Tiếng hò réo vang dậy cả một vùng đồi núi Ngọa Long Sơn. Bên dí theo đuổi ước lượng có tới 20 người, tất cả họ đều là nữ lang vận toàn bạch y. Cả đám 20 người này đang thí trổ thuật khinh công hết tốc lực đuổi theo một cặp thanh niên nam nữ đang chạy phía trước. Hai cặp nam nữ này không ai khác lạ, họ chính là đệ tử xếp hàng chữ nhất của phái Không Động, người nam nguyên là đại sư huynh của phái Không Động tên là Dương Kỳ Phong nổi tiếng với tuyệt chiêu Cửu Dương thần chưởng, còn người nữ chính là sư muội tên Hoàng Liên Phương nổi tiếng nhờ sử dụng lão luyện tuyệt chiêu Bích Lích thần chưởng.
Kỳ Phong trổ hết thuật khinh công, tay kia nắm kéo theo Liên Ngọc bên cạnh, chàng khẽ hối Liên Phương:
– Phương muội em cố gắng ráng nhé, phi thân càng nhanh thì mình có con đường sống, nếu không chúng ta nhất định bỏ xác tại ngọn núi Ngọa Long này. Phương muội ráng lên nha em!
– Dạ Phong huynh!
Tiếng hò reo càng vang gần, vang gần và cứ như họ ngay sát phía sau lưng của cặp trai gái này. Cắm đầu, cắm cổ mà chạy, Kỳ Phong cũng không biết chàng ta đang dẫn Liên Phương chạy về nơi nào, Kỳ Phong chỉ biết là có thể thoát khỏi vòng vây bủa lưới của phái Thiết Băng Giáo là được rồi. Không biết là trời xui đất khiến thế nào, họ chạy một hồi thì tới một nơi hoang vắng, bốn bề là núi, phía trước mặt là vực thẳm sâu vời vợi. Kỳ Phong hốt hoảng thầm than:
– Không xong rồi, chúng ta không còn nơi để đi tiếp rồi. Phương muội ơi, em ráng bảo trọng, nếu cần huynh sẽ mở con đường máu, em thừa cơ hội xong ra về báo cho sư phụ hay nhé! Đây, em cầm giữ lấy cuốn bí kíp “Du Long thần chưởng” này nhé!
Kỳ Phong rút vội cuống bí kíp chàng giấu trong người chàng trao vội cho Liên Phương. Liên Phương mau mắn đút vào áo lót phía trong.
Bọn người Thiết Băng Giáo cũng vừa ập đến. Họ đứng cách xa Kỳ Phong và Liên Phương cỡ 30 bước. Người con gái mặc bộ đồ trắng toát xem dường như là thủ lãnh của cả bọn con gái này tiến tới trước quát:
– Hai đứa bây muốn chạy đi đâu? Giao lại cuốn bí kíp “Du Long thần chưởng” và lạy ta 3 cái ta sẽ cho một con đường sống, còn ắt chống lại thì hai ngươi sẽ không toàn thây trên ngọn núi này nữa! Giao quyển bí kíp ra mau!
Kỳ Phong nghe giọng nói thánh thót của cô gái nọ chàng không run mà trái lại suy nghĩ viển vông rằng nàng chắc chắn xinh đẹp, nhưng tội có cái tính tình dữ quá. Kỳ này phải chọc cho con nhỏ này tức lên mới được.
– Ta có nghe lầm chăng? Con quỷ cái nha đầu ngươi là cái thá gì trong Thiết Băng Giáo mà dám ăn nói hống hách với bổn công tử như vậy? Đúng là con nít hôi sữa!
Cô gái thủ lãnh bọn Thiết Băng Giáo tức nổi sung, chưa có ai ngang tàng, dám lớn tiếng hống hách và coi nàng chả ra gì cả. Nàng gằn từng tiếng:
– Ta chính là Thiết Băng Công Chúa tên Hoa Lệ Lệ, mẹ ta chính là Thiết Băng Cung Chủ. Ngươi tên gì khai rõ mau, ta không muốn giết chết một tên vô danh tiểu tốt.
– Được, con nha đầu ngươi muốn biết thì ta sẽ cho biết, hãy lắng tai mà nghe cho rõ đây ta chính là đại đệ tử của phái Không Động tên gọi Dương Kỳ Phong, nhà ngươi hãy dẫn hết đám thuộc hạ về mau thì may ra ta tha cho một con đường sống.
