi… rồi ngồi xuống, định hôn miệng với tôi thì có người gõ cửa nên cô ấy đứng dậy mở cửa xem là ai. Cửa vừa mở, bên ngoài không có ai, ngoại trừ một lá thư nằm trên sàn.
Hoa lập tức cúi xuống nhận thư, trở về phòng, sau đó ném thư lên bàn trang điểm, leo lên giường, nhắm mắt ngủ, không để ý đến lá thư nữa.
Tôi tò mò hỏi:
– Này… vừa rồi ai gõ cửa thế?
Hoa quay sang tôi nói:
– Tôi không biết, lúc mở cửa ra thì không thấy ai cả, chỉ có một lá thư nằm trên sàn.
Nghe Hoa nói vậy, tôi bước tới bàn trang điểm mở bức thư ra xem viết gì, bên trong bức thư là những bức ảnh của đoàn khảo cổ, có một bức ảnh chụp cảnh rất lạ đó là ông nội tôi và Lý Linh Lan ngồi hôn miệng với nhau ở cửa hang, lạ thay, phía sau lưng hai người họ có một bóng người nào đó mở miệng cười một cách quái dị.
– Linh, nhìn hình ảnh ông nội bạn và người phụ nữ đó ngồi cạnh nhau và hôn miệng với nhau. Phía sau họ có một bóng người đang mỉm cười kỳ quái.
Tôi cầm lấy bức ảnh trong tay nhìn, quả nhiên, đằng sau lưng ông nội và Lý Linh Lan có một bóng người với nụ cười cực kỳ quái dị. Đồng thời, phía sau bức hình có một dòng chữ nhỏ, thắc mắc không biết nhóm nhà khảo cổ học này đã xảy ra chuyện gì, ngày mai nhất định phải đến hang lũng Mu.
Lúc này, Hoa nói:
– Tiếp theo bạn nghĩ sao về điều này?
– Ngày mai tôi và Lý Linh Xuân sẽ đến Hang Lũng Mu.
Nghe tôi nói xong, Hoa lại lên tiếng:
– Ngày mai tôi có thể đi cùng bạn được không? Tôi cũng muốn biết những hang Mu trông như thế nào.
– Được rồi giờ cũng đã trễ rồi ngủ đi mai tính.
Sau đó tôi và Hoa hôn vào miệng nhau rồi đi ngủ.
… Sáng hôm sau…
Tôi và Hoa thu dọn đồ đạc vào vali rời khỏi phòng đi đến sảnh khách sạn, vừa đến sảnh đã thấy nữ lễ tân và Lý Linh Xuân đang đợi ngoài cửa khách sạn. Bên cạnh còn có một chiếc Camry màu trắng.
– Cô ấy cũng đến à?
Lý Linh Xuân mỉm cười nói…
– Cô ấy sẽ là hướng dẫn viên du lịch của chúng ta? Ủa ai đây?
Tôi quay sang Hoa và giới thiệu với cô ấy…
– Đây là Hoa bạn của tôi, cũng theo chúng ta đến hang Mu hôm nay.
Hoa mỉm cười lên tiếng:
– Chào, rất vui được gặp bạn.
– Ồ, chúng tôi cũng rất hân hạnh được gặp bạn. Bạn là người yêu của Linh phải không?
– Chúng tôi chỉ là bạn bè nhưng bạn hỏi chuyện này chi vậy?
Lý Linh Xuân gãi gãi đầu nói:
– Không có gì đâu, chúng ta đi thôi nếu không sẽ muộn.
Sau đó, chiếc Camry bắt đầu lăn bánh lúc này không khí trong xe rất sôi động, Hoa cười nói vô tư, lấn át cả tiếng nói của Lý Linh Xuân và nữ lễ tân.
Tôi không còn cách nào khác là hôn lên miệng Hoa. Trên xe, tôi và cô ấy hôn nhau khiến nữ lễ tân đỏ mặt nhìn qua kính chắn gió.