Kỳ Phong quả nhiên ngang bướng, rõ ràng chàng và Liên Phương đang nằm trong thế cá nằm trên thớt mà lại làm như là bọn chàng đang nắm ưu thế! Thiết Băng Công Chúa nghe xong nổi giận đùng đùng, nàng bảo hai tên trong số 20 lên bắt bọn Kỳ Phong lại cho bằng được, hai con nhỏ vâng vâng tiến lên phía trước và quát:
– Hai tên kia còn không mau chịu trói, đừng để bọn ta mất công ra tay.
– Với sức của hai ngươi à, cùng nhau tiến lên đi!
Hai tay cao thủ của Thiết Băng Giáo cùng xông lên, không nói không rằng cả hai đứa cùng xuất một chiêu chí tử “Thiết Băng Càn Khôn” nhất quyết đánh chết đối thủ. Chưởng lực hai đứa đánh ra nghe vù vù, Kỳ Phong biết chắc không thể coi thường chàng vận 10 thành công lực xuất chiêu “Chấn Phong Di Đà” một tuyệt kỹ của phái Không Động ra đỡ. “Hự… hự…” chỉ nghe kịp hai tiếng hự của hai đứa con gái bên phái Thiết Băng Giáo, cả hai đứa, mặt mày xanh lét, mặt trắng không còn một chút máu. Thì ra nội công của hai đứa tụi nó vận “Thiết Băng Càn Khôn” thức thứ 3 trong “Thiết Băng Chưởng” nhưng nội công không đủ, lại gặp chưởng lực quá phi thường mạnh mẽ như sóng cuồn cuộn của tuyệt chiêu “Chấp Phong Di Đà” do Kỳ Phong thi triển. Hai đứa con gái bên bọn Thiết Băng Giáo bị nội thương trầm trọng, trong khi đó Kỳ Phong thân người chỉ khẽ dao động rồi chàng lấy lại được oai phong như cũ.
Thiết Băng Công Chúa Hoa Lệ Lệ sững sờ nhìn chằm chằm Kỳ Phong, nàng không ngờ một chàng thiếu niên như Kỳ Phong như thế mà có thể đánh gây nội thương cho 2 con Thu Cúc và Hà Nhi một cách dễ dàng như thế. Trong lòng nàng có ý bội phục Kỳ Phong nhưng tính tình cố chấp, không thể mất thể diện với bọn Kỳ Phong được, nàng ra lệnh cho 4 cao thủ kế tiếp:
– 4 Vị đường chủ: Đông đường chủ Tạ Thùy Linh, Tây đường chủ Thương Thiếu Nhi, Nam đường chủ Lương Kiều My, Bắc đường chủ Trương Thu Kiều bốn vị đường chỉ nghe lệnh! Bằng cách nào không biết các vị hãy ra thu thập tên nhái con này cho bổn Công Chúa!
– Dạ, chúng tôi tuân lệnh.
Nói dứt lời, 4 vị đường chủ phi thân ra phía trước khinh chiến. Nên biết 4 vị đường chủ là những người nắm quyền tối cao trong Thiết Băng Giáo, 4 vị đường chủ ai cũng thân mang tuyệt kỹ đã từng nổi danh trên giang hồ. Đông đường chủ xuất chiêu “Thiết Băng Siêu Hồn”, Tây đường chủ xuất chiêu “Thiết Băng Câu Hồn”, Nam đường chủ xuất chiêu “Thiết Băng Ngũ Chảo”, còn Bắc đường chủ xuất tuyệt chiêu “Thiết Băng Phá Thạch”, cả 4 người cùng một lúc xuất chưởng 12 thành công lực vào cái mục tiêu chính là Kỳ Phong, Kỳ Phong không dám ngang nhiên chống chưởng, hơi nhún một cái, Kỳ Phong thi triển khinh công “Vân Đẩu Bát Bộ” vọt 1 cái lên mút trên cao, 4 chưởng của 4 vị đường chủ Thiết Băng Giáo đánh vào hư không, dư âm của chưởng lực của 4 ngọn kình phong làm một gốc cây cổ thụ phía trước chịu không nổi ngã rầm xuống, bứng cả gốc lên trên. Kỳ Phong thán phục nội công thâm hậu của 4 vị đường chủ này. Chàng biết mỗi một chiêu họ xuất ra cố ý lấy mạng chàng cho bằng được không thì sẽ bị tội với Thiết Băng Giáo. Thiết Băng Giáo vốn có một nội quy nghiêm ngặt, nếu trách nhiệm được giao phó không làm được thì họ phải chịu một sự hành hạ độc áo do Thiết Băng Cung Chủ đề ra. Họ sẽ phải uống một viên thuốc chứa trăm loại độc trùng, chúng không giết hại khi vào cơ thể con người nhưng độc tố chúng tiết ra sẽ làm cơ thể đau nhức chịu không thấu.