Lý Linh Xuân nhìn thấy điều này, lập tức trêu chọc nữ tiếp tân:
– Ôi trời ơi… Có chuyện gì đáng xấu hổ… Hôm qua chúng ta đã hôn nhau.
Nữ tiếp tân nghe thấy Linh Xuân trêu chọc, tức giận nói:
– Tôi sẽ không hôn miệng với cô nữa.
– Bất kể hôn hay không hôn cũng phải ra tòa vì đã đăng video tôi và Trần Khắc Linh hôn nhau nên cô phải lựa chọn ra tòa hay hôn môi.
– Nhưng tài khoản của tôi bị khóa, sao lại có bằng chứng cho thấy tôi đăng clip cô hôn cô ấy?
Lý Linh Hiên cười đắc ý nói:
– Clip tôi đã lưu trong bộ nhớ điện thoại, bạn có muốn xem không?
Nữ lễ tân hoảng sợ nói:
– Cô… cô… Cô đã hứa với tôi.
– Tôi đúng là có hứa, nhưng cô phải đáp ứng một điều kiện: Tôi và cô phải hôn miệng nhau suốt đời, sau đó tôi sẽ xóa clips đó, được không, Barbie.
– Được rồi được rồi, tôi đồng ý hôn miệng với cô.
Sau đó Lý Linh Xuân cười lớn, cô ta rất tức giận khi nhận ra mình đang bị Lý Linh Xuân trêu chọc.
Lý Linh Xuân nhìn thấy điều này, ngừng trêu chọc và nói:
– Tôi và cô sẽ hôn miệng nhau suốt đời. Tôi nói sự thật, tôi không nói dối cô.
Mãi đến trưa, chúng tôi mới đến được hang Mu, rồi đi bộ lên núi theo con đường rậm rạp hai bên đường. Thậm chí có cả xác động vật chết nằm rải rác khắp nơi. Nói thật, con đường này cực kỳ quanh co và nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể mất mạng.
Nhiều lần Hoa suýt trượt chân rơi xuống khe núi, may tôi giữ lại, nếu không nó đã đi gặp tổ tiên và suýt nữa kéo tôi xuống khe núi.
– Tôi mệt quá, nghỉ ngơi chút đi.
Tôi ngồi xuống thở dài nói:
– Cơ thể bồ tượng của bạn suýt giết chết tôi rồi đó nên từ giờ hạn chế ăn uống chút xíu đi.
Lúc này Lý Lý Linh Xuân nhắc nhở chúng tôi nhanh lên. Sau đó cả nhóm tiếp tục lên đường. Xung quanh vách đá là những hàng dây leo chen chúc nhau, đón lấy ánh nắng mùa hè rực rỡ.
Đi một đoạn đường thì Hoa lại ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển nói:
– Nghỉ ngơi một chút đi, tôi mệt quá không đi được nữa.
Thấy Hoa thấy mệt quá, không tiếp được nữa nên tôi bước đến gần Lý Linh Xuân nói:
– Giờ trưa rồi thấy mọi người cũng mệt mỏi rồi nên nghỉ ngơi một chút được không?
– Thôi được rồi Chúng ta ngồi nghỉ một chút rồi đi tiếp.
Thế là cả nhóm ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong giờ giải lao, tôi ra hiệu cho Lý Linh Xuân ra chỗ khác nói chuyện, đồng thời cho cô ấy xem ảnh.
– Tôi đã nhận được bức ảnh này từ ai đó tối qua. Có vẻ như người đó đã biết tung tích của nhóm nhà khảo cổ học mất tích ở hang Mu…
– Trong bức ảnh cuối cùng, phía sau ông nội và mẹ tôi, khi họ đang hôn nhau, một bóng đen xuất hiện, điều này chắc chắn có liên quan đến sự biến mất của đội khảo cổ nên chúng ta phải tìm thấy họ và người đó càng sớm càng tốt, sớm nhất có thể.
Lúc này nữ lễ tân bước tới, ngồi cạnh Hoa và hỏi:
… Tôi không biết hai người đó đang nói gì, nhưng họ cứ thì thầm và tự hỏi liệu họ có đang định hôn miệng nhau hay không.
– Tôi không biết gì về chuyện đó, cứ hỏi họ là họ biết ngay, sao bạn lại hỏi tôi? Hôn nhau hay không không quan trọng.
Nghe được lời Hoa nói, nữ lễ tân có chút khó chịu nói:
– Chà… tôi thách cô thử hỏi họ xem họ có nói với cô không, nếu họ nói thì tôi sẽ hôn miệng với cô ok không?
Nghe thấy chữ hôn, Hoa nở nụ cười nham hiểm đáp:
– Được, tôi sẽ thử hỏi họ, nếu họ trả lời thì cô phải thực hiện đúng những gì hứa với tôi đấy?
Vài phút sau, tôi và Lý Linh Xuân quay lại và ra hiệu cho Hoa và nữ lễ tân tiếp tục lên đường. Hoa thì thầm vào tai tôi:
– Vừa rồi bạn và Lý Linh Xuân đã nói chuyện gì vậy?
Vừa đi tôi vừa bảo Hoa rằng tôi và Lý Linh Xuân phải tìm lại ông nội và nhóm nhà khảo cổ đã mất tích 32 năm trước, đồng thời cũng tìm hiểu tình hình thung lũng hang mu.
Hoa nghe tôi nói thế thì quay sang nhìn nữ lễ tân nở nụ cười ranh mãnh, ranh ma. Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi tò mò hỏi:
– Điều gì đã xảy ra khiến cho bạn cười bí ẩn thế? Hãy nói cho tôi biết, bạn đang giấu điều gì?
Hoa thì thầm vào tay tôi khiến tôi không khỏi ngạc nhiên:
– Cô ấy đã cá cược với bạn về tôi và Lý Linh Xuân nói chuyện gì với nhau ưh… ai thua sẽ hôn vào miệng người kia.
– Đúng vậy, tôi cá với cô ta như vậy, giờ cô ta chắc chắn sẽ hôn miệng với tôi… Haha…
– Này, hai người thực sự không hiểu đâu.
Một lúc sau, trước mặt chúng tôi có một cái hang lớn, chắc chắn là hang Mu. Xung quanh và bên trong hang động đều có những thiết bị được nhóm khảo cổ để lại. Đồng thời, trên mặt đất còn có rất nhiều dấu chân đang chạy, giống như đang chạy trốn cái gì đó. Càng đi sâu thì càng có nhiều dấu chân người và cũng có một số dấu chân kỳ lạ trông rất giống dấu chân của một số loài động vật.
– Kỳ quái, ở đây có nhiều dấu chân như vậy, sao không thấy ai cả?
Hoa chợt quay sang tôi nói:
– Này, sao tôi không thấy hai người đó nữa? Họ có biến mất như những nhà khảo cổ khác không?
Nghe Hoa nói vậy, sau đó tôi đi tìm hai người bọn họ nhưng điều kỳ lạ là tôi không thấy họ nữa, cứ như họ đã biến mất khỏi thế giới này vậy. Vì vậy, chúng tôi gọi tên bọn họ nhưng không nghe thấy sự phản hồi của bọn họ. Lúc này, không khí xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Càng đi sâu vào trong động, không khí càng lạnh, xung quanh hang treo những chiếc quan tài cổ kính. Thậm chí còn có mấy chiếc quan tài mục nát, lộ ra bộ xương cực kỳ kinh khủng.
Theo quan sát của tôi, những thứ này ước tính đã hơn 1.000 năm tuổi. Đột nhiên có tiếng “cạch” từ phía trên đầu chúng tôi, sau đó một khối gỗ hình chữ nhật rơi xuống đất phát ra tiếng động rất lớn, rất may chúng tôi đều kịp thời né tránh, nếu không vật đó sẽ đè nát như đậu tương.
Để lại một bình luận