4 vị đường chủ cùng một lúc xuất chiêu mà không thể đả thương được đối thủ làm cho họ ai nấy cũng lấy làm ngạc nhiên, họ không ngờ một chàng thanh niên trẻ như Kỳ Phong lại có thể tránh được một lúc 4 ngọn kình phong, những ngọn kình phong xuất ra từ tuyệt học của Thiết Băng Giáo “Thiết Băng Chưởng”. Trong lúc họ còn hoang mang suy nghĩ thì Kỳ Phong từ phía trên cao thân ảnh chàng như mập mờ, chàng bay vụt xuống một cái thật lẹ cùng một lúc xuất luôn 4 chưởng “Cửu Dương Thần Chưởng” vào 4 vị đường chủ. Trở tay không kịp, cả 4 người bị Kỳ Phong đánh rầm 1 cái, văng ra xa 2 trượng, miệng ai nấy đều học máu tươi. Thương tích của 4 vị đường chủ trông ra lại rất nặng so với 2 cô nàng trước kia. Cả 4 người họ cùng ngồi xuống tháo khăn bịt mặt ra, để lộ những khuôn mặt dễ thương, xinh đẹp. Họ tự vận công chữa trị nội thương.
Nhìn mặt các nàng mà Kỳ Phong sững sờ, chàng hối hận đã ra tay quá nặng với các người đẹp. Nhưng chàng nghĩ nếu mình không tránh kịp thì chắc cũng như cây cổ thụ nọ tan xương nát thịt rồi còn gì! Thêm một lần nữa, Thiết Băng Công Chúa lấy làm tức giận, nàng không ngờ cả 4 vị đường chủ cao thủ của bổn giáo mà cũng không đánh lại một mình chàng. Nàng tức tối quát:
– Được! Hay lắm, khá khen cho ranh con nhà ngươi thoát được chưởng lực của các cao thủ của ta, hãy đỡ chưởng lực của ta xem nào!
– Phong huynh, huynh mệt rồi hãy để muội thay huynh dạy đời con bé này. Kỳ Phong chưa kịp lên tiếng phản đối thì đã thấy Liên Phương phi thân về phía trước đỡ lấy chưởng lực của Thiết Băng Công Chúa.
Lúc này Thiết Băng Công Chúa sử dụng “Thiết Băng Đoạt Mệnh” chiêu thứ 10 trong “Thiết Băng Chưởng” tính làm hại Kỳ Phong, nhưng chợt nàng thấy người con gái bên Kỳ Phong chợt nhảy xô tới đưa ra “Bích Lích Thần Chưởng” chống đỡ thì nàng vận thêm 2 thành công lực nữa.
“Hự… “…”hự…” Cả hai người cùng lùi về phía sau một thước. Tuy thế nhưng có thể thấy rằng Thiết Băng Công Chúa mạnh hơn Liên Phương cô nương. Kỳ này tức tối, Thiết Băng Công Chúa cử tuyệt chiêu “Hàn Băng Chưởng” do mẹ nàng truyền lại tuy nàng không đủ công lực để thi triển nhưng chiêu này có một sức công phá mãnh liệt. Ai trúng nó thì cỡ 2 canh giờ sau toàn thân sẽ bị lạnh cóng, mạnh thì các mạch máu sẽ bị đông lại mà chết, còn nhẹ thì cũng sẽ bị tê liệt cả nửa người không thể cử động. Liên Phương không biết sự lợi hại này, nhưng nàng cũng cố đem hết 12 thành công lực khai triển “Bích Lích Thần Chưởng” để đối phó “Hàn Băng Chưởng” của Thiết Băng Công Chúa. Chưởng lực của “Hàn Băng Chưởng” phát ra tỏa lạnh cả một vùng. Lớp cỏ phía dưới vì vậy mà cũng héo queo theo. Còn riêng “Bích Lích Thần Chưởng” của Liên Phương thì cũng không kém, nó làm nóng rần rần cả một vùng xung quanh. Một nóng một lạnh gặp nhau, hai tiếng nổ “Bùng”… phát ra rồi chỉ nghe:
“Hự… ối chao… đau quá” Liên Phương hét lên, nàng nằm vật xuống bất tỉnh nhân sự vì trúng phải tuyệt chiêu “Hàn Băng Chưởng”
“Hự…” Thiết Băng Công Chúa bị văng ra xa 5 trượng. Kỳ Phong chạy lại đỡ Liên Phương:
– Phương muội, Phương muội! Em có sao không vậy, Phương muội, em ráng nha!
Nói rồi chàng đặt tựa Liên Phương ở gần một gốc cây gần đó, chàng quay qua Thiết Băng Công Chúa cùng toán thuộc hạ của nàng.
– Các người muốn thế nào? Hay là để ta đưa các người hết về địa phủ!
– Người đừng có hòng! Thiết Băng Công Chúa nói. – Hãy tiếp chưởng của ta đây!
“Bùm… bùm”… Thiết Băng Công Chúa ra chiêu “Thiết Băng Thần Chưởng” chiêu cuối cùng trong 12 tuyệt chiêu của “Thiết Băng Chưởng” nó lợi hại nhất mà cũng là khó học nhất. Thiết Băng Công Chúa vì không đủ nội lực cho nên nàng bị “Cửu Dương Thần Công” của Kỳ Phong đánh văng ra một đoạn khá xa. Không chần chừ, Kỳ Phong xuất chiêu “Di Ảnh Ma Hình” lạng qua lạng lại chàng đứng sờ trước mặt Thiết Băng Công Chúa, giật mạnh tấm che mặt của nàng xuống!
Hỡi trời! Kỳ Phong thốt lên và suy nghĩ “nàng Công Chúa của Thiết Băng Giáo tuyệt đẹp. Giá chi nàng hiền một chút thì may cho ta biết mấy” Thiết Băng Công Chúa tức tối Kỳ Phong dám gỡ tấm che mặt của nàng. Nàng lại một lần nữa xuất tuyệt chiêu “Hàn Băng Chưởng” tính đánh chết tươi chàng mới cam. Kỳ Phong hồi nãy biết được sự lợi hại của “Hàn Băng Chưởng” chàng không dám khinh thường. Chàng vận hết 12 thành công lực lên đón.
Nhưng kìa, thật lạ. Chưởng phong “Hàn Băng Chưởng” do Thiết Băng Công Chúa đánh ra và “Cửu Dương Thần Chưởng” của Kỳ Phong khi gặp nhau, nó như có một sức hút mãnh liệt khiến cho chàng và nàng bị kéo về gần nhau rồi tự nhiên hai người trở thành trong thế đấu nội lực. Không ai có thể gỡ ra cả. Nếu làm bậy thì ít nhất một trong hai người sẽ bị nội thương trầm trọng và có thể sẽ bị tàu hoả nhập ma. Cả toán bọn Thiết Băng Giáo không dám động đậy, bởi chúng biết lỡ có bề nào làm Công Chúa bị thương thì chúng sẽ bị tội với Thiết Băng Cung Chủ.
Trước tình thế đó thì bỗng có một tiếng gió xào xạc nhẹ, một người đàn bà tuổi trung niên nhưng vẫn nhìn rất trẻ đã tới. Thật ra bà ta tới lúc nào cả bọn Thiết Băng Giáo không ai tài nào biết được. Đó chính là nhờ bà ta có một thân pháp tuyệt kỹ, đi không nghe tiếng gió mạnh. Người ấy chính là Thiết Băng Cung Chủ!
Cả bọn Thiết Băng Giáo nghiêng mình cung kính chào Giáo Chủ và kể lại chuyện cho bà ta nghe. Nghe xong bà ta thở dài, nếu làm ẩu thì có thể Thiết Băng Công Chúa sẽ bỏ mạng chứ chẳng chơi! Nhưng để cứu con bà, bà ta quyết định hy sinh chàng thiếu niên Kỳ Phong. Bà ta giơ chưởng tính đánh bật Kỳ Phong ra, thì bỗng từ xa nghe có tiếng vang dội xuống:
– Thiết Băng Cung Chủ xin hãy nể tình.
Dứt lời thì một bóng người đáp xuống, một lão già ăn mặc rách rưới tay cầm bầu rượu uống một ngớp. Thiết Băng Cung Chủ cười ha hả:
– Tưởng ai thì ra chính là cái lão hủ chìm Túy Tửu Cô Sầu Tạ Công Bình. Ngươi lấy cớ gì ngăn cản ta ra tay?
Túy Tửu Cô Sầu Tạ Công Bình là một lão già cái bang, gã lúc nào cũng uống rượu, nhưng ở con người hắn đặc biệt một điều là có rượu vào thì hắn đánh càng hay!
Để lại một bình luận